Lương Vũ Tranh vừa mới từ căng tin của tập đoàn trở về phòng làm việc thì nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn kỹ thì đó là số của bệnh viện. Lương Vũ Tranh lo lắng vội nhấc máy.
- “Cô là Lương Vũ Tranh tiểu thư phải không?” – Đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ.
- Phải, là tôi.
- “Lương tiểu thư, mẹ của cô hiện đang trong trạng thái nguy kịch, rất có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng, phiền cô mau chóng đến bệnh viện ngay lập tức.”
- Vâng, tôi sẽ tới ngay.
Sau cuộc điện thoại này, Lương Vũ Tranh vội vàng xin nghỉ với quản lý, bắt taxi chạy nhanh tới bệnh viện.
……………………………………
Bệnh viện.
Lương Vũ Tranh đi đi lại lại trước cửa, mẹ cô đã được đưa vào phòng phẫu thuật hơn 1 tiếng rồi. Cô biết, bác sĩ hôm nọ cũng nhắc đến tình trạng của mẹ cô, ông ấy nói sức khỏe của mẹ suy yếu dần, sóng điện não cũng trở nên yếu hơn, chức năng gan và thận cũng dần suy kiệt. Lương Vũ Tranh thật sự rất sợ hãi, mọi chuyện không ngờ lại xảy đến nhanh như vậy. Mẹ của cô, phải làm sao?
- Vũ Tranh, con đừng lo, chị ấy sẽ không sao. Chị ấy biết chị ấy vẫn còn con, sẽ không bỏ con đâu.
Người vừa nói chính là dì Tần, người dì ruột của Lương Vũ Tranh. Thời điểm gia đình cô gặp khó khăn, cũng may ở bên cạnh còn có dì Tần giúp đỡ cho.
- Dì nói đúng đó Vũ Tranh, cậu yên tâm đi, dì Lương chắc chắn sẽ không sao đâu.
- Dì, Nhã Đồng, lần trước bác sĩ có nói với con, tình trạng của mẹ con đã tệ hơn nhiều rồi. Con cũng nhận thức rõ ý của bác sĩ. Nhưng mà thực sự con, con không muốn thấy mẹ thế này…
Dì Tần vỗ nhẹ lên vai của Lương Vũ Tranh, khóe mắt hơi hồng lên:
- Lúc này, con nên bình tĩnh.
Lương Vũ Tranh gật đầu, cô lau hết nước mắt trên gương mặt. Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, là của Hạ Quân Dật.
Cô đứng dậy rồi đi đến chỗ khác, mở máy nói chuyện với Hạ Quân Dật.
- “Em đang ở đâu đấy?” – Giọng nói của anh có gì đó vừa thâm trầm lại cũng rất lạnh lùng.
- Em đang ở bệnh viện, tình trạng của mẹ em chuyển biến xấu, hiện giờ vẫn đang trong phòng cấp cứu.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia bỗng im lặng một hồi rồi mới lên tiếng nói tiếp:
- “Tình hình xấu lắm sao? Nghe giọng của em có vẻ không tốt lắm. Tôi đến bệnh viện với em nhé?”
- Không cần đâu, em biết anh rất bận, không cần phải lo lắng cho em. Với lại ở bên cạnh em có dì và Nhã Đồng. Tình hình của mẹ em giờ như vậy, có thể tôi nay em sẽ không về nhà.
- “Ừ. Nếu như mang theo quần áo hay đồ vật gì thì gọi điện bảo thím Lý hoặc Tiểu Hoa.”
- Vâng.
Lương Vũ Tranh vừa tắt máy, đang định quay trở vào thì lại nghe thấy tiếng của một người đàn ông:
- Vũ Tranh?
- Lâm Kiệt? Sao anh lại ở đây?
Lâm Kiệt tiến lại gần chỗ của Lương Vũ Tranh, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp vang lên:
- Vừa rồi anh thấy em vội vàng chạy vào đây, nghĩ dì Lương có chuyện nên anh đến xem thế nào. Dì ấy… không sao chứ?
- Em cũng không biết nữa, vẫn còn đang cấp cứu. Nhưng mà Lâm Kiệt, em rất sợ thật sự rất sợ.
Nước mắt của Lương Vũ Tranh cứ thế mà rơi xuống không thể ngăn lại được. Lâm Kiệt lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau gương mặt đầy nước của cô.
- Anh biết bây giờ em đang rất lo lắng cho tình hình của dì Lương nhưng mà Vũ Tranh, thấy em như vậy, dì Lương chắc cũng sẽ rất lo cho em. Lúc này em cần phải thật bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện. Anh tin dì ấy sẽ không làm sao đâu.
- Em biết rồi có ngày mẹ sẽ rời xa em, để một mình em sống trên cõi đời này, nhưng em không muốn mọi chuyện xảy đến sớm như vậy, em không muốn một chút nào.
- Anh hiểu.
Lâm Kiệt ôm chặt lấy Lương Vũ Tranh, trong vô thức, tay cô cũng ôm chặt lấy anh, tỳ đầu lên vai anh mà khóc.
Ở một góc khuất cách đó không xa, Hạ Quân Dật đã chứng kiến được tất cả mọi chuyện. Trong mắt anh lúc này là một sự lạnh lùng đến cực hạn, sâu không thấy đáy.