Lương Vũ Tranh lo lắng ngồi đợi cả buổi chiều. Kể từ khi ký giấy cho đến lúc thông báo tiến hành khởi công đã được 3 giờ rồi. Nhưng tại sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì vậy?
- Vũ Tranh, đừng lo.
- Bây giờ có hai đường và em lo cho cả hai. Đã hơn 3 ngày mà vẫn không tìm ra Quân Dật, em bắt đầu cảm thấy vô vọng.
- Đừng nghĩ vậy, em là người mong muốn cậu ấy trở về bình an nhất sao? Tại sao lại nghĩ tiêu cực như vậy?
- Mọi chuyện em đều nghĩ đến hướng tiêu cực và tích cực, nhưng chuyện này thì…
Lương Vũ Tranh chưa kịp nói xong thì Tiffany đẩy cửa đi vào.
- Phu nhân, các vị Tổng tài…
- Thế nào rồi?
Tiffany liền đưa điện thoại cho Lương Vũ Tranh, cô xem xong vui sướng như muốn nhảy lên:
- 31 điểm rồi. May quá, chỉ cần 6 điểm nữa là chúng ta có thể đưa DCL về mức ổn định rồi.
Trình Minh Viễn lấy điện thoại từ tay Lương Vũ Tranh, cũng vui mừng không kém.
- Vũ Tranh, em giỏi lắm, nước cờ như vậy mà cũng có thể đi được. Anh thật sự rất phục em.
- Em cũng không biết được nữa, thật sự rất may mắn khi em quyết định tung ra thị trường game mới.
- Ban đầu Quân Dật không phải muốn tung ra thị trường cả game lẫn laptop mới hay sao?
- Em không biết nữa, nhưng nghe bảo sau khi đi Nhật về Quân Dật sẽ giải quyết cái gì đó liên quan đến laptop mới. Em nghĩ nếu như đã phải giải quyết thì chắc chắn là có gì đó, em đành mạo hiểm ký giấy game mới. Không ngờ kết quả lại tốt hơn dự kiến như thế này. Thật may mắn.
Lương Vũ Tranh cười tươi, cuối cùng gánh nặng bên một vai cũng có thể bỏ xuống rồi, còn vai bên kia thì… Đang cười, bỗng nhiên cô không cười nữa, khuôn mặt trở nên lo lắng.
- Em sao vậy?
- Em lo cho Quân Dật. Em sợ máy bay sẽ nổ thật. Nếu máy bay nổ thì… Còn rơi xuống biển thì cũng khó mà sống sót được.
- Bên phía chúng ta, Nhật Bản và các vùng lân cận đều tham gia tìm kiếm, lục tung vùng biển gần đảo Yakushima nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì. Ngày mai chúng ta sẽ tiến hành tìm kiếm lên vùng biển Đông Nam Nhật Bản.
- Phu nhân, cô đừng lo lắng quá, Tổng giám đốc nhất định sẽ bình an trở về.
Lương Vũ Tranh gật đầu nhẹ. Mọi chuyện của công ty cô đã giúp anh giải quyết, còn chuyện về anh cô chẳng thể làm được gì ngoài việc ngồi chờ đợi tin tức cả. Cô lo lắng đến muốn phát điên rồi.
- Anh biết là em đang lo lắng, anh và mọi người cũng vậy nhưng hiện tại chúng ta chỉ có thể ngồi chờ thôi.
- Em không nghĩ máy bay rơi ở Yakushima, rất có thể nó đã bay đến một nơi nào đó rồi cũng nên. Còn bên phía cảnh sát, đã có them tiến triển gì chưa?
- Không có. Bọn họ phát hiện ra IP và lần theo IP đến một quán điện tử. Tuy nhiên không tìm được gì cả.
- Có nghĩa là có một người nào đó đã đến quán điện tử đó và gửi thư cho Quân Dật sao? 4 giờ sáng?
Tống Thừa Huân gật đầu.
- Ở đó có camera không? Chẳng lẽ không quay được sao?
- Không có camera, người chủ quán chỉ nhớ người đó đeo kính râm đen và đến vào lúc ông ta vừa mở quán và đi sau đó 5phút.
- Vậy là chúng ta không có bất kỳ một bằng chứng nào nữa rồi. Mọi chuyện giống như đang đi vào bế tắc.
Lương Vũ Tranh thở dài mệt mỏi, mọi người cũng suy nghĩ đau đầu.
- Phu nhân, cô không sao chứ? Ngày mai chúng ta còn một cuộc họp Hội đồng quản trị, cô nên về nghỉ sớm đi, cũng tan làm rồi. – Tiffany thấy tình hình vậy bèn nói.
- Được, cô về trước đi. - Hạ Tuyết Dao nói.
- Tôi xin phép. - Vũ Tranh, đứng dậy đi, anh đưa em về. Em cũng nên nghỉ ngơi một chút đi, sắc mặt em không tốt đâu.
Lương Vũ Tranh gật đầu. Cô cầm túi xách cùng Tống Thừa Huân ra về.
....................................
Minh viên.
- Em vào trong đi.
- Có chuyện gì anh nhớ phải báo cho em biết đấy, được không? – Lương Vũ Tranh lại nhắc lại câu nói này.
- Anh biết rồi, đừng lo. Mau vào trong đi.
- Được, anh lái xe cẩn thận.
- Anh biết rồi.
Tống Thừa Huân lái xe đi, Lý Hiểu đứng bên ngoài nhìn vào phía bên trong. Những ngày này, căn nhà trở nên lạnh lẽo hơn hắn. Cô lại thở dài, bước chầm chậm vào bên trong.