Lương Vũ Tranh cứ nhìn Hạ Quân Dật với ánh mắt cầu xin. Chỉ cần anh nói rằng anh không có liên quan đến vụ án của bố mẹ, cô sẽ ngay lập tức tin lời anh. Lương Vũ Tranh chưa từng hy vọng vào một điều gì như lúc này, chỉ mong nó trở thành sự thật.
- Lương Vũ Tranh, bố của em… ông ta cho dù có chết bao nhiêu lần cũng không hết tội.
- Anh nói cái gì?
Chiếc túi xách trong tay của Lương Vũ Tranh bỗng rơi bộp xuống đất, cũng giống như những hy vọng của cô lúc này, tan biến nhanh chóng theo mây khói.
- Em cho rằng bố của em tốt đẹp lắm sao? Những chuyện xấu mà ông ta đã từng làm em không thể nào biết được đâu.
- Anh im đi, tôi không cho phép anh nói như thế về bố tôi. Anh chẳng biết gì về bố tôi cả.
Lương Vũ Tranh gào lên, những giọt nước mắt cũng không kìm được nữa mà rơi xuống. Trong mắt Lương Vũ Tranh bao nhiêu năm nay, bố luôn là ông bố tốt nhất. Dù bố rất bận rộn nhưng ông lúc nào cũng quan tâm chăm sóc đến cô. Những lời nói này của Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh càng nghe càng không tin.
- Em hận tôi lắm đúng không?
Hạ Quân Dật đi đến chỗ bàn, mở ngăn kéo, lấy ra từ trong đó một khẩu súng cùng với 6 viên đạn ra. Lương Vũ Tranh nhìn thấy thế thì rất kinh ngạc không hiểu anh muốn làm gì. Không lẽ Hạ Quân Dật cũng muốn giết cô, ngay tại đây?
Động tác cho đạn vào súng của Hạ Quân Dật rất thành thục, như thể anh đã làm rất nhiều lần. Anh lên đạn rồi lại gần chỗ Lương Vũ Tranh, cầm lấy tay trái của cô, đặt khẩu súng vào lòng bàn tay.
- Chỉ cần em đặt súng vào giữa trán của tôi, bóp cò một phát là em có thể báo thù cho bố mẹ em rồi.
Lương Vũ Tranh không do dự gì, cầm khẩu súng dí thẳng vào giữa trán của Hạ Quân Dật. Vào lúc này nhưng Hạ Quân Dật vẫn có thể cười mỉm, vẫn có thể bình tĩnh như vậy.
- Bắn đi, chỉ cần bắn là em có thể báo thù được rồi.
- Tại sao, tại sao anh lại dồn tôi đến bước đường này chứ? Anh có biết không, tôi thà rằng chưa từng nghe chuyện này, thà rằng anh không phải hung thủ, thậm chí còn thà rằng tôi và anh vốn không hề quen biết chứ sẽ không tin anh có thể làm ra những chuyện thế này. Nhưng chính anh, chính anh đã khiến lòng tin của tôi sụp đổ hoàn toàn rồi. Anh có biết là tôi đau lòng đến thế nào không?
“Đoàng”
Hạ Quân Dật nhíu mày quay lại nhìn, tấm kính cửa sổ đã bị bắn vỡ vụn. Lương Vũ Tranh không bắn Hạ Quân Dật mà bắn sang tấm kính đó. Và hiện giờ, cô lại dí khẩu súng vào Hạ Quân Dật.
- Tiên sinh!
Những vệ sĩ trong Minh viên sau khi nghe thấy tiếng súng thì vội vàng chạy lên lầu, thấy Lương Vũ Tranh đang cầm súng giơ về phía Hạ Quân Dật, bọn họ cũng nhanh chóng rút súng chĩa về cô.
- Ra ngoài. – Hạ Quân Dật lúc này vẫn nhìn Lương Vũ Tranh, giọng lạnh lùng hạ lệnh cho đám vệ sĩ.
- Tiên sinh, nhưng mà…
- Không nghe thấy những gì tôi nói sao? Ra ngoài. Bất cứ ai cũng không được lên lầu.
- Vâng.
Mặc dù rất do dự, nhưng đám vệ sĩ vẫn đành phải rút lui. Trên lầu, ngoài Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật ra thì chẳng còn ai. Mọi thứ bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng.
- Anh có biết sáng nay tôi đi gặp ai không? Tôi đi gặp Vương Nhã Đồng, nói với cô ấy là anh muốn cùng tôi kết hôn. Vương Nhã Đồng nói với tôi rằng, tôi nên đồng ý kết hôn cùng anh bởi một người như anh, nếu như người phụ nữ đó không quan trọng thì anh sẽ chẳng bao giờ đem chuyện kết hôn ra để nói. Nghe như vậy tôi đã rất vui mừng. Tôi đã nghĩ, hóa ra trong lòng anh, tôi cũng có một vị trí nào đó.
- Vũ Tranh…
Hạ Quân Dật nhìn Lương Vũ Tranh, cô đau lòng, chẳng lẽ anh không đau lòng hay sao?
- Trước đây, anh đối xử rất tốt với tôi, khiến tôi rất cảm động, tôi cũng không biết tôi đã yêu anh từ lúc nào nữa. Yêu đến độ khi anh lừa dối tôi, tôi đã đau lòng đến mức phải chạy trốn. Nhưng khi anh biết chuyện tôi có thai, anh đưa tôi về, chăm sóc cho tôi từng ly từng tý, tôi đã lại cảm động một lần nữa. Anh ngỏ lời muốn cùng tôi kết hôn, tôi đã từng rất băn khoăn, cho rằng anh lấy tôi vì đứa bé. Nhưng cuối cùng, gạt qua tất cả mọi nghi ngờ, tôi thật sự muốn cùng anh kết hôn, sống cuộc sống gia đình thật hạnh phúc. Tôi cứ nghĩ sau hàng loạt những biến cố trong cuộc đời, cuối cùng tôi cũng có thể tìm thấy hạnh phúc, nhưng hạnh phúc ấy quá ngắn, tôi không thể giữ mãi nó được.
- Lương Vũ Tranh, em nghe tôi nói…