Nói chuyện với Vương Nhã Đồng xong, Lương Vũ Tranh định trở về Minh viên thì nhận được cuộc điện thoại của Lâm Kiệt. Lâm Kiệt nói rằng có chuyện quan trọng cần gặp Lương Vũ Tranh. Nghe giọng của anh ta, Lương Vũ Tranh cũng thấy có gì đó bất an.
Trong phòng kín của một hội quán, Lương Vũ Tranh có thể nhìn thấy gương mặt bơ phờ của Lâm Kiệt. Mới không gặp có một ngày, tại sao Lâm Kiệt lại ra nông nỗi này?
- Lâm Kiệt, anh làm sao vậy?
- Vũ Tranh, em mau ngồi xuống đi.
Lương Vũ Tranh ngồi đối diện với Lâm Kiệt, không hiểu anh ta đã gặp phải chuyện gì mà ra thành thế này.
- Vũ Tranh, sáng nay Lâm Thịnh bị hacker xâm nhập, lấy đi một số dữ liệu quan trọng. Mà em có biết không, tên hacker đó chính là người của Hạ Quân Dật.
- Anh nói cái gì?
Lương Vũ Tranh thật sự không ngờ đến Lâm Kiệt lại nói về chuyện này. Nhưng rốt cuộc là như thế nào? Hạ Quân Dật cho người xâm nhập vào hệ thống máy tính của Lâm Thịnh và ăn cắp dữ liệu quan trọng của công ty? Điều này có thể không?
- Hiện tại Hạ Quân Dật đang nắm một số dữ liệu cực kỳ quan trọng của Lâm Thịnh và hắn dùng nó để đối phó với anh. Hắn sẽ lợi dụng nó cùng với một số bằng chứng giả khác để khiến cho Lâm Thịnh sụp đổ và ép anh phải vào ngồi tù. - Không thể nào.
Quả thật, những điều mà Lâm Kiệt nói, Lương Vũ Tranh không thể hoàn toàn tin tưởng. Đúng là Lương Vũ Tranh cô đã ở bên Hạ Quân Dật 4 tháng, những suy nghĩ của anh cô không thể nào hiểu được, nhưng có một việc mà cô chắc chắn, đó là Hạ Quân Dật sẽ không bao giờ làm những chuyện sau lưng như thế này.
- Em không tin đúng không, nhưng đó lại là sự thật đấy. Anh biết là Lâm Thịnh từ trước đến nay đẳng cấp không thể so được DCL nên cũng không muốn đối đầu với bọn họ. Nhưng Hạ Quân Dật không vừa mắt anh, hắn ta cho anh là đối thủ của hắn ta, muốn hạ bằng được Lâm Thịnh. Anh đã nói với em rồi, lòng dạ thâm hiểm của hắn ta đã bị vẻ bề ngoài che hết từ lâu, em cứ tin hắn làm gì?
- Anh nói thật không?
- Anh có cần phải nói dối em hay không? Vũ Tranh, việc này chỉ có em mới giúp được anh thôi.
Lương Vũ Tranh nhìn Lâm Kiệt, nhíu mày lại. Chuyện của Lâm Thịnh, cô thì giúp được gì?
- Anh nghe nói Hạ Quân Dật có một chiếc laptop riêng, những tài liệu quan trọng hắn đều lưu dữ hết ở trong đó.
- Không phải anh muốn em ăn cắp chiếc laptop đó cho đấy chứ hả Lâm Kiệt?
- Không, ý anh không phải như vậy. Vũ Tranh, chỉ cần em lấy được địa chỉ IP của chiếc laptop, mọi việc còn lại anh sẽ làm hết. Chỉ cần em giúp anh như vậy là đủ lắm rồi.
- IP sao?
Lâm Kiệt gật đầu. Trong lúc này mọi thứ trong đầu Lương Vũ Tranh như trở nên hỗn loạn hết, cô không biết mình phải làm như thế nào, có nên nhận lời giúp Lâm Kiệt hay không. Không phải là Lương Vũ Tranh không tin Lâm Kiệt mà cô cũng rất tin Hạ Quân Dật.
- Em yên tâm, chỉ cần lấy lại được tất cả dữ liệu đã mất là được, anh sẽ không làm gì quá đáng.
- Được, em tin anh.
Lương Vũ Tranh cũng biết, cô mở lời nói rằng cô tin Lâm Kiệt thì cũng đồng nghĩa với việc cô không tin Hạ Quân Dật. Nhưng chuyện này, Lương Vũ Tranh không thể không làm vậy. Lâm Kiệt là người cô yêu, đến bây giờ vẫn vậy.
……………………………………
Minh viên.
Lúc Lương Vũ Tranh trở về Minh viên thì cũng đã hơn 6 giờ tối. Thím Lý thấy cô đi vào thì vội chạy ra hỏi:
- Tiểu thư, sao lại để bản thân ướt thành thế này?
- Thím Lý, không sao đâu ạ.
- Nước nóng tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, cô mau lên lầu đi tắm đi kẻo lại cảm đấy.
- Vâng ạ.
Đang định bước lên lầu thì Lương Vũ Tranh quay lại hỏi thím Lý:
- Thím à, Hạ Quân Dật… anh ấy đã về chưa ạ?
- À, vừa rồi tiên sinh có về nhưng sau đó lại đi ra ngoài, chắc cũng được nửa tiếng rồi.
- Vâng. Cháu đi tắm xong thì sẽ xuống ăn cơm.
- Cô mau đi tắm đi, tôi sẽ chuẩn bị cơm ngay.
Lương Vũ Tranh đi lên lầu, gương mặt trở nên lo lắng, bàn tay cũng run lên và ướt đẫm mồ hôi.