Lúc Duyệt Tâm buồn bã thông báo tin này cho Vĩ Vĩ, Vĩ
Vĩ suýt chút nữa nhảy bật ra khỏi ghế: “Duyệt Tâm, cậu nhắc lại một lần nữa
đi.”
“Mình ly hôn rồi, mình muốn sau này sống cùng cậu, trả
một nửa tiền nhà. Nếu cậu không tiện, mình sẽ tìm chỗ khác.” Cô chậm rãi nói
một lần nữa.
“Hai người…nhanh thế…” Mặc dù Vĩ Vĩ biết chuyện tình
cảm của họ có vẫn đề nhưng vẫn nghĩ rằng có thể giải quyết, không ngờ họ ly hôn
thật.
“Nhận ra hai người không hợp đâu cần phải có quá nhiều
thời gian.” Duyệt Tâm phân tích một cách lý trí.
Họ ly hôn không liên quan đến chuyện cãi cọ, nguyên
nhân chính là vì tính cách không hợp nhau.
Duyệt Tâm thở dài: “Thời gian trước, cậu cũng thấy,
bọn mình thận trọng cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này, hai người giống như đang
bước trên một lớp băng mỏng. Nhưng thật đáng tiếc là không thành công.”
“Vậy sau này cậu làm thế nào?” Vĩ Vĩ lo lắng hỏi.
Duyệt Tâm giả vờ như đang cảm thấy rất thoải mái: “Đi
làm, kiếm tiền, thuê nhà, mua nhà, rồi cưới ai đó!” Có lẽ đây là suy nghĩ của
tất cả các cô gái sau khi ly hôn.
Vĩ Vĩ nghĩ một lát rồi tổng kết: “Mình cảm thấy, Cố
Nam cũng không đến mức tồi tệ như thế!” Thật sự cô không muốn Duyệt Tâm ly hôn.
Duyệt Tâm chỉ hơi nhếch môi, không nói gì.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, ly hôn không có nghĩa là tận
thế. Có lẽ, lạc quan mà nói, hai người đang bị giày vò đều được giải thoát.
Duyệt Tâm bước vào giữa dòng người, bỗng nhiên cảm
thấy con đường trước mắt vô cùng mờ mịt.
Cô không phải là người ly hôn vì ly hôn, cô chỉ cảm
thấy không thể tiếp tục kiên trì được nữa nên mới đành phải làm như thế. Cô
không có đường lui, cũng không có dự định nào tiếp theo, cô chỉ cảm thấy sau
khi ly hôn, cô sẽ không còn phải khổ sở trong chiếc lồng hôn nhân nữa.
Cô cảm thấy nhẹ lòng, nhưng cũng rất mệt mỏi. Cô giống
như một con tàu nhỏ không có cánh buồm, lúc này chỉ muốn tìm bến đỗ để dựa vào
rồi tiếp tục một hành trình mới.
Duyệt Tâm nghĩ đến Cố Nam, không biết anh có giống cô
không, cảm thấy nhẹ nhõm vì không còn phải mệt mỏi với những nghi ngờ, những
giày vò về quá khứ trong cuộc sống hôn nhân nữa.
Bên đường, có một đôi vợ chồng dắt con đi chơi, đứa
trẻ một tay cầm tay bố, một tay cầm tay mẹ, người vợ trẻ vừa đi vừa nói chuyện
với chồng, người chồng nôn nóng hôn lên má vợ, người vợ xấu hổ nhìn chồng rồi
nở một nụ cười rất tươi.
Một gia đình thật hạnh phúc!
Lẽ ra cô và Cố Nam cũng có thể hạnh phúc như thế, vậy
ai đã cướp mất hạnh phúc của họ?
Duyệt Tâm cảm thấy mình là người phụ nữ thất bại,
trong hôn nhân, cô không biết đầu tư, cũng không giỏi kinh doanh, làm mất đứa
con, làm mất Cố Nam, làm mất cả gia đình.
Cô tự trách mình, oán hận mình nhưng không thể lấy lại
tất cả những gì cô đã làm mất. Có lẽ, vận mệnh đã sắp đặt cô phải chịu khổ suốt
cuộc đời.
Vĩ Vĩ vẫn chưa về nhà, một mình Duyệt Tâm đi đi lại
lại trong căn nhà rộng, không biết phải làm gì. Cuối cùng, cô quyết định nằm
trên giường đọc tiểu thuyết để giết thời gian. Trước đây, cô chưa bao giờ nhàn
rỗi như thế nên cảm thấy không quen.
Chuông cửa vang lên, Duyệt Tâm nghĩ ngay rằng Vĩ Vĩ
về, cô mặc áo ngủ rộng thùng thình ra mở cửa.
Nhưng người đứng bên ngoài cửa là Viên Nhược Hồng.
Anh nhìn áo ngủ của cô rồi chỉ lên vai cô nói: “Vẫn
chưa thắt dây.”
Bỗng nhiên, sắc mặt Duyệt Tâm đỏ bừng lên.
Cô đóng sập cửa, vội vàng chạy vào trong phòng mình,
một hồi lâu mới thay xong quần áo.
Viên Nhược Hồng vẫn đứng bên ngoài cửa, làm như không
hề có chuyện gì xảy ra: “Tôi đi qua, tiện đường ghé vào thăm Vĩ Vĩ…và cô.”
Trên mặt anh vẫn còn vết bầm tím, có vẻ như Cố Nam hôm
đó đã đánh anh không nương tay.
Duyệt Tâm pha trà cho anh, ngồi xuống ghế đối diện rồi
hỏi: “Anh không đau nữa chứ?”
Viên Nhược Hồng cười thành tiếng: “Xin hỏi, cô Hà, cô
đang quan tâm đến tôi sao?”
Duyệt Tâm lắc đầu, nói với vẻ có lỗi: “Tôi thay mặt Cố
Nam xin lỗi anh.”
“Không cần”, Viên Nhược Hồng xua tay, “Nếu cô thật sự
có lòng thì đừng khách sáo với tôi như thế.”
Cô khách sáo sao? Hay là cô không thể không cố ý kéo
dài khoảng cách giữa hai người…
Mặc dù cô đã ly hôn với Cố Nam nhưng không có nghĩa là
cô sẽ tìm ngay một người đàn ông khác để thay thế, cho dù có như vậy cô cũng sẽ
không chọn anh.
Viên Nhược Hồng ngồi một lát, nói chuyện thường ngày
với Duyệt Tâm. Cuối cùng, anh không thể không nhắc đến Cố Nam: “Hai người…”
Duyệt Tâm tỏ ra bình thản dù đó chỉ là bề ngoài mà
thôi, cô nhấn mạnh từng chữ: “Ly hôn rồi.”
Viên Nhược Hồng không biết cảm giác của mình là ngạc
nhiên hay vui mừng. Anh nhìn thấy trong mớ hỗn độn đó một tia hy vọng.
“Duyệt Tâm, hôn nhân không phải trò chơi…”
Duyệt Tâm gật đầu, cô hiểu hơn bất kỳ ai khác hôn nhân
quan trọng như thế nào, nhưng thà rằng không có hôn nhân, cô không muốn bắt
mình phải luôn sống buồn bã như thế.
Tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa, tin Duyệt Tâm ly
hôn rất nhanh lan truyền trong công ty, thậm chí có người nói Duyệt Tâm bị
chồng đuổi ra khỏi nhà.
Nghe thấy mọi người đồn thổi như thế, Duyệt Tâm chỉ
điềm nhiên cười. Sự thật đã phơi bày, người khác nói gì đâu quan trọng?
Hàn Hiên cũng biết chuyện cô ly hôn, cậu không quên an
ủi cô: “Bây giờ ly hôn là chuyện bình thường, dù sao ly hôn cũng là lựa chọn
hợp lý, chị đừng quá buồn lòng!”
Lúc chưa ly hôn đã đau thấu tận tim,, bây giờ muốn đau
cũng không đau được nữa.
Duyệt Tâm cười buồn bã: “Tôi hiểu.”
Hàn Hiên cố tình nháy mắt cười nói: “À, Duyệt Tâm, sau
này nếu chị không tìm được người nào tốt, có thể xem xét đến em…”
Duyệt Tâm cầm một tập hồ sơ dày đưa cho cậu, “Mau làm
việc đi.”
Nhờ Hàn Hiên, cô có thể nhẹ nhàng thoát khỏi cảm giác
buồn bã trong lòng.
Sau khi ly hôn, đến giờ về, Cố Nam thường muốn gọi
điện cho Duyệt Tâm, nói với cô anh phải tiếp khách nên về muộn, anh ấn số điện
thoại của cô rồi vội vàng tắt đi.
Anh cảm thấy mất mát khi nhận ra rằng họ đã ly hôn,
Duyệt Tâm không còn sống ở nhà nữa, nếu anh mạo muội gọi điện thoại sẽ làm
phiền cô.
Anh vẫn nhớ lúc ly hôn, cô nói: “Sau này, nếu không có
chuyện gì không cần liên lạc.”
Cố Nam đi ăn cùng khách rồi đi hát.
Anh cố gắng chào mọi người để rời khỏi cuộc vui rồi
vào phòng vệ sinh hút thuốc. Một cô gái mặt bự phấn kéo người anh, nở một nụ
cười rồi hỏi: “Anh có cần nước không?”
Cố Nam trừng mắt nhìn cô ta: “Nước chưa ai uống, cô có
không?”
Cô gái đột nhiên biến sắc mặt, giận dữ mắng: “Tìm gái
còn đòi trẻ? Nằm mơ à?”
Cố Nam không thèm để ý đến cô ta, tiếp tục hút thuốc.
Lúc này, anh đang nghĩ tới Duyệt Tâm, không biết giờ
này cô đang làm gì? Không biết cô có cô đơn buồn bã như anh không?
Trước đây ra ngoài tiếp khách, anh cũng nghĩ đến cô.
Lúc đó, anh cảm thấy cô là hậu phương lớn của anh, anh có thể yên tâm tụ tập
cùng mọi người.
Nhưng bây giờ, Duyệt Tâm ở đâu?
Cố Nam thở dài, nôn nóng vứt đầu mẩu thuốc.
Người quản lý của công ty thấy tinh thần Cố Nam sa sút
bèn nói: “Cố Nam, nếu cậu có việc thì về trước, một mình tôi ở đây được rồi.”
Sao có thể bỏ đi trước mặt người quản lý như vậy trừ
khi anh không muốn làm việc ở công ty nữa?
Cố Nam vội vàng mỉm cười, xua tay nói: “Không có gì!
Chỉ là không có thuốc nên hơi thèm thôi.”
Người quản lý nghe thấy liền rút từ trong túi ra một
bao thuốc đưa cho anh: “Cậu cầm hút tạm, lúc nào về công ty tôi sẽ cho cậu hai
hộp.”
Người quản lý luôn coi trọng Cố Nam, cảm thấy anh là
người nhanh nhẹn, giỏi nghiệp vụ và làm việc rất chắc chắn.
Lúc anh về đến nhà, trời đã tảng sáng.
Cố Nam vẫn rất tỉnh táo, hai chai Swellfun đối với anh
chỉ là tầm thường.
Anh hướng về phía cửa phòng ngủ gọi: “Duyệt Tâm, anh
về rồi!”
Trong phòng trống vắng không có ai thưa, giữa đêm yên
tĩnh, anh nghe rất rõ hơi thở của mình.
Anh xoa huyệt thái dương rồi gục đầu lên ghế sô pha.
Rốt cuộc anh cũng hiểu, Duyệt Tâm không còn ở đây nữa.
Có vài lần, anh thức dậy giữa đêm, anh gọi tên Duyệt
Tâm, nhưng cô không trả lời.
Anh thử nói chuyện với cô qua tấm ảnh của cô. Anh muốn
nói với cô anh rất nhớ cô. Anh cũng nói với cô, anh đã làm nhiều chuyện sai
trong quá khứ, anh muốn cô tha thứ. Nhưng trong tấm ảnh, Duyệt Tâm không để ý
đến anh, cô chỉ yên lặng nhìn anh mỉm cười.
Anh không chịu đựng được cảm giác cô đơn, nửa đêm gọi
điện cho cô.
Lần đầu tiên, cô nghe máy rồi lo lắng hỏi: “Cố Nam, có
chuyện gì thế?” Nghe thấy giọng cô anh không nói lên được thành lời. Trong điện
thoại chỉ có tiếng thở của hai người nhưng không cùng một nhịp. Cuối cùng,
Duyệt Tâm tắt điện thoại.
Sau đó, anh tiếp tục gọi cho cô, cô đã tắt máy.
Anh nhớ lúc ly hôn Duyệt Tâm đã nhờ anh thu dọn đồ
trong ngăn kéo dưới dáy tủ rồi gửi cho cô. Anh không ngủ được nên mở tủ thu xếp
đồ.
Phải cúi người xuống mới có thể mở được ngăn kéo dưới
tủ, lúc Cố Nam cúi người anh thấy rất khó chịu nên quyết định nằm bò ra nền
nhà.
Tay cầm ngăn kéo có thắt một bông hoa, anh vẫn nhận ra
đó là do Duyệt Tâm tự tay làm bằng tơ tằm lấy từ chiếc khăn cũ.
Hồi đó, cuối tuần không có việc gì, hai người đi xe
đạp đến bách hóa Tân Hoa, Cố Nam nhìn thấy chiếc khăn nhỏ này nhưng Duyệt Tâm
nói cô không dùng nên không cho anh mua. Cố Nam biết cô lo anh tiêu tiền hoang
phí nên chọn mua một chiếc rẻ nhất.
Sau đó, chiếc khăn cũ đi, Duyệt Tâm không nỡ vứt bỏ
nên thắt hoa buộc lên ngăn kéo.
Cố Nam cẩn thận tháo bông hoa ra rồi mới mở ngăn kéo.
Có rất nhiều quần áo nhỏ sửa từ quần áo cũ, có cả áo
bông mỏng thêu hoa và rất nhiều tất, giày, nổi bật nhất là chiếc áo len nhỏ có
thêu hoa văn giống hệt chiếc áo của Cố Nam, chỉ có điều nhỏ hơn chiếc áo của
anh rất nhiều.
Những đồ này đều do Duyệt Tâm tự tay chuẩn bị cho đứa
trẻ, cô đã lặng lẽ dùng thời gian rảnh rỗi để làm, nhưng tất cả đều trở nên vô
ích.
Cuối cùng anh hiểu được tâm trạng khi Duyệt Tâm mất đi
đứa trẻ, đó là cảm giác vô cùng tuyệt vọng, đang vui sướng bỗng nhiên rơi xuống
vực thẳm của đau thương.
Cố Nam cẩn thận lấy những đồ đó ra khỏi ngăn kéo, vừa
cầm đồ trên tay vừa khóc.
Anh ôm chiếc áo len nhỏ vào lòng, nhớ đến dáng vẻ của
Duyệt Tâm khi làm nó, anh nằm ra nền nhà và khóc đầy đau khổ.
Cố Nam không làm theo lời Duyệt Tâm gửi chuyển phát
nhanh mà đích thân mang đến chỗ Duyệt Tâm và Vĩ Vĩ lúc đi làm về.
Hôm đó, Duyệt Tâm và Vĩ Vĩ đều ở nhà.
Duyệt Tâm nhìn thấy Cố Nam, trên mặt không bộc lộ thái
độ gì, người khác rất khó nhận ra cảm giác đau đớn trong lòng cô.
Vĩ Vĩ khách sáo với anh, vừa mời anh ngồi vừa pha trà,
dáng vẻ rất bận rộn.
Cố Nam đặt đồ xuống, nhìn Duyệt Tâm rồi nói: “Anh làm
một thứ đồ chơi để trong đó, coi như một chút lòng.”
Duyệt Tâm mở ra trước mặt mọi người, trong đó có một
chiếc cung mà các bé trai rất thích.
Đó là một thanh gỗ ccó đục hai lỗ, buộc một miếng da
mềm và hai sợi dây căng. Hình như miếng da được cắt ra từ chiếc túi da đắt nhất
của Cố Nam, nhập khẩu từ Ý, có giá vài ngàn tệ.
Duyệt Tâm chạm tay lên miếng da mềm, cảm ơn Cố Nam rồi
không nói gì nữa. Cô nhẹ nhàng gói lại, đặt vào một góc va li rồi quay về
phòng.
Thấy Duyệt Tâm quay vào phòng không ra nữa, Cố Nam đặt
cốc nước xuống rồi nói: “Thôi, tôi không làm phiền nữa.”
Cố Nam quyết định tạm thời chuyển về nhà bố mẹ ở, có
người chăm sóc, buổi tối anh không chỉ có một mình nên sẽ không suy nghĩ lung
tung nữa.
Biết anh ly hôn với Duyệt Tâm, bố anh giận mấy ngày
không nói gì, “Duyệt Tâm tốt như thế, con biết tìm được người như nó ở đâu? Vì
sao nói ly hôn là ly hôn? Con sai rồi, đợi ngày nào đó hối hận sẽ không biết
khóc cùng ai.”
Cố Nam cũng không muốn ly hôn, nhưng Duyệt Nam kiên
quyết không sống cùng anh nữa, anh có thể làm thế nào? Anh đã không biết khóc
cùng ai lâu rồi, trong lòng cũng đau khổ không kém ai.
Mẹ anh vẫn biết cách an ủi anh: “Thôi nào, con trai,
ly hôn thì ly hôn. Điều kiện của con tốt như thế, tìm một người có điều kiện
tốt hơn cũng đơn giản, để mai mẹ bảo cô Hồ ở nhà đối diện giới thiệu cho con
một người.”
“Được rồi, mẹ, mẹ bảo người ta thôi đi!” Anh đang sốt
ruột, không thèm để tâm đến thái độ của mẹ, quay về phòng.
Về chuyện ly hôn, Cố Nam cảm thấy duy nhất một người
anh có thể nói chuyện là Vệ Đông.
Buổi tối không có việc gì, hai người gặp nhau uống
rượu với lạc dưới gốc cây quế già.
Vệ Đông hỏi: “Vì sao nói ly hôn là ly hôn?”
Cố Nam đang ăn lạc, suýt nữa cắn vào lưỡi, nói với
giọng hối hận: “Mình cũng không muốn đến nước này.”
Vệ Đông chỉ có thể an ủi anh: “Nếu cậu hối hận, sau
này hãy cố gắng thể hiện. Có lẽ một thời gian nữa, Duyệt Tâm sẽ nghĩ thông, cậu
vẫn còn có cơ hội.”
“Thật sao?” Cuối cùng Cố Nam cũng lấy lại tinh thần,
bán tín bán nghi hỏi.
Thấy Cố Nam như vậy, Vệ Đông không nỡ đả kích anh, gật
đầu: “Nào, người anh em, uống thôi!”
Cố Nam uống nhiều rượu nên lúc anh xiêu vẹo trở về
nhà, bố mẹ đã ngủ say.
Anh nhìn vào phòng khách gọi to: “Duyệt Tâm, rót cho
anh cốc nước, à…nước ấm nhé.”
Xung quanh yên lặng không có ai trả lời. Cố Nam nhận
ra mình lỡ lời, anh yên lặng.
Anh lảo đảo bước vào bếp, tìm phích nước khắp nơi.
Bình thường phích nước vẫn để ở góc tủ bếp nhưng hôm nay Cố Nam không thấy đâu.
Anh dựa vào tủ bếp, cảm thấy khó chịu liền mở vòi nước máy để thứ nước lạnh đó
chảy vào cổ.
Anh mệt, đứng dựa vào tủ nói một mình hồi lâu rồi gục
đầu ngủ mất.
Sáng sớm, bà Cố thấy con trai ngủ trong nhà bếp, kêu
thất thanh.
Cố Nam dụi mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Bà đưa tay sờ lên trán anh, thấy nóng bèn hỏi: “Con
ngủ ở đây cả đêm sao?”
Anh gạt tay mẹ ra, tiếp tục hỏi: “Mấy giờ rồi? Hôm nay
công ty có cuộc họp buổi sáng…”
Cố Nam đau đầu, anh thử áo sơ mi kết hợp với cà vạt
nhưng đều cảm thấy không hợp.
Mẹ anh ở bên nhìn rồi góp ý kiến: “Chiếc áo màu tro
này kết hợp với cà vạt màu đỏ sẽ đẹp.”
Cố Nam lắc đầu, thở dài nói: “Duyệt Tâm nói màu tro
kết hợp với màu đỏ rất nhà quê, không thích hợp cho cuộc họp buổi sáng.”
Mẹ anh trợn mắt nhìn Cố Nam trong gương: “Đừng có mở
miệng là nhắc đến Duyệt Tâm, đã ly hôn rồi, con nên ít nhắc đến nó.”
Cố Nam bực bội tháo cà vạt, bỗng nhiên cảm thấy không
còn sức lực: “Được rồi, không thay nữa, cứ để thế.”
Cuộc họp này rất quan trọng với Cố Nam bởi người quản
lý luôn cảm thấy Cố Nam là người có thể bồi dưỡng, muốn cho anh một cơ hội để
rèn luyện, đề đạt anh với tổng công ty để anh một mình lên kế hoạch làm đại lý
một sản phẩm. Công việc lần này chỉ là một lần kiểm tra, nếu Cố Nam có thể làm
việc độc lập, người quản lý sẽ để anh tiếp nhận công việc quản lý bộ phận bán
hàng.
Dù sao Cố Nam cũng không thể mãi mãi làm nhân viên cấp
dưới kiêm phiên dịch.
Cố Nam cũng đã từng nói, nếu có cơ hội, anh muốn được
phát triển lên. Bây giờ cơ hội đã đến, người quản lý bộ phận bán hàng bị công
ty dồn vào góc tường, công ty đang thiếu một người tiếp nhận công việc vừa có
nghiệp vụ vừa biết ngoại ngữ.
Trong cuộc họp, Cố Nam phát biểu cảm tưởng của mình
đối với đại lý sản phẩm mới. Mặc dù anh bị đau đầu vì say rượu nhưng vẫn kiên
trì hoàn thành bài diễn thuyết kéo dài gần một tiếng đồng hồ.
Sau khi trình bày, anh chỉ cảm thấy mệt mỏi, đầu nặng
trịch, chân nhẹ bổng, vội vàng nói với mọi người lời xin lỗi rồi ngã xuống ghế.
Lãnh đạo công ty nghĩ tối qua anh làm thêm giờ quá
khuya, rất hài lòng với anh, liên tục nói công ty cần một người có tinh thần
như vậy.
Người quản lý vỗ vai Cố Nam nói: “Chịu khó làm, tương
lai rất có tiền đồ.”
Cố Nam cảm thấy mọi thứ nhòa đi, đất trời đảo lộn, anh
thở gấp.
Tiền đồ - anh luôn khát vọng điều đó, bây giờ sắp thực
hiện được rồi nhưng anh lại không hề thấy vui vẻ.
Thật ra vui vẻ là một điều xa xỉ khó có được! Trên đời
này liệu có ai thực sự vui vẻ không?
Cố Nam không vui, Duyệt Tâm cũng không vui.
Ly hôn là một sự giải thoát. Nhưng trên thực tế, sâu
thẳm trong lòng Duyệt Tâm luôn cảm thấy tự ti, cô tự trách mình, cảm thấy mình
là một người phụ nữ vô cùng thất bại. Cô không thể trốn tránh những chuyện đã
xảy ra, mặc dù cô vẫn cười nhưng không thể xóa nhòa đi những đau đớn trong
lòng.
Ban ngày đi làm, cô nỗ lực làm việc, muốn mượn công việc
để quên đi mọi phiền muộn về cuộc hôn nhân của mình. Buổi tối về nhà, cô không
ngừng làm việc nhà, nói chuyện với Vĩ Vĩ, đọc sách, xem ti vi để giết thời
gian. Cô không muốn nhớ đến bất kỳ chi tiết nào trong cuộc hôn nhân thất bại
của mình bởi vì những điều đó là những vết thương mãi mãi không thể lành trong
lòng cô.
Cô giả vờ bận rộn, nỗ lực sống, bề ngoài cô bình tĩnh
thản nhiên nhưng trong lòng lại vô cùng cô độc và cay đắng.
Vĩ Vĩ thấy cô buồn nên luôn cố gắng làm cô vui.
“Duyệt Tâm, buổi tối đi mua sắm với mình, mình muốn
mua bộ quần áo đẹp đã thích từ lâu.” Vĩ Vĩ đề nghị.
Duyệt Tâm gật đầu, làm ra vẻ thoải mái: “Vậy đi làm về
mình sẽ đợi cậu ở cửa ga tàu. Nhưng cậu phải cải trang cho tốt, đừng để người
ta nhận ra người dẫn chương trình các tiết mục giải trí, nếu không cậu sẽ bị
bao vây.”
Vĩ Vĩ thở dài rồi thay đổi ý kiến: “Được rồi, hay là
lần sau đi, tối nay mình sẽ xem phim tám giờ cùng cậu.” Thật ra Duyệt Tâm không
biết tám giờ tối có chương trình gì. Rất nhiều lần, cô xem ti vi nhưng tâm hồn
lại bay đến tận Thái Bình Dương.
Sinh nhật Vĩ Vĩ vào đúng thứ bảy. Cô nói với Duyệt
Tâm, mấy năm rồi không tổ chức sinh nhật, lần này nhất định phải làm một bữa ăn
mừng. Vì thế, Duyệt Tâm nấu một bàn thức ăn cho cô, đều là các món cô thích.
Hương thơm của các món ăn bay khắp phòng, Vĩ Vĩ hít
một hơi thật sâu rồi khen: “Rất thơm!”
“Vậy thì ăn thôi!” Duyệt Tâm sắp xếp bát đũa, mở sâm
panh rồi ngồi xuống đợi.
Hôm nay Vĩ Vĩ mặc một chiếc áo len dài màu đỏ rất nổi
bật. Cô vốn xinh đẹp giờ lại càng trở nên yêu kiều hơn.
Duyệt Tâm gọi vài tiếng nhưng Vĩ Vĩ không động đậy. Cô
đứng dựa vào cửa, không ngừng nhìn đồng hồ. Vài phút sau, cô bắt đầu đi đi lại
lại trong phòng không ngừng. Tới khi chuông cửa vang lên, cô mới tươi cười chạy
ra mở cửa.
Người đứng ngoài cửa khiến Duyệt Tâm chau mày.
Anh nho nhã và lịch sự, tay cầm hoa tươi và bánh sinh
nhật, mỉm cười. Đối với cô, nụ cười đó vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
“Viên Nhược Hồng?” Cô không ngờ anh lại xuất hiện vào
lúc này.
“Không phải anh đi Hạ Môn sao?” Ở công ty cô muốn gặp
anh báo cáo công việc, thư ký Vu nói anh đi công tác ở Hạ Môn.
“Vừa về.” Trên mặt anh không có vẻ bận rộn mà rất nhàn
nhã. “Vĩ Vĩ tổ chức sinh nhật, có ý mời tôi đến, sao tôi có thể không đến
được?” Anh nhìn Vĩ Vĩ, rồi nhìn Duyệt Tâm và đặt bánh ga tô lên bàn.
Vĩ Vĩ vui vẻ hô to: “Mau ăn cơm thôi, đói chết mất.”
Duyệt Tâm ăn vài miếng rồi không muốn ăn nữa. Thấy Vĩ
Vĩ và Viên Nhược Hồng ngồi ăn rất vui vẻ, cô rót trà cho mình rồi nhấp từng
ngụm.
Viên Nhược Hồng nhận ra cô hơi lạ, vội vàng nói: “Các
món hôm nay đều rất ngon.” Nói xong anh còn khoa trương gắp một miếng to đặt
vào đĩa của mình.
Vĩ Vĩ nói tiếp như đang diễn kịch: “Đều do Duyệt Tâm
nấu, về tài nghệ nấu nướng, cô ấy là số một.”
Viên Nhược Hồng gật đầu tỏ vẻ tán thành rồi ngẩng đầu
lên vô tình nói: “Không ngờ đã nhiều năm trôi qua vẫn có thể ăn món mà cô ấy tự
tay nấu.”
Vĩ Vĩ nghe thấy anh nói vậy bật cười: “Nếu muốn ăn,
sau này anh hãy thường xuyên đến chỗ chúng tôi ăn, dù sao ngày nào Duyệt Tâm
cũng nấu cơm.”
Duyệt Tâm bối rối ho một tiếng, ngắt lời Vĩ Vĩ: “Mau
ăn đi, thức ăn nguội rồi.”
Ăn cơm xong, ba người bắt đầu tấn công bánh ga tô.
“Nhìn đã thấy chảy nước miếng, mau cắt ra ăn thôi,
không đợi được nữa.” Vĩ Vĩ một hơi thổi nến sinh nhật, đưa dao cho Viên Nhược
Hồng.
Anh nhẹ nhàng cắt bánh từ giữa ra thành ba miếng nhỏ,
đưa cho mỗi người một đĩa. Lúc đưa cho Duyệt Tâm, anh do dự một lát rồi nói
khẽ: “Hy vọng cô có thể vui vẻ!”
Thấy Duyệt Tâm ăn bánh như không cảm thấy mùi vị gì,
Vĩ Vĩ nảy ra một ý định, cô lấy kem ở đĩa bánh bôi lên mặt Duyệt Tâm.
Bị cô bôi lên mặt, Duyệt Tâm không chịu thua, cũng bôi
kem lên mặt Vĩ Vĩ.
Vĩ Vĩ vừa lau mặt vừa nhìn Viên Nhược Hồng, lấy kem
màu bôi lên mặt anh. Bỗng nhiên, mặt ba người trông giống như mặt nạ được bôi
màu.
Vĩ Vĩ ôm bụng cười, Duyệt Tâm chỉ mím môi, nhếch khóe
miệng.
Viên Nhược Hồng cười đẹp như ngọc, ánh mắt anh dừng
lại trên mặt Duyệt Tâm, dịu dàng và ấm áp.
Nhìn thấy ánh mắt đó của anh, lòng Duyệt Tâm hơi bị
xao động. Nhìn Vĩ Vĩ, cô thấy đôi mắt Vĩ Vĩ đang nhìn Viên Nhược Hồng với vẻ bơ
vơ lạc lõng.
Bỗng nhiên Duyệt Tâm cảm thấy buồn, cô quay mặt đi cắn
môi.
Nhiều năm đã qua, cô nghĩ rằng tất cả đã thay đổi,
nhưng bây giờ nhìn lại, tất cả lại quay về điểm ban đầu.