Nếu Thời Gian Có Tên

Chương 42: Chương 42




Dàn xếp công việc ổn thỏa, ngày Diệp Thái Vi trở về nhanh chóng được ấn định.

Có điều, thời gian máy bay hạ cánh là mười giờ đêm, nhưng Giang Lạc lại nhiệt tình đánh trống khua chiêng đòi mở tiệc mà thiếu nhân vật chính.

Thành phần tham gia bữa tiệc thiếu nhân vật chính không hề đơn giản, hơn một nửa là những người trạc tuổi họ trong giới, ngay cả Hàn tiểu thư mới nhập hội cũng có mặt.

Đối với việc này, Từ Trạm không có ý kiến, anh chỉ dặn họ náo loạn có chừng mực, không lại làm nhỡ mất một đêm trùng phùng của anh và Diệp Thái Vi.

Bữa chính diễn ra sớm, lại vừa vào đầu hạ, ngày dài hơn hẳn, ăn xong mà vẫn thấy mặt trời. Thế nên, Giang Lạc lại hớn hở rủ cả đám đi uống rượu.

“Mọi người đi chơi đi, tôi tính sổ sách.” Từ Trạm còn vội ra sân bay, bất đắc dĩ lắm mới đến đây với Giang Lạc và Điền Văn.

Giang Lạc dùng cái mồm dẻo kẹo để dụ dỗ: “Ông không phải đi đón làm gì, để em gái ông đi đi. Diệp Thái Vi dù gì vẫn là con gái, vừa xuống máy bay còn phải nghỉ lấy sức đã chứ. Con gái mà, vô cùng để ý chi tiết, chắc chắn cô ấy muốn đêm trùng phùng của hai người phải thật lãng mạn. Cái vẻ ông nhìn thấy gương mặt xám xịt của cô ấy, chưa chắc đã khiến cô ấy vui vẻ.”

Tuy rằng Diệp Thái Vi có dạng gì đi nữa thì anh vẫn yêu, nhưng Giang Lạc nói vậy lại khiến anh cảm thấy có lý, thầm trách mình quan tâm quá mà không đủ tỉ mỉ.

Thế nên, Từ Ánh Kiều nhận lệnh ra sân bay, những người còn lại thì đi uống rượu.

***

“Rốt cuộc ông muốn làm gì?” Điền Văn giữ Giang Lạc lại, hỏi ra điều nghi hoặc từ lâu.

Điền Văn cảm thấy biểu hiện của thằng nhãi Giang Lạc này rất khác thường, cứ như đang ủ âm mưu đen tối nào đó. Từ Trạm đã “vui” đến choáng đầu, bị chuốc đến mức sắp mê mệt rồi, nhưng Điền Văn thì vẫn tỉnh táo, anh ta muốn biết rốt cuộc Giang Lạc muốn giở trò gì đây.

Giang Lạc cười ranh mãnh, tránh khỏi chỗ ồn ào rồi ghé sát vào Điền Văn: “Ông xem đợt trước Từ Trạm bị Diệp Tiểu Vi hại thành ra cái dạng gì đi, đúng là quá uất ức mà. Chung quy vẫn là ông mãnh không nỡ ra tay nặng với cô nàng thôi, anh em mình phải giúp ông kia xả giận trong phạm vi khả năng cho phép.”

Liệu anh ta có nói là, thật ra anh ta muốn nhân cơ hội này để trả thù cái vụ năm đó, vì Diệp Thái Vi nên bị Từ Trạm đánh cho phun mật…à không, là hộc máu không?

Điền Văn vẫn không hiểu anh ta định làm gì, chỉ có thể hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”

Giang Lạc cười thần bí: “Đừng uống say nhé, chờ xem kịch vui.”

Đợi lát nữa có việc còn cần nhờ anh ta đồng lõa, à không, hỗ trợ.

Nói xong, anh ta bỏ rơi Điền Văn để đi sang chỗ cô Hàn.

Cô Hàn nghi hoặc nhìn Giang Lạc ngồi xuống cạnh mình: “Giang thiếu, có gì chỉ giáo?”

“Cô Hàn, mọi người đều là thanh niên cả, có việc này tôi định nói thẳng.” Nụ cười chân thành của Giang Lạc khiến người ta thầm sợ hãi.

“Xin lắng nghe.” Cô Hàn không phải loại người ỡm ờ dài dòng.

“Định nhờ cô hỗ trợ diễn xuất.”

Chậc chậc, có âm mưu, có âm mưu, đúng là vô liêm sỉ.

Thấp giọng nói hết kế hoạch của mình xong, Giang Lạc mỉm cười đợi cô Hàn trả lời.

Cô Hàn chối thẳng: “Tôi từ chối. Làm hại nhân duyên, chết không được tử tế.”

Giang Lạc thi triển món nghề miệng lưỡi không xương lần hai: “Không phải thật sự làm thế đâu, chỉ đùa hai người họ một chút thôi mà. Thỉnh thoảng yêu đương phải có bạn bè kích thích, con đường tình yêu mới nhiều hương vị được. Bởi vì mục đích cuối cùng là vô cùng tốt đẹp, cho nên tuyệt đối không phải là trò phá hoại nhân duyên, thậm chí còn là công đức vô biên ấy chứ, người đẹp!”

“Tại sao lại tìm tôi?” Cô Hàn cố nhịn không nói, dựa vào giao tình của cô và Giang Lạc, đáng lý ra không nên tìm cô nhờ loại chuyện này.

“Việc này không phải cô không được, người đẹp ạ!” Đổi ai cũng hỏng việc hết, “Hiện giờ mọi người đều cho rằng hai nhà Hàn – Từ định kết thông gia, cho nên tôi phải nhờ cô thân chinh thì độ tin tưởng mới cao.”

“Xin lỗi, tôi thật sự không thể làm chuyện này được.” Với đề nghị “não tàn” này của Giang Lạc, cô Hàn không hề có ý định tham gia.

Giang Lạc nhún vai, đứng dậy đi lấy hai ly rượu, đưa một ly cho cô: “Vậy được rồi, mua bán cũng phải coi trọng đạo lý, coi như tôi chưa nói. Cạn nhé?”

Cô Hàn nhìn anh ta bằng vẻ sâu xa, nhận ly rượu rồi đưa lên môi.

***

“Ông định làm gì? Đùa thế này thì hơi quá đấy.” Điền Văn ngồi trên sô pha, có chút bất an nhìn một nam một nữ vừa bị mình và Giang Lạc đưa lên giường trong khách sạn.

Giang Lạc lui về sau hai bước, quan sát cẩn thận góc độ giữa hai người đang say mê mệt, lại điều chỉnh một tư thế, vò cho chăn nệm lộn xộn, rồi mới phủi tay, quay đầu trả lời vấn đề của Điền Văn.

“Có muốn xem dáng vẻ nổi cơn điên của Diệp Tiểu Vi không?” Giang Lạc giơ tay lên xem đồng hồ, cười sung sướng: “Được rồi, thời gian đếm ngược cho Diệp Tử Vi bắt gian bắt đầu, chuẩn bị lui đi.”

“Á, cô tỉnh rồi à?” Điền Văn kinh ngạc nhìn người đẹp vừa chậm rãi ngồi dậy, bất giác tiến lên phía trước hai bước.

Giang Lạc kinh hãi, quay đầu đối diện với ánh mắt bình tĩnh của cô Hàn, không khỏi thấp giọng kêu lên: “Ơ kìa! Sao lại thế được!”

Rõ ràng trong ly rượu đó của cô ấy có bỏ thuốc, sao tỉnh lại nhanh như thế? Hay là mua phải thuốc giả rồi?

“Người có chỉ số thông minh thấp như anh trên đời này không nhiều lắm đâu, anh cho rằng tôi vừa khéo lại là một trong số những kẻ ngốc ấy sao?” Cô Hàn sửa lại quần áo, thong dong xuống giường.

“Nếu tôi không đề phòng mà rời mắt khỏi đồ uống, thì không biết đã rơi vào bẫy của anh bao nhiêu lần rồi.”

Giang Lạc có cảm giác như vừa trúng một chưởng đau điếng người.

Cô Hàn tao nhã bước đến trước mặt anh ta, khoanh hai tay trước ngực, hơi cúi đầu, rồi đưa mắt nhìn anh ta: “Anh có biết tôi là ai không?”

“Tôi biết cô là Đại tiểu thư của nhà họ Hàn.” Giang Lạc biết mình đuối lý, nhưng căn cứ vào đạo lý của kẻ thua, đành chột dạ đón nhận ánh mắt sắc lẹm của cô, “Tôi cũng tin chắc cô biết tôi là ai.”

Ý là tuy anh ta giở trò hại người vô tôi, nhưng anh ta có chỗ dựa là việc nhà họ Hàn không thể chọc vào nhà họ Giang là được rồi.

“Tôi cảm thấy vô cùng tiếc cho tầm hiểu biết hữu hạn của anh, cho nên đành tốt bụng nói một câu, anh quá ngây thơ, chàng trai ạ.” Cô Hàn lạnh lùng cười, nhẹ nhàng cởi chiếc khăn lụa trên cổ xuống, chậm rãi cuốn quanh bàn tay phải, “Chắc chắn anh không biết, ba năm trước đây, trong bảng xếp hạng nữ quyền thủ ở Thượng Hải, có một người đứng hạng nhất liên tiếp mười sáu tuần, kỉ lục này chưa ai phá vỡ được.”

“Người có phong cách đấy, không phải là cô đấy chứ?” Giang Lạc rùng mình, đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Đúng là kém cỏi.” Cô Hàn lễ phép khum tay hành lễ, rồi lập tức dùng tốc độ tia chớp giáng một chưởng vào mặt Giang Lạc, đập nát vẻ chờ mong xuất hiện kì tích trên mặt anh ta.

Điền Văn trơ mắt nhìn Giang Lạc bị hạ KO, trong lòng thì vừa kinh hãi vừa kính phục…

*KO = knock out

Động tác quá tuyệt!

Gọn gàng, lưu loát, tràn ngập sức mạnh mà lại không lộ vẻ thô lỗ, kết hợp với gương mặt tao nhã, đây đúng là cú đánh mẫu được ghi trong sách giáo khoa!

Lúc này, cô Hàn hoàn toàn ở trong trạng thái chiến đấu, bình tĩnh mà hung tàn tẩn Giang Lạc tiếp hiệp hai, rồi hiệp ba, tẩn vô cùng có chừng mực.

“Anh nghĩ tôi chỉ là đại tiểu thư nhà họ Hàn thôi sao? Anh nhầm rồi.” Đánh đến mức người ta rũ xác trên sô pha, cô Hàn mới dừng tay, dùng luôn bàn tay đang quấn khăn để lau mồ hôi trên trán, giọng điệu kiêu hùng, cả người toát ra vẻ dũng mãnh đầy áp lực, “Tôi đây là nữ quyền thủ số một có thể đánh cho anh rụng hết răng, Hàn Như Hinh!”

“Mỹ nhân, tôi sùng bái cô!” Điền Văn đã hoàn toàn bị thuyết phục, không nhịn được lập tức hô to lên.

Thế nên, Giang Lạc muốn Từ Trạm bị Diệp Thái Vi đánh ghen thì cuối cùng chính mình lại bị tẩn cho không biết trời sáng hay tối luôn.

Thời điểm Diệp Thái Vi vào tới phòng, cô lập tức nhìn thấy một tình cảnh cực kỳ quái dị như vậy.

Giang Lạc nằm trên sô pha không nhúc nhích, vị tiểu thư của nhà họ Hàn thì ung dung khoanh tay đứng trước mặt anh ta.

Điền Văn thì hẵng còn mở to mắt nhìn.

Từ Trạm say bất tỉnh nhân sự nằm yên trên giường, đột nhiên trở mình, úp người xuống rồi tiếp tục ngủ.

Diệp Thái Vi mơ hồ chào hỏi mọi người, không ai đáp lại, vì thế cô đành yên lặng ngồi xuống cạnh giường.

Giang Lạc rên hừ hừ, chống tay xuống sô pha định ngồi dậy.

Nhưng anh ta vừa hơi nhổm dậy đã bị Hàn Như Hinh hung hãn đấm cho gục trở lại.

Dường như bị đánh thức, Từ Trạm nặng nề mở mắt, lúc vừa nhìn thấy Diệp Thái Vi ngồi bên cạnh liền nở một nụ cười đầy vẻ yên tâm.

Diệp Thái Vi cười đáp lại anh, vội vàng đưa tay che mắt anh rồi dỗ như dỗ trẻ con: “Không có gì, không có gì, anh ngủ tiếp đi.”

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cảm giác nhất định Giang Lạc đã làm chuyện động trời gì đó, nên mới có thể khiến cô Hàn vung tay như vậy.

Nửa mặt bên trái của Giang Lạc đã gần như thành cái mặt lợn, rốt cuộc anh ta cũng không nhịn được, hai tay ôm đầu rồi gào lên: “Tôi sai rồi, đã được chưa? Sao cái cô này không để cho tôi yên là thế nào hả?”

“Chỉ biết đánh vào mặt trái của tôi thôi, ngoài quyền phải ra, cô không còn chiêu khác sao?”

Hiển nhiên Hàn Như Hinh không tiếp nhận lời hối lỗi thiếu thành ý này, “Tay trái của tôi không có lực bằng tay phải, về sau nhất định phải tập luyện nhiều hơn.”

“Bụp” – một tiếng, lại một quyền nữa, bây giờ là giáng thẳng xuống gáy Giang Lạc. Tiếng động quá lớn khiến Diệp Thái Vi và Điền Văn đều lo anh ta sẽ bị chấn thương não.

“Con người tôi trước nay có thù tất báo, người ta đánh vào mặt trái của tôi, tôi nhất định sẽ giơ tay phải đánh cho đối phương thảm đến nỗi ngay cả mẹ anh ta cũng không nhận ra.” Hàn Như Hinh tao nhã cười, ngăn lại Điền Văn đang có ý định ra can ngăn rồi trịnh trọng tuyên bố, “Giang Lạc, chuyện này không yên được đâu.”

Sau đó, Giang Lạc bị tha vào bệnh viện, còn Diệp Thái Vi còn chưa biết mô tê gì thì khóc không ra nước mắt, chỉ biết nhìn Từ Trạm đang ngủ say trên giường.

Tuy rằng không biết Giang Lạc đã phạm phải lỗi gì, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng được sự tức giận và cú đánh vừa rồi của tiểu thư họ Hàn kia tuyệt đối không phải vô cớ.

Diệp Thái Vi nhìn ra bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nguyền rủa, có điều, cô không ngờ, lời nguyền rủa của mình sau này lại trở thành sự thật.

Đương nhiên là sau này.

Hôm nay vốn là đêm trùng phùng tuyệt đẹp của Từ Trạm và Diệp Thái Vi, kết quả là nam nữ chính chẳng nói với nhau được gì, vô cùng khó chịu.

Hiện tại, câu nguyền rủa hoàn chỉnh trong lòng Diệp Thái Vi là —

Tên trời đánh Giang Lạc! Nguyền rủa cho anh bị cô Hàn mạnh mẽ kia đuổi giết đến tận chân trời góc biển luôn!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.