Năm đó, tháng đó, ngày đó, khoảnh khắc đó.
Mỗi phút mỗi giây đều có khả năng sẽ thích một người.
Lúc mới gặp.
Bạn học của cô lỡ đắc tội tên ‘đại ca’ trong khi đang chơi saxophone, cô gái
vốn nghênh ngang kiêu ngạo mà cuối cùng lại biến thành nhu nhược sợ phiền
phức.
Tên ‘đại ca’ tình cờ là một người trong đám bạn của anh.
Anh hứng thú nhìn cô gái kia luống cuống, nếu bảo anh thích nhìn mấy cô nữ
sinh rõ ràng chẳng có da có thịt còn cố làm đỏm bị cho một bài học thì liệu có
vô lại quá không?
Nhưng anh cảm thấy thú vị.
Giây phút đó, cô xuất hiện, đứng bên cạnh cô gái kia, rõ ràng cô còn sợ hãi
hơn cô gái kia, thế nhưng lại có thể vừa run rẩy vừa bàn điều kiện với ‘đại
ca’.
Anh chăm chú nhìn cô, nhìn không chớp mắt vẻ căng thẳng lại cố tỏ ra bình
tĩnh của cô.
‘Đại ca’ căn bản không chịu ghi nợ, không ai đắc tội tên đó mà có thể thoát
được.
Anh đưa mắt nhìn ‘đại ca’, ‘đại ca’ tất nhiên hiểu ý anh, chuyện này đành cho
qua như vậy.
Điều kiện là cô phải thay cô bạn kia chơi saxophone, hơn nữa phải thắng
anh.
Cô dùng kế kéo dài thời gian, nói rằng mình không biết chơi, phải đi tập một
tháng mới thi được với anh.
Thế mà anh tin cô thật, bảo cô bạn kia nói tên và trường học của cô ra.
Anh ghi nhớ cô gái tên ‘Lê Khê’, cũng ghi nhớ cái tên viết bằng 28 nét
bút.
Cô không biết, ngày nào anh cũng đến chỗ đó, ngày nào cũng thế.
Nhưng cô chưa từng xuất hiện.
Anh cười nhạo chính mình, bị lừa mà còn vui vẻ chấp nhận như vậy.
Những chuyện này cô hoàn toàn không biết.
Một tháng sau cô cũng không xuất hiện, anh ngồi chờ cả ngày. Anh nghĩ, đừng
để anh gặp lại cô ấy, dù có gặp cũng đừng cho anh cơ hội có được cô ấy, cô ấy là
một người rất biết giày vò người khác, anh cực kỳ chắc chắn.
Khi vào đại học, thật ra anh đã ít chơi bời hơn, anh khá thân với Kha Văn
Hằng. Anh biết Kha Văn Hằng quen một cô bạn gái, nghe nói trông khá xinh.
Hôm ấy, Kha Văn Hằng nói, “Tôi đưa cậu đi giới thiệu với bạn gái tôi nhé! Cho
cậu biết thế nào gọi là mỹ nữ.”
Anh cười nhạt, nhưng nể mặt nên vẫn đi.
Anh thấy cô được Kha Văn Hằng nắm tay giới thiệu với mình, “Lê Khê, bạn gái
tôi.”
Nhất thời anh không thể nói rõ được cảm giác của mình là gì.
Hối hận, vì sao hồi trước anh lại ước cái nguyện vọng kia, vì sao anh lại
không có cơ hội có được cô?
Nếu có thể, anh nguyện ý để cô giày vò.
- Hết -