Thẩm Gia Tuấn nhíu mày nhìn bộ dáng quá đỗi bình thản kia của Hạ Quân Dật. Anh ta nghi ngờ câu nói kia của Hạ Quân Dật.
- Tôi thừa nhận, ở thành phố B này tôi có thể hô phong hoán vũ, có thể thao túng thương giới. Nhưng những người đó không có khả năng giết hại Lương Quang vậy thì tại sao tôi lại trở thành kẻ tình nghi số 1 vậy? Tôi không hiểu điều này lắm.
- Hạ Quân Dật, anh muốn nói gì?
- Cảnh sát Thẩm, anh không cảm thấy những lời buộc tội của anh rất vô lý à? Một người tự sát mà anh lại bảo bị ám sát? Chắc những tài liệu trước đây về vụ án anh vẫn chưa đọc kỹ rồi. Hãy nhớ rằng, hôm mà Lương Quang chết, Hạ tiên sinh đây không hề cho người bắt cóc bà Lương cùng Lương tiểu thư để uy hiếp ông ta. Bà Lương hôm đó ra ngoài mua đồ, nhận được tin về chồng thì kinh hoàng đến độ lái xe gây ra tai nạn, về sau trở thành người thực vật, nằm ở trong bệnh viện. Còn Lương Vũ Tranh tiểu thư kia thì sao? Khi bố của cô ấy nhảy lầu, cô ấy vẫn còn đang ở ký túc xá của trường đại học đấy.
Thẩm Gia Tuấn bị cả Hạ Quân Dật lẫn Tống Thừa Huân chặn họng. Anh quả thật rất nghi ngờ Hạ Quân Dật, nhưng ngoài những lập luận sẵn có ra, anh chẳng có bất kỳ bằng chứng nào.
- Đội phó, cục trưởng đến rồi ạ.
Một cảnh sát khác đẩy cửa vào báo cáo. Thẩm Gia Tuấn quay sang nhìn Hạ Quân Dật, anh lúc này vẫn đang nở nụ cười như có như không ấy, cùng với gương mặt, ánh mắt đầy vẻ châm chọc mỉa mai.
……………………………………..
Khi Thẩm Gia Tuấn vừa bước ra phòng hỏi cung, anh đã nhìn thấy ngay cục trưởng và bên cạnh còn có cả Lưu Cảnh Dương.
- Gia Tuấn, uổng cho cậu là một cảnh sát tài năng. Vụ việc này không có chứng cứ mà cậu lại bắt Hạ Quân Dật về đây phỏng vấn sao? Rốt cuộc vụ án của Lương Quang cậu đã xem hết chưa?
Cục trưởng khi nhìn thấy Thẩm Gia Tuấn thì mắng cho anh ta một trận. Thâm Gia Tuấn chỉ im lặng mà không nói gì.
- Được rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý cậu sau. Thả Hạ Quân Dật ra. Khi nào cậu có bằng chứng xác thực chứng minh anh ta đã giết vợ chồng Lương Quang thì hãy cầm giấy đến bắt người.
- Vâng.
Rất nhanh, Hạ Quân Dật đã cùng với Tống Thừa Huân đi ra từ phòng hỏi cung. Dù rất không muốn nhưng đã có chỉ lệnh từ cấp trên, Thẩm Gia Tuấn không thể không thả Hạ Quân Dật.
Lưu Cảnh Dương thấy Hạ Quân Dật đi ra, anh vỗ nhẹ vào vai của cục trưởng rồi đi đến chỗ Hạ Quân Dật:
- Với tư cách là một người anh em thân thiết của cậu, mình khuyên cậu nên chăm đi lễ chùa hơn đi. Chỉ trong vòng 2 tháng mà đã bị lôi cổ đến sở cảnh sát này 2 lần liền.
- Café của sở cảnh sát cũng thật khó uống.
Hạ Quân Dật vẫn giữ cái vẻ bình thản ấy.
- Nếu café đã khó uống như thế thì cứ thích chạy đến đây làm gì chứ? Mình nói này, hàng miễn phí nghe thì hay lắm, nhưng làm sao chuẩn bằng hàng mua chứ. - Không nghĩ là cậu sẽ đến đây.
Lưu Cảnh Dương nói nhỏ với Hạ Quân Dật:
- Tống Cường gọi điện cho mình thông báo tình hình của cậu, mình ngay lập tức lôi cổ cục trưởng đến đấy. Thấy mình tốt không?
- Mình nên cảm ơn cậu?
- Thôi khỏi cần. Hay bây giờ ra ngoài làm một bữa trừ nạn cho cậu đi nhỉ? Gọi cả Minh Viễn, Tôn Hạo luôn.
- Mình muốn về Minh viên, cậu thích tụ tập ai thì tụ tập.
Nói xong, Hạ Quân Dật đi luôn. Lưu Cảnh Dương nhìn sang Tống Thừa Huân, lắc đầu chán nản.
- Cậu ta đúng là không hiểu ý tốt của mình mà.
- Để mình đi cùng cậu.
- Đi thôi.
……………………………………..
Hạ Quân Dật khi vừa trở về Minh viên thì đã đến ngay phòng ngủ để xem Lương Vũ Tranh thế nào. Cửa phòng đã không còn khóa nữa, anh đẩy nhẹ đi vào trong.
Thấy Lương Vũ Tranh đang ngồi ở sofa đọc truyện, Hạ Quân Dật cảm thấy an tâm hơn. Thím Lý vừa rồi có nói với anh, cả ngày hôm nay Lương Vũ Tranh đều ăn đầy đủ các bữa. Vậy mà ban đầu anh cứ nghĩ, vì chuyện này mà cô sẽ tuyệt thực.
Gấp lại quyển truyện Nếu thiên đường có anh, Lương Vũ Tranh quay sang hỏi Hạ Quân Dật đang ngồi bên cạnh:
- Nếu trên đời này có thiên đường thật, anh có muốn ở đấy không?
- Thiên đường… Em thì chắc chắn có thể ở đấy, nhưng tôi thì không.
- Tại sao?
- Không phải từ trước đến nay em vẫn luôn muốn đẩy tôi xuống địa ngục à?
Phải, đúng là cô rất muốn đẩy anh xuống địa ngục. Nhưng nếu thiên đường có anh thì sẽ thế nào?