Phải, Lương Vũ Tranh cô chỉ là một người phụ nữ được Hạ Quân Dật anh bao nuôi. Nhưng không có nghĩa là anh đi đến đâu cũng khoe việc này đấy chứ? Và cũng có một điều khác cô không hiểu, Triệu Minh Thành và Hạ Quân Dật quen biết nhau sao? - Giáo sư Triệu, em không hiểu lắm. Không lẽ thầy và Hạ Quân Dật quen nhau sao ạ? - Phải, rất thân quen là đằng khác. Tôi và em họ của anh ấy kết hôn cũng được 1 năm rồi. Lời nói này của Triệu Minh Thành khiến cho Lương Vũ Tranh hết sức kinh ngạc. Hóa ra giáo sư Triệu vẫn dạy cô bao lâu nay lại chính là em rể họ của Hạ Quân Dật. - Được rồi, những lời muốn nói thì cũng đã nói xong cả rồi. Mà nói thật, tôi rất ngưỡng mộ cách ứng xử của em đấy. Trong số đám phụ nữ của Quân Dật, tôi thấy em là người khác biệt nhất. - Vâng. Ngoài từ “vâng” này ra, Lương Vũ Tranh chẳng thể nói được gì hơn. Mà Triệu Minh Thành có vẻ như biết rất rõ những người phụ nữ ở bên cạnh Hạ Quân Dật thì phải. - Nếu như có gì khó khăn thì cứ đến tìm tôi, giúp được thì tôi sẽ giúp. - Vâng ạ, cảm ơn thầy. Triệu Minh Thành vừa đi khỏi thì Vương Nhã Đồng chạy ngay đến. Cô ấy nhìn bóng lưng của Triệu Minh Thành cho đến khi anh đi khuất rồi mới quay sang hỏi Lương Vũ Tranh: - Công nhận giáo sư Triệu nhìn góc nào cũng đẹp trai chết người đi. Nhưng cậu và thầy ấy nói gì với nhau thế? - Vừa rồi trong phòng học, thầy ấy có nói đỡ giúp mình vài câu nên mới gặp cảm ơn thầy ấy thôi. - Chỉ thế thôi? - Chỉ thế thôi. Vương Nhã Đồng tính cách thật sự rất đơn giản, Lương Vũ Tranh chỉ cần nói vài câu là cô ấy tin ngay lập tức. Bỏ qua chuyện của Lương Vũ Tranh, Vương Nhã Đồng nhanh chóng nói đến Triệu Minh Thành: - Này, thật sự mình đã từng rất hối hận sao mình lại đi học Ngôn ngữ học chứ không phải Kinh tế học. Hàng ngày được ngắm Triệu Minh Thành đại soái ca như thế kia, cậu thật có số sướng. - Đại soái ca của cậu 1 tháng dạy có 4 tiết thôi. - Thì có sao? Ít nhất 1 tháng có thể nhìn mặt nam thần 8 tiếng liền. Nghe bảo có rất nhiều nữ sinh viết thư tình cho thầy ấy, cậu bảo mình có nên viết hay không? Lương Vũ Tranh nghe vậy thì lắc đầu ngán ngẩm. Cô từng nghe Vương Nhã Đồng nói, cô ấy rất ghét viết thư tình, thật sự rất sến súa. Bây giờ lại nghĩ ngược lại rồi sao? - Nhã Đồng à, mình xin thông báo cho cậu một tin cực kỳ đáng buồn đây. Thực tế Triệu Minh Thành đại nam thần của cậu đã kết hôn cách đây 1 năm rồi. Cậu có biết cô dâu là ai không? Cô dâu chính là em họ của Hạ Quân Dật đấy. - Cái gì? Không… không thể nào… Vẻ mặt tuyệt vọng của Vương Nhã Đồng khiến cho Lương Vũ Tranh phải bật cười: - Người như giáo sư Triệu á, nếu như kết hôn thì người mà thầy ấy lấy chắc chắn thầy ấy phải rất yêu cô ta. Sao, bây giờ còn muốn viết thư tình nữa hay không? Mình sẽ gợi ý cho vài chỗ. - Thôi đi, đừng có chọc vào nỗi đau của mình nữa, mình đã đau lắm rồi đây này. Ôi trời đất ơi là trởi, sao Triệu nam thần kết hôn mà chẳng nói với ai thế? Vài hôm trước mình còn tinh đến chuyện tỏ tình nữa. Sao ông trời lại xử tệ với mình thế chứ? - Cũng may là cậu còn chưa tỏ tình với thầy ấy đấy. Bị từ chối chắc là mất mặt lắm. - Ôi buồn quá… Thật sự, Lương Vũ Tranh biết Vương Nhã Đồng rất thích Triệu Minh Thành và cô cũng đã từng nghĩ rằng, nếu giữa họ mà nảy sinh mối tình thầy trò thì sẽ sao nhỉ? Nhưng mà 10 phút trước cô mới biết, hóa ra Triệu Minh Thành đã kết hôn, mà đối tượng anh kết hôn lại chính là em họ của Hạ Quân Dật nữa. - Vũ Tranh, mình buồn quá. Khi nào tan học thì đi làm với mình vài ly đi. Cuối cùng cũng thất tình rồi. - Mình biết rồi. - Mình về lớp trước đây. Mặc dù chuyện tình cảm của Vương Nhã Đồng chẳng ra đâu vào đâu, nhưng ít ra cô vẫn có thể tự do điều hướng tình cảm của mình. Nhưng còn Lương Vũ Tranh cô thì khác. Khi đồng ý với mọi điều kiện của Hạ Quân Dật, tự do về thể xác cũng như tình cảm của cô đều đã không còn.