Lúc Lê Khê đến, cha mẹ cô và cha mẹ Hướng Đình đã có mặt đầy đủ. Cô lại gần
Hướng Đình, trông anh vô cùng ủ rũ, ánh mắt thất thần.
Kha Văn Hằng thấy tình cảnh này cũng biết mình không nên xuất hiện ở đây, khi
quay người đi lại thấy Tỉnh Lan bước ngang qua, Kha Văn Hằng cau mày, “Cô đến đó
làm gì, thân phận của cô thích hợp sao?”
Tỉnh Lan liếc mắt khinh thường, “Vậy thân phận của anh thì hợp chắc?”
Kha Văn Hằng mím môi, không nói lời nào đi vào thang máy, anh
cũng không bỏ đi, chỉ ngồi trong xe ô tô dưới bệnh viện.
Tỉnh Lan đến gần thấy Lê Khê và Hướng Đình ngồi đó chợt cảm thấy lạ lẫm.
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Tỉnh Lan thấy hai người bọn họ ngồi cùng một
chỗ, thật là buồn cười, Lê Khê và Hướng Đình lại có thể ở cùng một chỗ.
Tỉnh Lan hỏi, “Tiểu Quai bây giờ thế nào?”
Lúc này Hướng Đình thật sự không muốn nói chuyện, nhưng anh vẫn mở miệng,
“Xem tình hình phẫu thuật đã.”
Tỉnh Lan gật đầu, nhìn ba chữ ‘đang phẫu thuật’ rồi nhìn sang gương mặt tái
nhợt của Lê Khê, cảm thấy hơi thương hại. Cô cũng không ở lại lâu, khi ra khỏi
bệnh viện thì bắt gặp Kha Văn Hằng, cân nhắc một chút rồi đi đến chỗ anh.
*
Bây giờ Hướng Đình không còn hơi sức mà quan tâm đến người gây tai nạn, chỉ
hy vọng Tiểu Quai không có vấn đề gì, chỉ hy vọng con gái có thể khỏe mạnh, cười
nói như trước đây, những việc khác anh không cần biết.
Mọi người đều chờ trong yên lặng, không ai nói với ai.
Lát sau, một y tá đi ra thông báo, “Bệnh nhân cần phải truyền máu, máu trong
kho không đủ…”
Hướng Đình đứng lên, “Lấy của tôi đi!”
Y tá gật đầu, đưa anh đi kiểm tra máu.
Lê Khê mím môi ngồi tại chỗ, cha mẹ cô đều lại gần xoa dịu, “Con đừng lo lắng
quá, Tiểu Quai đáng yêu thế cơ mà, nhất định không sao đâu.”
Cha mẹ Hướng Đình cũng an ủi cô như vậy.
Cô nhìn bốn người già, không xác định được cảm giác trong lòng mình lúc này,
cô chỉ mong ngóng Tiểu Quai có thể bình an.
Hướng Đình truyền máu xong quay trở về, Lê Khê nhìn gương mặt suy sụp của anh
dò hỏi, “Sao Tiểu Quai lại bị tai nạn xe cộ?”
Anh trừng trừng nhìn cô, tay siết thật chặt, lát sau lại buông lỏng đáp, “Là
tôi không tốt, không trông bé cẩn thận.”
Miệng cô hơi run run, rốt cuộc không mở lời nữa.
Trong thời gian phẫu thuật, Hướng Đình không chịu ăn cơm, không chịu rời đi,
cứ nhất quyết chờ bên ngoài. Lê Khê bảo cha mẹ hai bên về nhà trước, sức khỏe
bọn họ bây giờ không thích hợp ngồi chờ ở đây, nhưng cô có khuyên bảo thế nào
Hướng Đình cũng không chịu ra ngoài.
Khi cha mẹ về hết, anh mới trầm giọng hỏi, “Cô về đây làm gì? Thừa dịp này mà
đi chẳng phải tốt sao?”
“Tôi về chăm sóc con tôi.”
Hướng Đình bật cười, “Cô nói nhầm à, đó là con tôi.”
Cô nghiến răng, “Tôi không muốn cãi nhau với anh.”
“Cô còn dám về sao, không sợ tôi không để cho cô đi nữa à?”
Cô đưa hộp cơm vừa mua đặt vào tay anh, sau đó một mình ra ban công gọi điện,
“Em xin lỗi, em không thể đi được.”
Kha Văn Hằng chỉ đáp lại một câu, “Anh hiểu.”
Cuối cùng phẫu thuật đã thành công, có điều đứa bé tạm thời chưa tỉnh lại,
hai ngày tới cần phải theo dõi trong phòng bệnh.
Bây giờ Lê Khê mới phát hiện Hướng Đình yêu đứa bé này đến mức nào, anh trông
Tiểu Quai một ngày một đêm, không chịu rời giường bệnh, không chịu đi nghỉ, ngay
cả chuyện công ty cũng chẳng thèm đoái hoài.
Mọi người trong nhà đến bệnh viện thăm một lần rồi trở về, sau đó, cả Kha Văn
Hằng và Tỉnh Lan đều đến.
Kha Văn Hằng đi cùng Lê Khê ra góc hành lang, “Bây giờ em nghĩ thế nào, anh
hy vọng em thành thật nói cho anh biết.”
Cô trầm mặc cả buổi, mím môi không thể cất lời.
Kha Văn Hằng thở dài, “Hôm qua, Tỉnh Lan nói cho anh biết lý do em và cô ấy
cắt đứt quan hệ.”
Mắt cô mở lớn, “Cô ấy nói gì?”
Kha Văn Hằng chậm rãi đáp, “Tỉnh Lan nói tình bạn của hai người mất đi không
phải vì em kết hôn với Hướng Đình, từ trước đó hai người vốn đã xa cách rồi, em
cần anh nói tiếp không?”
Lê Khê cắn răng, “Cái đó thì nói lên được điều gì chứ?”
Kha Văn Hằng rốt cuộc tức giận, “Tỉnh Lan bảo em là một con rùa chỉ biết trốn
trong mai của mình, cô ấy quả nhiên là bạn thân của em, biết tường tận tính tình
của em.”
Cô đứng đó không phản ứng lại.
Kha Văn Hằng nhìn cô hồi lâu, “Anh hy vọng em có thể hiểu được rốt cuộc điều
em muốn là cái gì.”
Anh quay lưng bỏ đi, không nhìn lại nữa. Lê Khê vẫn đứng đó, cửa sổ thốc gió
lạnh, cô quả thực là một người chỉ biết trốn tránh, đúng vậy, chẳng ai đổ oan
cho cô cả.
*
Tỉnh Lan đứng trong phòng bệnh, đang ngắm gương mặt của Tiểu Quai, đột nhiên
cô quay sang hỏi Hướng Đình, “Em rất tò mò một chuyện.”
Sau khi được bác sĩ thông báo tình hình hiện tại của Tiểu Quai đã không còn
nguy hiểm đến tính mạng, tâm tình Hướng Đình đã bình tĩnh lại, tuy càng lúc càng
mệt mỏi nhưng tâm trạng đã tốt hơn, “Chuyện gì?”
“Nếu Tiểu Quai không có gương mặt này, anh có thể thích bé đến thế không?”
Giọng nói của Tỉnh Lan lộ ra vài phần nghiền ngẫm.
Anh nhíu mày.
Tỉnh Lan tự nhủ với bản thân: Hỏi đi, chỉ có vậy mới có thể giúp mình hết hy
vọng.
“Ý của em là, nếu Tiểu Quai không giống hệt Lê Khê, anh có thể yêu chiều bé
đến thế không?” Cô chăm chú nhìn Hướng Đình, “Em muốn biết, thật sự muốn
biết.”
Hướng Đình trầm mặc nhìn cô, “Không.”
Tỉnh Lan nở nụ cười, ít nhất cô cũng từng cố gắng, cũng từng đấu tranh. Quả
thực cô không thể trở thành nữ nhân vật chính trong cuộc đời Hướng Đình, nhưng
vai trò nữ phụ của cô cũng đã diễn tròn rồi, không phá hoại quan hệ của nam
chính nữ chính một chút nào.
Đúng vậy, cô đã không làm bản thân thất vọng.
Cô cười khẽ, “Vậy, hồi xưa anh với em quen nhau…”
Anh gật đầu.
Tất cả không nói cũng rõ, chẳng cần viện thêm nhiều lý do.
Tỉnh Lan lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, cô nghĩ, đây là điểm duy nhất cô hâm mộ
ở Lê Khê. Có lẽ tự Lê Khê cũng không biết cô ấy đã bước vào trái tim của Hướng
Đình từ giây phút nào, vừa bước vào liền ở lại nhiều năm như vậy, không ai có
thể làm lung lay vị trí của cô.