Lê Khê ngồi trước máy tính lần lượt đọc các email độc giả gửi đến, sau đó lựa
ra mấy câu chuyện có đề tài hay rồi tiến hành chỉnh sửa biên tập. Đây là công
việc thường nhật của cô, không ngừng đọc câu chuyện của người khác, không ngừng
đối diện với câu từ. Ngày ngày đọc chuyện của người khác, còn mình đứng ở góc độ
của người quan sát mà đánh giá những lầm lỗi trong câu chuyện đó, cảm giác như
vậy cũng không tệ, sau đoạn kết còn có thể dùng một thân phận khác để góp ý:
“Nội dung cốt truyện có thể như thế này thế này…”
Cô là biên tập viên làm việc trong một tạp chí không lớn không
nhỏ, tiền lương không quá cao nhưng cô rất hài lòng.
Cô thích nhìn những câu chuyện được thành hình, xuất hiện dưới dạng câu chữ,
trải qua bao vui buồn hợp tan rồi dần hòa vào hỉ nộ ái ố của chính mình.
Vẫn ngồi trước máy tính, cô xoa bóp bàn tay mỏi nhừ, cầm cốc đến phòng nghỉ
lấy nước. Vừa đi được hai bước chợt nghe thấy Tiểu Trương và Tiểu Ngô cùng phòng
đang cầm tờ báo giải trí nói chuyện to tiếng, “Tổng giám đốc Hướng si tình thật,
ở bên Tỉnh Lan nhiều năm thế rồi mà còn có thể một lòng với cô ấy.”
Tiểu Ngô phản đối ra mặt, “Mắt mũi cô kiểu gì thế, tuy Tỉnh Lan được coi là
mối tình đầu của Hướng Đình thật đấy, nhưng bây giờ Hướng Đình đã kết hôn sinh
con rồi mà còn dính lấy Tỉnh Lan, thật hết chỗ nói. Xã hội bây giờ kiểu gì vậy,
‘người thứ ba’ trắng trợn dường này còn được gọi là si tình.”
Tiểu Trương lắc đầu, “Hướng Đình với Tỉnh Lan đã ở bên nhau nhiều năm, mà bà
vợ chưa từng xuất hiện trước công chúng của Hướng Đình chẳng qua chỉ là người hi
sinh cho vụ hôn nhân chính trị thôi, người Hướng Đình thật lòng là Tỉnh
Lan.”
“Dùng hai chữ thật lòng là có thể phá hoại gia đình người ta à?”
“Đúng là buồn cười, cô dùng con mắt nào thấy Tỉnh Lan phá hoại gia đình nhà
người khác?”
“Hướng Đình rõ ràng đã kết hôn mà Tỉnh Lan còn suốt ngày quấn quanh anh ta,
chẳng lẽ có lý?”
Lê Khê đứng bên cạnh nhìn hai người tranh cãi, đột nhiên cảm thấy rất thú vị,
“Chuyện này có liên quan gì đến hai người đâu, cần gì ầm ĩ như vậy?”
Tiểu Ngô nói, “Không thể vì không liên quan đến mình mà bỏ qua loại chuyện
đạo đức đê hèn thế này.”
Tiểu Trương cãi lại, “Người ta là mối tình đầu của nhau, nếu không có bà vợ
thế lực lớn kia, có lẽ họ chính là cặp đôi hạnh phúc nhất trên thế giới
này.”
Lê Khê ho khan một tiếng, “Thôi hai người cứ tiếp tục đi.”
Trên thế giới luôn có một nhóm người coi cái ác như kẻ thù, cũng có có một
nhóm người coi ‘tình yêu chân chính’ quan trọng hơn tất cả.
Lê Khê lấy nước sôi xong liền đặt cạnh máy tính chờ nguội.
Tiểu Trương và Tiểu Ngô vẫn đứng chỗ cũ tranh cãi.
Hướng Đình quả thực có thể coi là người nổi tiếng ở thành phố Lạc Xuyên, sau
khi tiếp nhận tập đoàn Hướng thị, anh quản lý cực kỳ tốt. Theo lời đồn đại,
trước đây Hướng Đình là một thanh niên ăn chơi, nhưng từ sau khi quen với Tỉnh
Lan liền rũ bỏ hình tượng công tử đa tình, trở thành một người đàn ông thâm
tình. Mấy năm nay Tỉnh Lan thường xuyên đóng vai nữ chính trong MV, dường như
chỉ cần cô diễn là MV nhất định sẽ rất hot, vì thế cô được xưng là ‘nữ thần MV’,
một là vì tự bản thân Tỉnh Lan rất có khí chất, hai là vì Tỉnh Lan không đóng
phim truyền hình không ra đĩa nhạc mà chỉ quay MV, chuyện này rất hiếm thấy
trong giới giải trí.
Thành công của Tỉnh Lan không thể không kể đến sự nâng đỡ của Hướng Đình, nếu
Hướng Đình chưa kết hôn, có lẽ Hướng Đình và Tỉnh Lan thật sự được coi là Kim
Đồng Ngọc Nữ, đáng tiếc, đời không như mơ.
Khi Lê Khê rốt cuộc đã chọn ra một cốt truyện chân thực có thể dùng được,
tổng biên tập vội vàng chạy đến cạnh cô, “Lê Khê, mục giải trí của số tới đăng
ảnh chụp của Hướng Đình và Tỉnh Lan, cô phụ trách thu thập thông tin trước đây
của họ, tốt nhất là viết có kịch bản một chút, bây giờ người ta thích đọc kiểu
đấy. Càng tỉ mỉ càng hay, viết hết tất cả quá trình họ ở bên nhau, nếu không
biết thì cứ viết bừa tí cũng được, dù sao người ta cũng chẳng phát hiện ra
đâu.”
Lê Khê nhăn mặt cau mày, “Thế có vẻ không ổn thì phải?”
“Có gì mà không ổn? Bây giờ Tỉnh Lan đang trên đà thành công, hơn nữa chuyện
xấu của cô ta và Hướng Đình cũng chẳng phải ngày một ngày hai, dạo này thông tin
của giới giải trí toàn là mấy thứ trong sáng, người ta đọc nhiều chán rồi.”
Lê Khê vẫn lắc đầu, “Tôi không làm được, chỉ mỗi mục ‘Tình cảm đô thị’ mà tôi
đã phải cố lắm rồi, thật sự không được.”
Tổng biên tập nhìn Lê Khê mấy lần, biết cô không phải loại người hay từ chối
trách nhiệm, đành hậm hực ra ngoài gọi Tiểu Trương phụ trách, tất nhiên Tiểu
Trương đồng ý ngay lập tức, dù sao cô cũng là fan cuồng của Tỉnh Lan.
Công ty nhỏ của bọn họ phát hành một quyển tạp chí, nội dung đủ loại, ví như
câu chuyện tình yêu có thật của các cô gái đô thị, hoặc thu thập một vài vấn đề
gây tranh cãi trên mạng, tất nhiên không thể thiếu mấy mục tin tức dưa lê hay
thời trang. Lê Khê chỉ phụ trách ‘Tình cảm đô thị’, cô thích viết thêm một ít
cảm tưởng của mình cuối mỗi câu chuyện, cho nên rất nhiều độc giả thích đọc mục
do cô biên tập.
Lúc Lê Khê đi ra ngoài lấy cốc nước thứ hai, Tiểu Trương gọi khá nhiều đồng
nghiệp ra chỗ của mình cùng xem một chương trình đang truyền trực tiếp trên
mạng. Lê Khê đi ngang qua, hóa ra là một buổi họp báo công bố, nhân vật chính là
Hướng Đình và Tỉnh Lan. Hướng Đình không để tâm đến những lời phê bình, kiên trì
chọn Tỉnh Lan làm người phát ngôn cho sản phẩm mới của mùa. Phóng viên ở đó hỏi
vài câu có lệ về sản phẩm, sau đó nhanh chóng chuyển sang quan hệ giữa Hướng
Đình và Tỉnh Lan, mà hai người bọn họ rất ăn ý, đều nói rằng chỉ là bạn bè.
Tiểu Ngô ngồi gần đó cười lạnh, “Bạn bè? Cho rằng người ta toàn là đồ ngu
ấy.”
“Ai đó nhớ đến chuyện xưa bi thảm của mình nên tâm lý không bình thường rồi.”
Tiểu Trương hả hê trước nỗi đau của người khác.
Hầu hết mọi người ở đây đều biết Tiểu Ngô từng trải qua một mối tình rất sâu
nặng, nhưng đến lúc gần kết hôn thì gã kia lại bỏ đi với một cô gái khác, đó vẫn
là vết thương lòng của Tiểu Ngô, về sau bị mọi người biết được.
“Còn hơn loại người không biết xấu hổ.”
Lê Khê liếc mắt nhìn hai người, thật sự cảm thấy chẳng đến mức phải làm ầm
lên như vậy.
Cô lấy nước xong lại quay về viết bản thảo, cô không thích quan tâm đến
chuyện của người khác, có thể lo chuyện của mình đã là tốt lắm rồi.
Hết giờ, cô cầm túi, một mình lên xe buýt trở về nhà trọ. Tan tầm nên xe buýt
lúc nào cũng chật cứng, không khí bên trong lúc nào cũng bí bách, tốc độ xe lúc
nào cũng như rùa bò.
Đá bừa giầy ra rồi đổi dép lê, tủ lạnh chẳng có gì cả, đến giờ này rồi cô
không muốn ra ngoài, đành lấy gói mì ăn liền mua hôm nọ vào bếp nấu.
Cô bê bát mì ra bàn nhỏ, bật tivi, bây giờ mục giải trí rất phổ biến, đang
chiếu bức ảnh của cuộc họp báo cô vừa xem ở công ty. Phát thanh viên mang theo
một chút hiếu kỳ nói rằng không biết Hướng Đình và Tỉnh Lan có quan hệ gì, là
mối tình đầu của nhau hay thật sự chỉ là bạn bè như lời họ nói. Hơn nữa còn bóng
gió sẽ từ từ điều tra mối quan hệ của Hướng Đình và Tỉnh Lan, mong người xem
nhất định phải thường xuyên theo dõi kênh này.
Cô nhìn hình ảnh trên tivi, gương mặt Hướng Đình mang theo nét cười, có điều
không thể nhìn rõ nụ cười của anh rốt cuộc có bao phần là thật. Tỉnh Lan ngồi
cạnh anh, dáng dấp chuyên nghiệp, động tác tao nhã, không giống như những ngôi
sao khác cố tình tiếp cận với ông chủ của mình, nhưng càng như vậy càng lộ ra
quan hệ của bọn họ không bình thường.
Lê Khê lắc đầu, sau đó cúi đầu ăn mì.
Cuộc sống một mình không tính là gian khổ, nhưng rất khó vượt qua cô đơn và
hiu quạnh.
Cô nhìn chiếc bàn con, phía trên là bát nước mì còn thừa, điều khiển tivi,
một thỏi son môi không biết mua từ bao giờ, cái bánh mỳ hình như đã hết hạn. Đây
là cuộc sống của cô, dù không hạnh phúc cô cũng không muốn thừa nhận.
Chỉ cần cô không bật tivi, xung quanh sẽ chỉ còn lạnh lẽo, thậm chí nghe được
cả tiếng tim đập của mình.
Trong không gian vắng lặng, chỉ có một mình cô.
Mấy năm nay, càng ngày cô càng thích nhớ lại, càng ngày càng thích suy
ngẫm…
Trong mắt cô, tình cảm phải rất thuần khiết, một người chỉ thích một người
khác, sau đó nắm tay đến già, sau đó bên nhau đến thiên hoang địa lão, bên nhau
đến thiên trường địa cửu.
Cô không thể quên gương mặt ngày càng tiều tụy của mẹ cô sau khi cha nhất
thời đứng núi này trông núi nọ. Cô biết đến tận bây giờ mẹ vẫn chưa tha thứ cho
cha, tuy bọn họ vẫn sống với nhau, vẫn duy trì một gia đình, nhưng trong mắt mẹ
cô, cha không còn là một người chồng đáng tin cậy như trước, bà cũng không còn
là người mẹ dồn tất cả ảo tưởng vào tình yêu nữa.
Tính cách của cô và mẹ giống nhau, luôn cảm thấy tình yêu nên đi tuần tự từ
điểm này đến điểm khác, đó mới là hướng đi chính xác. Từ đầu tới cuối không có
người khác, từ lúc bắt đầu cho đến lúc chấm dứt không có người khác.
Thế nhưng cuộc đời cô lại không như thế, người kia là vết nhơ trong cuộc đời
cô. Cô không hận người khác, chỉ hận chính mình, vì sao lại không kiên định như
vậy? Vì sao nhất định phải tự bôi một vết nhơ lên đời mình? Mãi mãi không thể
tẩy sạch được ư?
Cô vòng tay ôm chân, vùi đầu vào gối.
Cô cúi đầu khóc, không có nguyên nhân, chỉ là tự nhiên muốn khóc.
Không ai nghe, không ai thấy, dường như không ai hiểu cô, nhưng cũng chẳng
sao cả.
Có điều, cuộc sống không thể vĩnh viễn sóng yên biển lặng như vậy.
Khóc đến khi mệt mỏi, Lê Khê ngẩn ngơ nhìn màn hình tivi, đột nhiên lúc này
có điện thoại gọi tới. Cô cầm di động trả lời, “Vâng?”.
Đầu dây bên kia truyền sang một tin tức gây sững sờ, “Lê Khê, Kha Văn Hằng đã
trở về, cậu biết chưa?”
Mà cô còn chưa nói nên lời, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại, anh đã trở về, anh
đã trở về, cuối cùng anh đã trở về rồi.