Tiểu Quai cứ quấn lấy Lê Khê không buông, bất luận Lê Khê khuyên bảo thế nào
cũng nắm chặt tay Lê Khê, không cho cô thoát khỏi bàn tay nhỏ bé. Lê Khê hơi bất
đắc dĩ, vỗ về con gái đợi bé ngủ, nhưng Tiểu Quai lại ngồi trong lòng cô đùa
hăng say không chịu đi xuống, “Mẹ ơi, Tiểu Quai sẽ rất ngoan rất ngoan đó, mẹ
đừng đi được không?”
Lê Khê khẽ thở dài, vẫn ôm Tiểu Quai cho đến khi bé ngủ.
Cô bế Tiểu Quai vào căn phòng nhỏ, thay quần áo cho bé rồi đắp chăn.
Hướng Đình đứng bên ngoài, tựa vào cạnh cửa nhìn cô nửa cười nửa
không.
Lê Khê quay người nhìn Hướng Đình, “Anh đứng đấy định dọa người à?”
Hướng Đình khoanh tay trước ngực, nhìn thoáng qua con gái đã ngủ say, không
muốn cãi nhau với cô ở đây, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Tôi cảm động quá, cô còn
biết đường về nhà cơ đấy.”
Lê Khê đóng cửa lại đi theo Hướng Đình, cái gọi là ‘nhà’ này ngày càng xa lạ,
cô không thể hiểu nổi rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì, hai người sẽ đi đến đâu,
cảm giác tương lai mờ mịt khiến cô vô cùng bài xích.
Đi vào phòng, Hướng Đình ngồi lên một chiếc ghế xoay, dáng vẻ ung dung tao
nhã đốt một điếu thuốc, sau đó chầm chậm hút.
Cô nhíu mày, đứng cách ra xa vài mét nhìn anh. Cô biết anh hút thuốc, nhưng
sau khi kết hôn đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh hút. Nghĩ đến đây cô tự
giễu bản thân mà cười, cô ở chung với anh được bao lâu, ‘không nhìn thấy’ có thể
đại diện cho gì chứ, tới tận bây giờ cô cũng không biết anh là loại người nào,
hơn nữa điều đó không quan trọng.
Khi nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cô, anh lại cảm thấy cực kỳ thoải mái,
động tác chậm hơn, vẫn hít từng hơi.
Cô đứng đó, không hề có vẻ mất kiên nhẫn.
Rốt cuộc anh cảm thấy chẳng thú vị, dụi đầu mẩu thuốc lá xuống gạt tàn, lúc
này mới nhìn cô, “Hoan nghênh về nhà, nữ sĩ Lê.”
Khóe miệng Lê Khê hơi co rút, cô đi qua kéo rèm để tản đi mùi của khói thuốc,
sau đó mới thản nhiên nhìn anh, “Vậy sao không diễn một biểu cảm hoan nghênh
đi?”
Hướng Đình cười nhạt, hai cổ tay vươn ra, “Cần tôi phải làm vậy à?”
Lê Khê nhìn anh hồi lâu, “Vô vị.”
Cô rời khỏi phòng, trở về phòng khách mình thường ở. Mấy năm nay, mỗi khi đến
đây cô sẽ ở phòng dành cho khách, bọn họ vốn không nên ở bên nhau. Lê Khê thường
xuyên nghĩ như vậy, cô và Hướng Đình là một sai lầm, đáng ra hai người chẳng có
chút gì liên quan cả.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hướng Thiến, cô sẽ nghĩ đến cuộc đời
thất bại của mình. Nếu không có đứa bé sẽ không có cuộc hôn nhân như thế này, cô
cũng không phải ràng buộc với Hướng Đình. Cô và Kha Văn Hằng sẽ là một cặp tình
nhân bình thường, cô tốt nghiệp đại học xong rồi kết hôn, sau đó trải qua cuộc
sống mà mọi người ao ước. Cô tìm một công việc bình thường, hàng ngày chờ anh về
nhà ăn cơm, ăn cơm xong họ có thể cùng nhau đi dạo quanh khu nhà, dù về già vẫn
tay nắm tay.
Đó mới là cuộc sống cô hy vọng, không phải một gia đình dùng chiêu bài thông
gia để gây dựng, nó không phải hạnh phúc.
Vô số lần cô nhớ về khoảng thời gian vui vẻ hồi đại học, cô và Kha Văn Hằng
đi khắp các ngõ ngách trong vườn trường, cùng đến sân thể dục chạy bộ, cùng đi
căn-tin ăn cơm, cùng vào rạp chiếu phim của trường xem điện ảnh. Hai người hẹn
nhau khi đẹp trời sẽ leo núi, anh không bao giờ biết mệt mỏi, sau đó bảo cô
‘rùa’, đồng thời lại đứng chờ cô. Anh chính là một người như vậy, gương mặt luôn
mang theo ý cười, yêu chiều xoa đầu cô, gọi cô ‘bé ngốc’.
Đáng ra bọn họ có thể là cặp đôi hạnh phúc nhất trên thế giới, đáng ra có thể
vui vẻ bên nhau, đáng ra có thể vĩnh viễn nắm tay đến già.
Trong khoảnh khắc gặp được Kha Văn Hằng, cô liền hiểu được thế nào là ‘thiên
trường địa cửu’, người đàn ông kia lúc nào cũng thể khiến cô an tâm, khiến cô
yên ổn, mà cô thích cảm giác như vậy.
Nhưng bọn họ vẫn chia tay.
Đến tận bây giờ Lê Khê cũng chưa từng hận Hướng Đình, cô chỉ hận chính mình,
vì sao lại không đủ kiên định, vì sao thế giới này luôn phải phát sinh nhiều
chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Hướng Đình tương đối nổi tiếng ở đại học Lạc Xuyên, chỉ mỗi gương mặt thôi đã
hấp dẫn không ít nữ sinh mê trai, có điều cô luôn coi thường tính cách của Hướng
Đình, thích đùa giỡn, dường như chẳng có điểm nào đứng đắn cả. Cô cảm thấy anh
và mình nên là người của hai thế giới, cũng không ngờ rằng người chín chắn như
Kha Văn Hằng lại là bạn tốt của Hướng Đình, vì thế mà về sau cô bị Kha Văn Hằng
giới thiệu với anh. Đó là lần đầu tiên cô gặp Hướng Đình, cặp mắt ánh lên vẻ băn
khoăn khó cắt nghĩa, dường như nụ cười của anh đều mang theo tính xâm lược. Cô
không thích người như Hướng Đình, cô thích kiểu của Kha Văn Hằng, yên ổn, an
toàn, thoải mái, ổn định, vĩnh viễn cách xa hai chữ phản bội.
Thế nhưng số lần Lê Khê và Hướng Đình đụng mặt khá nhiều, bởi vì Hướng Đình
qua lại với người bạn thân nhất của cô là Tỉnh Lan. Cô cũng hiếu kỳ hỏi Tỉnh Lan
vì sao lại yêu Hướng Đình, Tỉnh Lan chỉ đơn giản nói với cô ‘anh ta quyến rũ’,
Lê Khê từ chối cho ý kiến với đáp án này.
Sau đó thái độ của Lê Khê với Hướng Đình không thay đổi là bao, không tốt
không xấu. Hướng Đình đúng là dân ăn chơi, thích đến quán bar, chuyện trên trời
dưới đất gì cũng có anh, hơn nữa hút thuốc uống rượu tất nhiên chẳng thiếu.
Nhưng ở mặt tình cảm Hướng Đình không tính là phong lưu, ít nhất Lê Khê không
phát hiện sau khi Hướng Đình qua lại với Tỉnh Lan còn nảy sinh mờ ám với nữ sinh
khác. Trước Tỉnh Lan, nghe đồn cực kỳ nhiều nữ sinh thích Hướng Đình, mà anh
luôn có thái độ ai đến cũng không chê, dù sao chuyện này nam sinh vốn chẳng thua
thiệt gì, phỏng chừng chẳng có mấy người chịu cự tuyệt.
Bởi vậy, Lê Khê với Hướng Đình vẫn không quen thân nhưng không còn xa lạ. Vì
Kha Văn Hằng với Hướng Đình là bạn bè, mà Lê Khê và Tỉnh Lan rất thân thiết, bốn
người họ thường hay ra ngoài chơi, có khi đi cả nhóm đông, có khi chỉ bốn
người.
Lê Khê mãi mãi không muốn nhớ lại chuyện xảy ra ngày đó, cả đám vào một căn
phòng hát kín, hình như nhân dịp sinh nhật một người trong nhóm. Mọi người đều
uống rất nhiều rượu, Tỉnh Lan bị ốm nên không đi, lúc mọi người đang chơi vui
thì Kha Văn Hằng nhận được điện thoại báo là ông nội bị xuất huyết não cấp cứu
trong bệnh viện. Kha Văn Hằng đành phải tạm biệt vội vàng, trước khi đi còn nhờ
Hướng Đình đưa Lê Khê về.
Lê Khê không nhớ rõ ngày đó xảy ra chuyện gì, cô uống không ít, ngồi trên sô
pha nhìn mọi người xung quanh uống rượu chỉ thấy choáng váng. Hướng Đình còn
uống nhiều hơn, anh bị bao nhiêu người chuốc, say bí tỉ.
Cô không rõ rốt cuộc bọn họ lên taxi đến căn nhà anh thuê như thế nào.
Ngày đó với cô mà nói, quả thực chính là một cơn ác mộng.
Cô chưa bao giờ nghĩ chuyện như vậy sẽ xảy đến với mình, nhưng hôm sau lại
không thể không đối mặt với sự thật. Hình như Hướng Đình còn sốc hơn cô, nhìn cô
không biết làm sao.
Lê Khê thấy bộ dạng của Hướng Đình, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm
giác mang tên tuyệt vọng.
Giây phút đó, tòa thành tình yêu cô tự xây cho chính mình hoàn toàn sụp
đổ.
Giây phút đó, cái gọi là thiên trường địa cửu của cô trở thành một trò
cười.
Giây phút đó, cô biết cuộc đời mình không bao giờ nguyên vẹn nữa.
Cô luôn đòi hỏi bản thân chỉ có thể yêu một người, một lòng với tình yêu của
mình, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm như cha.
Thế nhưng người sai là cô, không ai phản bội cô, là cô phản bội người
khác.
Cô là người đòi hỏi tình yêu hoàn mỹ, vậy mà không hoàn mỹ lại chính là
cô.
Cô căm ghét bản thân không hoàn mỹ.
Cũng hận bản thân không hoàn mỹ.
Hướng Thiến chính là bằng chứng cho sự không hoàn mỹ đó, từng giây từng phút
bé nhắc nhở sai lầm cô đã từng phạm phải, nhắc nhở vết nhơ trong cuộc đời
cô.
Bất luận cô có làm lơ bao lần, vết nhơ này vẫn tồn tại, bất luận cô muốn tẩy
sạch như thế nào, nó vẫn tồn tại, không cho phép cô tự lừa mình dối người.
Cô phải đối mặt với tất cả những điều này, nhưng cô không muốn tất cả những
điều này. Vì sao mọi chuyện đều chệch khỏi quỹ đạo lúc trước của nó?