- Nói đi, chuyện Vũ Tranh bị bắt cóc có liên quan gì đến cô không?
Giọng nói của Hạ Quân Dật khiến người ta lạnh cả người.
- Anh nghĩ em như thế nào? Anh cho rằng em bắt cóc Lương Vũ Tranh sao? Chẳng phải em đang ngồi đây còn gì.
- Tôi không tin bất cứ lời nói nào của cô cả.
Bỗng nhiên điện thoại trong túi váy của Lý Bội Linh rung lên, báo hiệu có tin nhắn. Lý Bội Linh đã quên mất không bỏ điện thoại ra. Cô ta không mở ra xem. Thấy điều gì đó lạ, Hạ Quân Dật vội cướp điện thoại từ tay cô ta. “Đã bắt được mục tiêu, sẽ hành hạ cho sống dở chết dở và cuối cùng là phóng hỏa. Cô nghĩ thế nào?” Đó là nội dung tin nhắn. Hạ Quân Dật nhanh như cắt bóp cổ Lý Bội Linh khiến cô ta ngã xuống ghế sofa. Nhìn Hạ Quân Dật lúc này như ác quỷ, cô ta sợ run cầm cập.
- Nói, có phải cô thuê người bắt cóc Vũ Tranh, đúng không?
- Không phải em...
- Vậy tin nhắn này là trêu đùa sao?
- Tin em, không phải em...
Anh không chịu nổi nữa, cầm con dao gọt trái cây lên đưa sát mặt Lý Bội Linh, uy hiếp:
- Nếu cô không nói, tôi sẽ dùng con dao này đưa đứa con của cô ra ngoài cho nó được thấy ánh sáng mặt trời sớm trước 6 tháng.
- Không không.... Xin anh, em nói...
- Nói đi...
- Cô ta bị nhốt ở căn nhà nhỏ tại đường số 3 ngoại ô thành phố.
- Quả nhiên là cô làm.
Anh vứt con dao xuống đất, vội vàng chạy ra ngoài.
- Lập tức trói cô ta lại, không có lệnh của tôi bất cứ ai cũng không được thả cô ta ra. Lập tức điều động vệ sĩ đến căn nhà nhỏ ở đường số 3 ngoại thành cho tôi.
- Vâng.
Anh lập tức lái xe đi. Chẳng thèm quan tâm những người đi đường, đèn đỏ, anh chỉ muốn mau chóng đến căn nhà nhỏ ấy.
Chính vì điều đó đã có một xe cảnh sát đuổi theo anh. Bọn họ nhấn còi liên tục nhưng anh vẫn không dừng.
Mặc kệ bọn họ, anh nhấn ga mạnh hơn... Trong đầu anh chỉ có mỗi suy nghĩ duy nhất mà thôi: “Vũ Tranh, xin em, tôi xin em đấy, em đừng bị chuyện gì cả. Cầu xin em”
.....................................................
Tại căn nhà nhỏ.
- Các người muốn làm gì? - Giọng Lương Vũ Tranh lo lắng nhìn ba người bắt cóc kia.
- Lương Vũ Tranh, cô quả nhiên là quá đỗi xinh đẹp. Nhưng rất tiếc, chúng tôi đã nhận tiền thì không thể nương tay với cô được.
- Ai ra lệnh cho các người.
- Dù sao cũng là người sắp chết, nói cho cô cũng được, chính là Lý Bội Linh đã thuê chúng tôi đấy. Có trách thì cô hãy trách Hạ Quân Dật ấy.
- Là cô ta sao?
- Thật sự xin lỗi, nhưng chúng tôi không còn cách nào khác, chịu đựng một chút rồi cô sẽ sang một thế giới khác..
- Đừng đến gần... Đừng đụng vào tôi...
“Á”
Một tên dùng gậy sắt đánh mạnh vào hông cô khiến cô ngã quỵ xuống đất.
- Bụng tôi... đau...
Cô ôm bụng, nhìn thấy máu ở chân từ từ chảy ra...
- Cô ta có thai sao? - Một tên bắt cóc thốt lên.
- Kêu cái gì, phải khiến cho cô ta sảy thai. Chúng ta đã nhận tiền thì phải giải quyết.
- Đừng, cầu xin các anh, đừng làm hại con tôi...
“Á”
Nhưng mọi chuyện không do chính cô kiểm soát được nữa rồi. Bọn họ dùng gậy sắt liên tiếp đánh cô. Cô cố gắng bảo vệ đứa bé trong bụng nhưng không được.
Máu chảy ra càng ngày càng nhiều hơn. Cô bị bọn chúng đánh đến nỗi không thể nhúc nhích được nữa. Cô ôm bụng, ngã xuống.
- Mau chóng đốt căn nhà rồi chúng ta rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nếu mà có người đến thì nguy to.
Lương Vũ Tranh nghe loáng thoáng được giọng bọn họ. Cô phải rời khỏi đây. “Con à, con đừng đi, hãy cố gắng, mẹ sẽ cứu con”
Bọn chúng khóa cửa lại, châm lửa đốt nhà. Lương Vũ Tranh cố gắng ôm bụng đang chảy máu, đầu và mọi chỗ đang bị thương, cô chỉ muốn bảo vệ đứa con này thôi.
Lửa cháy càng ngày càng to, bàn tay đầy máu của cô cố gắng đẩy thân mình ra chỗ gần cửa nhưng tại sao nó lại xa vời đến như thế. “Con à, con đừng bị làm sao nhé. Đừng,...”
Đến cuối cùng, cô chống đỡ không nổi nữa, ngất xỉu. Tất cả mọi thứ đối với cô, chỉ mong nó là một giấc mơ, một ác mộng. Cô mong rằng khi tỉnh lại mọi thứ sẽ trở về bình thường, cô sẽ vẫn là Lương Vũ Tranh của ngày xưa, không phải là Lương Vũ Tranh của bây giờ nữa.