Bức ảnh mà Lương Vũ Tranh chụp chung với Hạ Quân Dật nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán của cư dân mạng. Lương Vũ Tranh tròn mắt lên nhìn. Vương Nhã Đồng cũng bình luận ảnh cô: “Cần gì phải đoán, Hạ Tổng giám đốc chứ ai vào đây? Hai người đẹp đôi quá đấy.” Lưu Cảnh Dương cũng không thua kém gì khi viết: “Ô, kia chẳng phải Hạ Tổng giám đốc của tập đoàn DCL sao? Trông cậu thật là... kinh khủng.”
Lương Vũ Tranh bắt đầu có chút tức giận khi kéo xuống đọc lời bình luận của mọi người.
“Là Hạ Quân Dật sao? Woww... anh ấy thật là dễ thương quá đi mất, đáng yêu thật”
“Hạ Quân Dật à, anh cũng dễ thương như vậy sao?”
“Ôi, ai mà đáng yêu như vậy cơ chứ?”
“Anh ấy không những đẹp trai, hoàn hảo mà hơn nữa còn rất dễ thương nữa. Sao lại có người hoàn hảo đến từng chi tiết như vậy?”
“Hạ Quân Dật hàng ngày vốn đã rất đẹp trai rồi, hôm nay còn mặc dễ thương như này nữa.”
“Hạ Quân Dật, em yêu anh mất rồi”
- Không thể như thế được, sao họ lại có thể như vậy chứ? – Lương Vũ Tranh tức giận nói.
Hạ Quân Dật nghe vậy bèn cầm điện thoại từ tay Lương Vũ Tranh. Anh xem một hồi rồi cười.
- Lương Vũ Tranh của chúng ta nên làm sao đây nhỉ? Mọi người hình như đã bỏ rơi em mất rồi thì phải.
- Họ không nói một lời về em, chỉ toàn nói về anh, lại còn “Em yêu anh mất rồi” nữa chứ.
- Thế thì sao? Người đàn ông của em được nhiều người yêu mến nên em ghen đấy hả?
Cô nhìn Hạ Quân Dật, tức giận không nói được lời nào.
- Ghen đúng không? – Anh lại lặp lại câu hỏi.
- Đúng đấy, ghen thì sao? Ghen là việc của em chứ việc của anh à? Mà anh vui lắm sao mà cười.
- Vui vui, tất nhiên là vui. - Sao lại có người như thế không biết.
- Này, hình như chúng ta cần phải có con thì phải, 10 đứa nhé?
Sau đó anh trùm chăn lại, Lương Vũ Tranh giãy dụa.
- Em không phải con lợn đâu, này anh bỏ ra đi, bỏ ra...
- Không bỏ....
- Bỏ ra...
Hạ Quân Dật bỗng kêu toáng lên:
- Á... Em làm cái quái gì vậy?
- Cái chân giữa của anh? – Lương Vũ Tranh trong chăn đá lung tung và nhầm chỗ.
- Vậy thì anh phải mạnh tay với em...
- Không được......
…………………………….
Tập đoàn Lưu Thị.
Lưu Cảnh Dương đang làm việc thì Trình Minh Viễn bỗng dưng xuất hiện khiến anh cảm thấy lạ. Thời gian gần đây Lưu Cảnh Dương ít gặp Trình Minh Viễn vì anh đang tranh chấp với bố chuyện từ hôn Tiêu Tuyết Vân để trở về với Thẩm Băng Tâm.
- Ngọn gió nào đã đưa Trình tổng đến đây thăm mình thế? Tưởng dạo này cậu bận việc với em gái Thẩm lắm mà?
- Bận thì bận nhưng mình cũng không thể không quan tâm đến bạn bè. Này Cảnh Dương, cậu đã xem bức hình mà Quân Dật chụp với em gái Lương ở Paris không? Giờ bức hình ấy đang chiếm trọn trang bìa của mọi tạp chí đấy. Sức hút ghê thật.
Lưu Cảnh Dương vừa cầm bút ký tên xong liền đi đến chỗ sofa, ngồi xuống bên cạnh Trình Minh Viễn:
- Hạ Quân Dật lạnh lùng độc ác mà cũng bị mỹ nhân thu phục. Mình còn không nghĩ đến việc cậu ta cũng có khuôn mặt này nữa cơ. Đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài.
- À phải, Lộ Phi mang thai được 8 tháng rồi đúng không? Khi nào cô ấy sắp sinh bọn mình đến thành phố A cùng vợ chồng Dịch Phàm ăn mừng đi. Mình còn muốn nhận con trai cậu ta làm con rể đây.
- Khiếp, chưa kết hôn mà đã cùng em gái Thẩm suy tính đến chuyện sinh con rồi à? Mà thôi, hai người sinh trước cưới sau cũng được, bây giờ thịnh hành kiểu đấy lắm.
Nghe thấy nụ cười của Lưu Cảnh Dương, Trình Minh Viễn bĩu môi.
- Thế cậu và Tuyết Tâm thì sao? Sao không tính chuyện sinh con trước rồi mới kết hôn hả?
- Mình với Tuyết Tâm là gia đình kiểu mẫu mà. Đã là kiểu mẫu thì đương nhiên là phải…
Chưa kịp nói hết câu thì điện thoại của Lưu Cảnh Dương đã vang lên khiến cho anh giật mình.
Vội vàng chạy đến bàn làm việc, cầm điện thoại lên, số trên điện thoại khiến Lưu Cảnh Dương tròn mắt lên.