Lời thừa nhận yêu Lương Vũ Tranh của Hạ Quân Dật như sét đánh bên tai Tôn Hạo. Anh ta hỏi:
- Cậu bảo cậu yêu Lương Vũ Tranh?
- Phải.
- Cậu thật sự là như vậy?
- Ừ.
Tôn Hạo lại thở dài. Trong lúc này, anh ta cũng chẳng biết bản thân nên nói gì nữa.
- Mình thật sự yêu Lương Vũ Tranh, dù biết giữa chúng mình có một mối thù không thể nào xóa bỏ được. Nhưng dù có thế nào, mình cũng không thể nói mình không yêu Lương Vũ Tranh.
- Bây giờ là cậu muốn nói, cậu muốn cùng Lương Vũ Tranh bỏ qua những thù hận để ở bên nhau sao?
- Nếu như Lương Vũ Tranh đồng ý thì mình cũng muốn cùng cô ấy bắt đầu lại từ đầu. Sự việc xảy ra với Lương Vũ Tranh tháng trước thật sự khiến mình rất đau lòng. Cứ mỗi lần nhìn thấy cô ấy khóc là mình không thể chịu nổi.
Tôn Hạo chống tay lên trán, lại nói:
- Hạ Quân Dật, người con gái ấy chơi đùa thì được, yêu mà cậu cũng làm được sao? Chính Lương Vũ Tranh, chính cô ta đã khẳng định cậu giết bố mẹ cô ta đấy.
- Là do mình thừa nhận mình đã giết bố mẹ cô ấy nên cô ấy mới nghĩ như vậy.
- Mẹ kiếp, đến bây giờ mà cậu vẫn bao che cho Lương Vũ Tranh à? Bố mẹ của cô ta có phải do cậu giết đâu mà cậu phải nhận? Cậu là người dễ dàng nhận tội như thế sao?
Lần đầu tiên Hạ Quân Dật nghe thấy Tôn Hạo chửi tục, mà còn chửi ngay trước mặt anh nữa. Mặc dù cũng khá ngạc nhiên trước hành động của Tôn Hạo nhưng Hạ Quân Dật vẫn giữ im lặng.
- Sao cậu cứ ngồi im thin thít như thế, nói gì đi chứ? Cậu và Lương Vũ Tranh không có kết cục tốt đẹp đâu.
- Mình biết.
- Biết mà còn cứ dấn thân vào vũng bùn à, đã bẩn thì lại muốn bẩn hết hay sao? Vậy cậu thử nói xem, cậu không giết mẹ của Lương Vũ Tranh, nhưng cậu có thể khiến cho cô ta tin là cậu không giết bố của cô ta không? Bọn mình biết cậu không giết Lương Quang nhưng Lương Vũ Tranh mà nghĩ như vậy à? Cậu nên nhớ rằng Lương Quang là bố của Lương Vũ Tranh đấy, nhớ chưa?
Hôm nay, Tôn Hạo nói rất nhiều, nhưng anh ta cũng chỉ muốn tốt cho Hạ Quân Dật mà thôi. Họ là bạn lâu năm đương nhiên là hiểu rõ hoàn cảnh của nhau. Tôn Hạo sẽ không phản đối nếu như Lương Vũ Tranh chỉ là một cô gái bình thường. Nhưng thực tế, cô lại chính là kẻ thù của Hạ Quân Dật. Dù có nói thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không thể nào ở bên nhau được, không bao giờ có thể.
- Mình biết là Lương Vũ Tranh từng mang thai con của cậu, nhưng bây giờ đứa bé đã mất rồi, giữa hai người cũng chẳng còn mối quan hệ gì nữa. Cậu giúp Lương Vũ Tranh, liệu cô ta có cảm kích cậu không hay còn mắng cho cậu một trận?
- Nhưng thật sự mình rất muốn giúp cô ấy.
- Ok ok, cậu thích thì cứ nói như vậy đi. Nhưng mà Hạ Quân Dật, mình muốn hỏi cậu, cậu sẽ thuyết phục mình như thế nào để mình giúp cậu trong chuyện này?
- Cậu là bạn của mình.
Tôn Hạo lấy ngay chai rượu vang đỏ ở trên, rót đầy một ly rồi một hơi uống sạch.
- Bạn cái gì mà bạn chứ, mình khuyên cậu rát cổ bỏng họng từ nãy tới giờ mà cậu chẳng nghe lọt tai lời nào đúng không? Từ đầu đến cuối mình cũng là lo cho cậu thôi.
Nghe vậy, Hạ Quân Dật bật cười:
- Vậy cậu thử nói xem, mình nên cảm ơn người anh em tốt như cậu thế nào đây?
- Hạ Quân Dật, nghe nói cậu vừa mới mua được 3 chai rượu vang đỏ hiếm. Có sẵn lòng cho mình 1 chai không?
- Nếu cậu muốn cả 3 chai, mình cũng đồng ý.
- Nói lời giữ lời.
- Ừ.
Tôn Hạo gật đầu nói:
- Vì tình bạn lâu năm giữa chúng ta, mình sẽ giúp cậu trong chuyện này. Nhưng mà Quân Dật, cậu hãy nhớ rằng, mình đã nhắc nhở cậu. Nếu về sau cậu gặp chuyện gì với Lương Vũ Tranh thì cũng đừng có trách mình lúc này không ngăn cản cậu.
- Biết rồi.
- Vậy cậu cũng nên gọi điện cho Tống Thừa Huân đi. Lương Vũ Tranh hiện giờ là nguyên cáo, cũng cần phải có luật sư. Nhưng Tống Thừa Huân khó tính hơn mình nhiều, có thuyết phục được cậu ta giúp hay không thì còn trông chờ vào bản lĩnh của cậu.
- Ừ.
Nói chuyện một lúc thì Tôn Hạo về. Hạ Quân Dật lại gọi điện cho Tống Thừa Huân hẹn gặp mặt.