Sáng
sớm hôm sau, chuông báo thức kêu vài lần nhưng cả hai người không ai dậy được.
Sau đó,
vẫn là Duyệt Tâm dụi mắt nhìn đồng hồ, cô vội vàng gọi Cố Nam: “Không kịp rồi,
mau dậy thôi!”
Cố Nam
vội vàng tỉnh dậy, vừa mặc quần áo vừa trách móc Duyệt Tâm: “Sao không gọi anh
dậy sớm một tí”.
Duyệt
Tâm không nói gì, lấy trong tủ lạnh ra một hộp sữa nhét vào cặp đựng giấy tờ
của Cố Nam.
Duyệt
Tâm đi làm muộn.
Hàn
Hiên tò mò nhìn vẻ thiếu ngủ của cô rồi hỏi: “Sao thế? Chị không khỏe à?”
Cô lắc
đầu, vội vàng mở máy tính làm việc.
Hàn
Hiên nói với cô: “Sáng nay, tổng giám đốc Viên đích thân gọi điện tìm gặp chị
hai lần. Còn nói hai người không quen nhau sao, chị muốn lừa em à?”
Duyệt
Tâm cảnh giác: “Tổng giám đốc Viên muốn tìm tôi có việc gì?”
Hàn
Hiên thấy thái độ đề phòng của cô, không nhịn được cười: “Lần trước có CASE
phản hồi tốt muốn công ty chỉ đích danh chị làm tiếp.”
“Chỉ có
việc này thôi sao?” Duyệt Tâm không yên tâm.
“Đương
nhiên.” Hàn Hiên như có tâm sự gì đó, quan sát Duyệt Tâm, thấy thái độ của cô
thay đổi liên tục, cậu nói tiếp: “Còn…”
Thần
kinh Duyệt Tâm vừa được thả lỏng lại trở nên căng thẳng: “Còn gì nữa?” Cô vội
vàng hỏi.
“Công
ty quyết định tháng sau đi chơi, tổng giám đốc hỏi nhóm chúng ta muốn đi đâu,
có ý kiến gì khác không?”
Cô thở
phào nhẹ nhõm nói với Hàn Hiên: “Đi đâu chơi thì để mấy thanh niên trẻ các cậu
quyết định đi.”
Nhóm
của Duyệt Tâm ngoài Hàn Hiên còn có ba người khác.
Hàn
Hiên bĩu môi: “Nói có vẻ như chị đã già lắm rồi đấy.”
Duyệt
Tâm bắt đầu tập trung làm việc, không để ý đến Hàn Hiên nữa.
Mặc dù
nhìn mặt cô có vẻ như đang rất chuyên tâm làm việc, thật ra trong lòng Duyệt
Tâm vẫn chưa bình tĩnh, cô cảm thấy sợ hãi kỳ lạ, nhưng sợ điều gì ngay cả bản
thân cô cũng không rõ.
Lúc ăn
cơm trưa cô không bước chân ra khỏi cửa văn phòng, chỉ điện thoại gọi một suất
ăn nhanh.
Lúc Hàn
Hiên về, cậu mang cho cô một nửa chiếc bánh pizza, “Buổi trưa anh Viên mời em
đi ăn, em phần cho chị.”
Duyệt
Tâm thấy lạ, vì sao Hàn Hiên luôn gọi Viên Nhược Hồng là anh?
Cô nói:
“Có vẻ như cậu rất thân với tổng giám đốc mới đến!”
Hàn
Hiên bật cười, thấy xung quanh không có ai, cậu ghé tai Duyệt Tâm nói nhỏ:
“Thật ra anh ấy là con trai của bác em, là anh họ của em và là cháu đằng ngoại
của bố em.”
Duyệt
Tâm nghe xong chỉ cảm thấy đau đầu, không hiểu mối quan hệ này, nhưng ai là anh
họ của ai, ai là cháu đằng ngoại của ai cũng không có gì liên quan đến cô.
Cho đến
một ngày thiết kế của nhóm Duyệt Tâm xuất hiện chênh lệch so với dự toán, cô bị
Viên Nhược Hồng gọi vào phòng tổng giám đốc.
Trước
đây Duyệt Tâm thường xuyên đến căn phòng này, cùng các lãnh đạo khác thảo luận
khả năng thực hiện các phương án kế hoạch.
Như
bình thường, cô rất bình tĩnh trình bày suy nghĩ của mình với tất cả mọi người,
nhưng hôm nay Duyệt Tâm không tránh khỏi cảm giác lo lắng bất an, hoang mang
ngồi trước mặt Viên Nhược Hồng, không dám ngẩng đầu lên.
Thấy cô
giống hệt một con nai co ro vì bị lạnh, Viên Nhược Hồng cảm thấy buồn cười: “Cô
Hà, nhìn tại hạ đáng sợ thế sao? Ngay cả nhìn cũng không dám nhìn?”
Duyệt
Tâm vẫn giống như nhiều năm trước, lúc bị anh nhạo báng thường đỏ mặt, cô lắp
bắp phủ nhận: “Không… không phải.”
“Không
phải thì tốt.” Viên Nhược Hồng cầm chiếc bật lửa zippo trong tay nhưng không
châm thuốc.
Duyệt
Tâm nhận ra chiếc bật lửa đó, đó là món quà sinh nhật cô tặng cho Viên Nhược
Hồng mà cô cùng Thẩm Vĩ Vĩ đi chọn mua.
Cô đã
dùng tiền lương đi làm của mình, rất đắt, lúc đó cô cảm thấy rất đau lòng.
Cuối
cùng Vĩ Vĩ nói: “Tặng cho một người như anh ấy, đồ rẻ tiền anh ấy sẽ không
dùng.”
Nhưng
cuối cùng vẫn là đồ rẻ tiền vì sau đó Duyệt Tâm phát hiện ra, đồ của Viên Nhược
Hồng dùng toàn được tính bằng nghìn bằng vạn, liệu có thèm để ý đến một chiếc
zippo giá vài trăm nhân dân tệ không?
Thấy
Duyệt Tâm lơ đãng, Viên Nhược Hồng thu lại thứ đồ chơi trong tay, nói với cô:
“Phương án thiết kế đó không tồi, chỉ có điều tỷ lệ dự toán quá thấp, công ty
không thu được lợi nhuận.”
“Tôi sẽ
sửa ngay.” Duyệt Tâm sợ hãi và bối rối cầm lấy tờ bảng biểu rồi đứng dậy, đang
định đi thì bị Viên Nhược Hồng gọi lại.
“Duyệt
Tâm, cô hà tất phải sợ tôi như thế?”
“Tôi…”
Duyệt Tâm không biết nên trả lời như thế nào.
Viên
Nhược Hồng đứng dậy, nhìn thẳng vào cô: “Trước khi về tôi biết cô đã kết hôn
rồi, tôi vô ý phá hoại hạnh phúc của cô, tôi…chỉ muốn làm ấm lại những kỷ niệm
vui vẻ đã đánh mất của mình.”
“Tổng
giám đốc Viên, xin anh…”
“Duyệt
Tâm, không nên coi tôi là người ngoài như thế, tôi chỉ vọng chúng ta vẫn là bạn
bè.”
“Không.”
Duyệt Tâm khẽ lùi lại, “Đều đã trở thành quá khứ rồi, mong anh đừng nhắc đến
những chuyện đó nữa.”
“Duyệt
Tâm!” Anh vẫn không có cách nào ngăn mình tiến lại gần cô, muốn cảm nhận được
hương thơm đặc biệt trên người cô mà anh không thể tìm thấy ở người phụ nữ
khác.
Duyệt
Tâm run rẩy, cô sắp không còn đường lùi nữa.
“Duyệt
Tâm, em tìm chị khắp nơi!” Hàn Hiên đột ngột chạy vào phòng tổng giám đốc, hét
to.
Cậu
nhìn Viên Nhược Hồng rồi ngại ngùng chào: “Anh Viên, em tìm chị Duyệt Tâm có
chút việc.”
Không
khí trong phòng rất kỳ lạ, rốt cuộc Viên Nhược Hồng vẫn là người có kinh nghiệm
xử lý tình huống nhiều hơn họ, anh nhìn Hàn Hiên, nhận ra sự dò xét và ngạc
nhiên trong ánh mắt trong sáng của cậu ta.
Viên
Nhược Hồng quá hiểu tâm trạng này, đã từng có lúc, anh cũng nhìn một thứ tình
cảm nào đó với ánh mắt như vậy.
“Cô Hà,
cô đi làm việc của cô đi!” Anh không nói nhiều hơn, chỉ nhắc nhở em họ của
mình, “Sau này vào phòng phải gõ cửa trước, biết không?”
Ở một
mình cùng Viên Nhược Hồng khiến Duyệt Tâm khó xử, về phòng làm việc, cô băn
khoăn mãi một lúc mới nhớ ra lúc đó Hàn Hiên nói muốn tìm cô có việc.
“Hàn
Hiên, vừa rồi cậu tìm tôi có việc gì?” Cô vô cùng biết ơn Hàn Hiên vì đã giúp
cô giải vây nên giọng nói trở nên dịu dàng.
Hàn
Hiên đang trồng rau trên trang Web giải trí, cậu ranh mãnh cười với cô: “Thật
ra là không có chuyện gì, em chỉ muốn hỏi chị trưa muốn ăn gì để cùng đặt cơm.”
Duyệt
Tâm cười: “Giờ mới có mấy giờ mà đã muốn ăn cơm?”
Sau khi
ăn xong bữa trưa, Hàn Hiên cầm một bộ tú lơ khơ mới nhờ Duyệt Tâm dạy cậu cách
chơi thăng cấp.
Duyệt
Tâm nói: “Đây là trò chơi ai cũng biết, cậu học đại học mà chưa được phổ cập
sao?”
Hàn
Hiên lắc lắc đầu: “Hồi học đại học em bận nghiên cứu thi cử, không có thời gian
chơi trò này!”
Duyệt
Tâm kiên nhẫn dạy cậu nguyên tắc chơi, cũng may khả năng lý giải vấn đề và lĩnh
hội của cậu ấy rất tốt, cô chỉ nói một lượt cậu đã nhớ ngay, cậu còn gọi hai
người khác đến chơi cùng khiến cho thời gian nghỉ trưa ở văn phòng rất huyên
náo vui vẻ.
Những
lúc như thế này, Duyệt Tâm cảm ơn Hàn Hiên từ tận đáy lòng, bởi vì có cậu ấy, ở
công ty cô mới không cảm thấy khó khăn như thế.
Buổi
chiều, Cố Nam gọi điện thoại cho Duyệt Tâm: “Hôm nay chúng ta cùng về bên mẹ
nhé, sinh nhật bố.”
“Vâng.”
Duyệt Tâm hỏi tiếp, “Có cần em đặt bánh sinh nhật trước không?”
Cố Nam
nghĩ một lát rồi nói: “Không cần, anh có phiếu ưu đãi của Goldion, đi làm về
đến đó đổi trực tiếp là được.”
“Phiếu
ưu đãi lúc nào thế?” Duyệt Tâm nhớ phiếu ưu đãi công ty phát cho năm trước, cô
đưa cho Cố Nam để anh mua cho mẹ chồng những món ăn bà thích, có lẽ anh đã dùng
hết rồi.
“Cái
đó…có người vừa tặng.” Cố Nam nói dối. Thật ra, anh không có phiếu ưu đãi nào
cả, anh chỉ không muốn Duyệt Tâm tốn tiền mà thôi.
Lúc đi
làm về, Duyệt Tâm vẫn đến Trương Nhất Nguyên mua cho bố chồng nửa cân chè, giá
không hề rẻ chút nào.
Bố chồng
pha chè con dâu mua tặng, tấm tắc khen: “Trà mới phải không? Rất thơm. Duyệt
Tâm, sau này đừng mua thứ đắt tiền như thế này nữa.”
Duyệt
Tâm cười nói: “Bố thích là tốt rồi!”
“Sao Cố
Nam vẫn chưa đến?”Ông chỉ gặp Duyệt Tâm mà không thấy Cố Nam liền hỏi.
“Anh ấy
đi lấy bánh ga tô.” Duyệt Tâm thật thà đáp.
Mẹ
chồng thấy chồng nói chuyện với Duyệt Tâm, trừng mắt nhìn họ, bực bội nói:
“Sao? Định ngồi đợi ăn sẵn sao?”
Duyệt
Tâm hoảng hốt vội vàng đứng dậy đi vào nhà bếp giúp một tay.
Tay
nghề nấu nướng của mẹ chồng không tồi, nhưng mọi việc trong bếp phải tuân theo
trình tự, quy tắc của bà.
Duyệt
Tâm không được động tay vào nên giúp bà rửa nồi niêu bát đũa.
Mẹ
chồng nhìn Duyệt Tâm vẫn không thuận mắt, chỉ vào đũa cô rửa nói: “Sao lại đặt
đồ như thế? Không có một quy tắc nào, ai lại đặt đũa đối diện với người thế
kia?”
Duyệt
Tâm vội vàng lấy đũa xuống khỏi giá, đang định đặt vào trong ống đũa, mẹ chồng
lại nói: “Vẫn chưa khô, để đũa vào trong ống để mốc lên à?”
Duyệt
Tâm không biết phải làm gì, cầm bát đũa không dám động đậy, “Vậy rốt cuộc là
đặt ở đâu ạ?”
Mẹ
chồng liếc nhìn cô: “Làm ăn vụng về, không thoáng chút nào.”
Duyệt
Tâm chỉ biết lắng nghe mẹ chồng trách móc, không dám nói gì.
Cố Nam
về thấy Duyệt Tâm đang ở trong bếp liền kéo cô ra ngoài: “Lại đây xem bánh anh
mua cho bố, đẹp không?”
Lúc đó,
suýt chút nữa Duyệt Tâm khóc òa lên, cô cố gắng kìm nén, không nhìn chiếc bánh
ga tô, nói đại một câu: “Cũng được.” Cô không dám nhìn Cố Nam, sợ rằng nếu bắt
gặp ánh mắt của anh, cô sẽ khóc ngay trước mặt anh.
Cố Nam
nghĩ cô cố tình tỏ ra không vui, chau mày nói nhỏ: “Em có thái độ gì thế? Hôm
nay là sinh nhật của bố, sao em lại không nể mặt như thế? Hơn nữa bố đối xử với
em rất tốt.”
Duyệt
Tâm vừa bị mẹ chồng mắng, giờ lại bị Cố Nam trách móc, trong lòng cảm thấy
không thoải mái. Cô không nói gì, cố gắng nhẫn nhịn, dù sao cũng là ngày sinh
nhật bố chồng, cô không nên khóc lóc, càng không nên cãi nhau với Cố Nam.
Chỉ có
điều cả buổi tối, Duyệt Tâm không hề nở một nụ cười.