Hạ Quân Dật được Trình Minh Viễn đưa đến chỗ bác sĩ. Bác sĩ nhìn anh mà thương tâm. Bị thương, cái áo sơ mi trắng kia lại nhuốm đầy máu, khuôn mặt lạnh lùng, u buồn.
Kiểm tra vết thương xong, bác sĩ nói:
- Hạ tiên sinh, tôi nghĩ thay vì băng bó vết thương anh nên tiến hành một cuộc tiểu phẫu. Vết thương này của anh không thể băng bó mà khỏi được đâu, nó khá nặng đấy.
- Được, bác sĩ cứ tiến hành làm tiểu phẫu cho cậu ấy đi. Thời gian làm tiểu phẫu mất bao lâu? - Trình Minh Viễn hỏi.
- Khoảng chừng hai tiếng.
- Vậy được, mau chóng tiến hành đi.
Trình Minh Viễn đưa Hạ Quân Dật đi thay áo, lau hết máu trên người rồi vào phòng bên trong, nơi có ba y tá nữa đang chuẩn bị tiến hành tiểu phẫu. Vì sợ trong lúc làm tiểu phẫu anh không chịu được nên bác sĩ đã tiêm liều thuốc mê tạm thời cho anh.
Hạ Quân Dật nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trình Minh Viễn đứng bên cạnh xem xét.
Hai tiếng sau.
Cuộc tiểu phẫu thành công, y tá nhanh chóng băng bó vết thương ở vai lại cho Hạ Quân Dật, đồng thời Trình Minh Viễn cũng giúp anh thay một bộ quần áo khác.
- Bác sĩ, vai cậu ấy sẽ để lại sẹo sao?
- Đúng vậy. Nếu như Hạ tiên sinh muốn thì sau khi vết thương lành, anh ấy có thể đến đây, chúng tôi sẽ làm một cuộc tiểu phẫu thứ hai để xóa đi vết sẹo kia.
- Chừng nào mới khỏi?
- Khoảng nửa tháng.
- Tôi biết rồi.
Bác sĩ và y tá đi ra, trong phòng chỉ còn mỗi Hạ Quân Dật và Trình Minh Viễn. Trình Minh Viễn nhìn Hạ Quân Dật đang ngủ, lắc đầu chán nản.
....................................................
Một lúc sau Hạ Quân Dật tỉnh dậy. Anh đau đầu, mệt mỏi vì tác dụng của thuốc mê chưa hết, nhưng vẫn cố gắng cùng Trình Minh Viễn trở về chỗ phòng phẫu thuật.
Nhìn đèn phòng phẫu thuật vẫn chưa tắt, anh cảm thấy lo hơn. Hơn hai tiếng trôi qua rồi.
Tôn Hạo đi ra. Anh nhanh chóng đến chỗ anh ta, hỏi:
- Tình hình cô ấy thế nào?
- Quân Dật, các bác sĩ vẫn đang tiến hành phẫu thuật. Vết thương của cô ấy quá nghiêm trọng, nên....
- Nếu như bọn họ mà không cứu được Lương Vũ Tranh thì ngày mai mình sẽ đưa bọn họ đến nghĩa trang sống nốt quãng đời còn lại.
- Được rồi, cậu bình tĩnh lại đi.
Sau đó, Tôn Hạo lại đi vào bên trong. Thẩm Gia Tuấn vừa đến, thấy tình hình này bèn nói:
- Hạ tiên sinh, anh làm vậy là phạm tội uy hiếp người đấy.
- Sao? Các người muốn bắt tôi về sở cảnh sát ư?
- Theo như những gì anh làm ngày hôm nay, chúng tôi đã đủ chứng cứ để bắt anh về sở cảnh sát rồi. Anh đi xe vượt quá tốc độ, vượt đèn đỏ, suýt nữa gây nguy hại cho người tham gia giao thông.
- Các người muốn bắt tôi đâu phải chuyện dễ dàng.
Thẩm Gia Tuấn thấy lời nói của Hạ Quân Dật như vậy đủ biết là chuyện vi phạm luật giao thông, anh có thể hoàn toàn trắng án.
- Hạ tiên sinh, chúng tôi biết tâm trạng hiện giờ của anh. Anh vi phạm luật giao thông là để đi cứu người. Cũng may, những người tham gia giao thông không có ai bị thương nên chúng tôi sẽ không bắt anh về sở cảnh sát.
- Trợ lý Trần, tại sao bọn họ vẫn còn ở đây? Chẳng phải họ nên rời đây từ hai tiếng trước rồi sao? Có phải cậu làm việc đã quá tắc trách rồi không? Muốn từ chức hay là để tôi đuổi thẳng? - Giọng Hạ Quân Dật lạnh lùng, hơi liếc nhìn trợ lý Trần mà nói.
- Quân Dật, cậu bình tĩnh đi đã... - Lưu Cảnh Dương nghe vậy vội vã ngăn cản lại.
- Tổng giám đốc, chuyện này...
Thấy sự tình như vậy, Thẩm Gua Tuấn kia vội nói:
- Hạ tiên sinh, chúng tôi không thể đi như vậy được.
- Các người muốn gì?
- Hạ tiên sinh, tôi biết hiện tại tâm trạng anh không được tốt nhưng chúng tôi nghi ngờ, Lương tiểu thư bị người ta ám sát. Mong anh sẽ giúp cảnh sát chúng tôi để điều tra rõ vụ việc này.
- Tổng giám đốc, tôi sẽ gọi điện cho luật sư Tống...
- Đợi một chút.
Anh đứng dậy, nhìn Thẩm gia Tuấn rồi nói:
- Đúng như anh nói, Lương Vũ Tranh đích thực là bị người ta ám sát.
Tất cả mọi người nghe vậy đều tỏ ra ngạc nhiên. Lưu Cảnh Dương nhíu mày, Vương Nhã Đồng lo lắng, còn Hạ Quân Dật thì lạnh lùng hơn trước.
Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng đáng sợ.