Nếu Thiên Đường Có Anh

Chương 183: Chương 183: Nói Cho Em Sự Thật (4)




Hạ Quân Dật lúc này có thể cảm thấy rõ mồ hôi trong tay của Lương Vũ Tranh. Gương mặt cô lúc này cũng tái mét đi.

Hạ Quân Dật cũng biết, đối với Lương Vũ Tranh, đây là một sự thật quá mức tàn nhẫn. Hình ảnh người bố tốt, người chồng tốt của bố cô nay đã sụp đổ hoàn toàn.

- Tại sao anh lại biết rõ như vậy?

- Là bố em đã nói hết cho anh nghe.

- Vậy anh có liên quan đến chuyện bố em nhảy lầu tự vẫn không? Anh thật sự đã khiến ông nhảy lầu?

Lương Vũ Tranh chỉ nghe thấy những tiếng thở dài đầy phiền muộn của Hạ Quân Dật. Phải lâu sau anh mới nói:

- Trước khi Lương Quang nhảy lầu, anh đã gọi điện cho ông ta, dùng em và mẹ em ra để uy hiếp ông ta, ép ông ta phải chết. Anh lúc ấy đã nói với Lương Quang rằng, chỉ cần ông ta chết thì anh sẽ tha cho vợ con của ông ta. Và cuối cùng, ông ta đã chết thật.

- Anh không trực tiếp đẩy bố em xuống bên dưới, hóa ra chỉ cần vài lời là có thể làm được.

- Vũ Tranh…

Lương Vũ Tranh nhìn Hạ Quân Dật lắc đầu, bây giờ lại đến lượt cô cười khổ:

- Tại sao anh lại tha cho em?

- Bởi vì anh yêu em.

- Nhưng chuyện đã ra thành thế này, anh nghĩ chúng ta còn có thể yêu nhau đến bao giờ? Bố em là hung thủ giết bố mẹ anh, anh cũng gián tiếp gây nên cái chết của bố em…

Hạ Quân Dật vội vàng ôm chặt lấy Lương Vũ Tranh vào lòng, ngăn không cho cô nói tiếp.

- Lương Vũ Tranh, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em. Kể từ khi biết anh đã yêu em, anh đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng đã quyết định dừng lại tất cả. Anh muốn chôn chặt tất cả mọi chuyện lại, để em chỉ biết một phần thôi. Anh thật sự muốn cùng em sống một cuộc sống hạnh phúc.

- Quân Dật, bây giờ anh vẫn còn muốn sống hạnh phúc bên em sao? Em hận anh vì anh đã giết bố em nhưng có một điều, anh trả thù là sự thật. Giết người phải đổi mạng. Bố em đã giết bố mẹ anh, ông ấy cũng phải trả lại những tội ác mà ông ấy đã làm.

Không biết tại sao, Lương Vũ Tranh lại có thể nói ra những lời này. Má cô vẫn áp trên vai của Hạ Quân Dật, cố gắng nén lại những giọt nước mắt. Nhưng có lẽ, cô cũng chẳng khóc được nữa.

- Vũ Tranh, anh thật sự không mong muốn giữa chúng ta chỉ còn thù hận. Anh muốn cả anh và em đều quên đi thù hận trước đây, sống hạnh phúc bên nhau. Bố mẹ anh mất, bố em cũng đã qua đời, như vậy chúng ta đã không còn nợ gì nhau nữa. Vũ Tranh, hãy nghe lời anh, nghe lời anh một lần, chúng ta làm lại từ đầu đi.

- Anh có thể chấp nhận, nhưng còn em thì sao? Dù bây giờ mọi chuyện đã trở nên rõ ràng nhưng nó sẽ mãi là cái gai trong lòng em.

- Không sao đâu. Thời gian trôi qua, mọi đau thương sẽ biến mất. Lương Vũ Tranh nhìn thẳng vào Hạ Quân Dật, giọng nói đầy sự đau thương và run rẩy:

- Hạ Quân Dật, em yêu anh, thật đấy. Dù lúc trước em vẫn cho rằng anh hại chết bố của em, nhưng em vẫn không thể nào ngăn cản được tình cảm của mình. Anh nghĩ bây giờ, em có thể làm như lúc trước không?

Hạ Quân Dật gật đầu, anh như có hy vọng trở lại:

- Làm được, em chắc chắn sẽ làm được mà. Chúng ta đã kết hôn, tương lai vẫn còn dài lắm. Những chuyện này đã là chuyện quá khứ, chúng ta phải sống vì hiện tại và tương lai chứ không phải những chuyện xưa cũ, em hiểu không?

- Chuyện này vốn dĩ là bắt đầu từ bố của em, vì bố em mà mới thành ra như thế này. Anh thật sự đã quên những chuyện đó?

- Thù hận dễ kết, từ bỏ lại càng dễ hơn. Khi anh cố gắng quên đi những chuyện này, anh cảm thấy bản thân mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Em cũng sẽ như vậy thôi.

Lương Vũ Tranh vươn tay ôm lấy Hạ Quân Dật. Anh cũng ôm chặt lấy cô. Nước mắt cô lúc này mới rơi xuống:

- Quân Dật, em sẽ từ bỏ tất cả mọi thứ một lần nữa, vì anh. Vì anh, em sẽ làm tất cả.

- Như vậy là tốt rồi. Khi em hoàn toàn từ bỏ những chuyện ấy, em cũng sẽ giống anh, cảm thấy thoải mái hơn.

- Em không biết thế nào nữa. Nhưng mà như anh đã nói, chúng ta đã là vợ chồng rồi. Vì cuộc sống tương lai, những chuyện xưa cũ nên gạt qua một bên. Chúng ta sống là vì hiện tại và tương lai.

Hạ Quân Dật gật đầu:

- Phải. Vì tương lai, chúng ta phải sống cho tốt.

- Ngày mai em muốn đi thử váy cưới, anh có thể đi cùng em không? Mà nếu anh bận thì thôi.

- Không sao. Dù sao thì mọi chuyện ở tập đoàn anh cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi. Mai có thể đi với em.

- Cảm ơn anh.

Lúc này Lương Vũ Tranh mới cảm thấy, từ bỏ quá khứ đúng là khiến cho cô cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.