Vương Nhã Đồng lại đi làm sớm, ở trong căn hộ này chỉ còn lại một mình Lương Vũ Tranh. Sau một thời gian, cuối cùng cô cũng đã lấy lại tâm trạng ngày trước, vui vẻ và thoải mái hơn một chút.
Vừa thay lại rèm cửa xong, Lương Vũ Tranh đã nghe thấy tiếng chuông cửa. Thường ngày vốn chẳng có ai đến đây, chẳng hiểu sao tự dưng hôm nay lại nghe thấy chuông cửa.
Tiếng chuông cửa lại vang lên lần hai, Lương Vũ Tranh nhanh chóng ra mở cửa.
- Sao lại là anh?
Người đứng ở ngoài cửa chính là Hạ Quân Dật. Lương Vũ Tranh đã nghĩ đến nhiều người có khả năng đến đây, chỉ là Hạ Quân Dật, cô chưa từng nghĩ đến một ngày anh sẽ đến.
- Có thể để anh vào trong nói chuyện không? Đứng ngoài này nói e rằng không tiện, lát nữa lại có người đi qua.
Lương Vũ Tranh không nói gì, tay đẩy cánh cửa mở rộng ra, đồng ý cho Hạ Quân Dật vào bên trong.
Hạ Quân Dật bình thản đi vào trong, rất tự nhiên ngồi xuống sofa ngoài phòng khách. Lương Vũ Tranh cũng ngồi xuống, nhưng vẫn giữ một khoảng cách với anh. Cô cũng chẳng rót cho anh cốc nước nào.
- Tại sao anh lại biết tôi đang ở đây? – Không cần đợi Hạ Quân Dật lên tiếng, Lương Vũ Tranh đã nói trước.
- Muốn tìm được em… không khó.
Lương Vũ Tranh nhíu mày, quay sang nhìn Hạ Quân Dật:
- Anh cho người theo dõi tôi?
- Đừng nói quá lên như thế, anh chỉ muốn bảo vệ em thôi.
- Hạ Quân Dật, chắc lúc này anh phải nắm rõ tình hình hơn tôi đúng không? Tôi và anh không còn quan hệ gì nữa rồi.
- Nhưng nếu như bọn họ muốn bắt cóc em để uy hiếp anh thì anh cũng chẳng thể nào mặc kệ được đâu.
Những lời này của Hạ Quân Dật đã khiến cho Lương Vũ Tranh cứng họng. Cô có nghe Vương Nhã Đồng kể, lần trước khi sự việc xảy ra là Hạ Quân Dật đưa cô đến bệnh viện. Trên người anh lúc đấy có rất nhiều máu, có lẽ là dính từ người của cô.
Vương Nhã Đồng không biết chuyện Hạ Quân Dật bị thương ở vai thì đương nhiên, Lương Vũ Tranh cũng không biết.
- Dạo này… em khỏe không? Thấy sắc mặt em tốt hơn trước nhiều, chắc là những ngày qua sống thoải mái lắm hả?
- Tất cả mọi chuyện đều đã qua, tôi của ngày hôm nay vẫn còn sống và đang cố gắng quên đi mọi thứ. Tôi sống vì hiện tại và tương lai chứ không phải là quá khứ. Những việc đó đối với tôi là một vết thương nặng, nhưng theo thời gian, nó sẽ trở thành một vết sẹo. Sau này tuy vết sẹo vẫn còn, nhưng ít ra cũng không còn đau nữa.
- Nói hay lắm.
Hạ Quân Dật không thể không phủ nhận, những lời mà Lương Vũ Tranh nói thật sự rất đúng. Anh vẫn luôn lo vì chuyện kia mà Lương Vũ Tranh sẽ bị đả kích lớn, nhưng không ngờ cô vẫn mạnh mẽ như vậy, vẫn cố gắng để vượt qua mọi nỗi đau.
- Nếu như anh đã đến đây, tôi có điều muốn hỏi anh.
- Ừ, em hỏi đi.
- Tôi biết Lý Bội Linh là do anh giết, nhưng tại sao lại phải giết cô ta? Phải, cô ta đã nói dối đứa bé là con của anh, còn…
- Còn việc cô ta đã suýt chút nữa giết em.
Hạ Quân Dật nhìn thẳng vào gương mặt của Lương Vũ Tranh, không ngần ngại mà cắt ngang lời cô.
- Cô ta muốn giết em, giết đứa con chưa chào đời của chúng ta. Lương Vũ Tranh, cho dù tôi có nhân từ đến mức nào cũng phải giết chết cô ta. Đây là ác giả ác báo thôi.
- Đúng là cô ta suýt nữa giết tôi, đã hại chết con của tôi. Nhưng anh cũng không có quyền định đoạt hai mạng sống như thế. Anh không coi luật pháp ra gì sao?
- Luật pháp không công bằng đâu em.
- Nếu như đứa con trong bụng tôi không phải là con của anh, anh cũng sẽ giết tôi như vậy à?
Lúc này, Hạ Quân Dật bỗng dưng nở một nụ cười nhẹ, kèm theo đó là cái lắc đầu bình thản:
- Anh đã nói rồi, đứa bé trong bụng em là con của anh.
- Anh…
Cách nói chuyện này của Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh không phải là không biết. Nhưng khi cô đang muốn đáp trả lại anh thì tiếng chuông điện vang lên. Là của Thẩm Gia Tuấn.
- Alo, cảnh sát Thẩm. Anh tìm tôi có việc gì sao?
- “Chào Lương tiểu thư. Tôi muốn thông báo cho cô, chúng tôi đã tìm được hung thủ sát hại mẹ của cô rồi. Cô có thể đến sở cảnh sát bây giờ không?”
Giọng nói của Thẩm Gia Tuấn hơi nhanh hơn bình thường. Lương Vũ Tranh lúc này tay cầm điện thoại nhưng ánh mắt lại hướng về Hạ Quân Dật. Anh vẫn cứ ngồi đấy, nở một nụ cười như có như không.