Đứng một lát, cuối cùng Cố Nam cũng lên tiếng, anh
hỏi: “Duyệt Tâm, em đang nói chuyện với ai đấy?”
Nghe thấy giọng Cố Nam, bỗng nhiên Duyệt Tâm không còn
mong muốn được nói chuyện, cô ôm lấy chăn, nằm yên như đang ngủ.
Cố Nam không chịu đựng được thái độ lạnh nhạt của
Duyệt Tâm, anh tiến lại trước mặt cô, kéo chăn ra, cầm lấy tay cô nói: “Em ngồi
dậy cho anh! Nói chuyện!”
Còn có thể nói chuyện gì? Duyệt Tâm không còn gì để
nói. Cô không thể chua ngoa hỏi tối qua anh đi đâu, làm gì, cô cũng không thể
từ bỏ lòng tự tôn của mình để cầu xin anh ở lại bên cô một lát.
Duyệt Tâm càng yên lặng, Cố Nam càng nôn nóng, anh
không thể hiểu cô đang nghĩ gì.
Trong lòng anh bất ngờ bùng lên ngọn lửa tức giận, bắt
đầu nói không suy nghĩ: “Hà Duyệt Tâm, em như thế này mà vẫn có thể quyến rũ
đàn ông, được lắm!”
Anh làm ầm ĩ vô lý như thế phần nhiều là vì muốn Duyệt
Tâm có phản ứng với anh, anh không muốn cô giống như một con búp bê không có sự
sống.
Duyệt Tâm bị kéo đau cựa mình, muốn thoát khỏi cánh
tay của Cố Nam, nhưng anh vẫn dùng lực rất mạnh để giữ chặt cô.
Cô há to miệng cắn anh, Duyệt Tâm đủ sức làm điều này.
Cố Nam bị đau kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng buông
Duyệt Tâm ra, trên cánh tay vẫn còn in vết răng, thậm chí có chỗ còn rỉ máu.
Cố Nam vung tay về phía Duyệt Tâm. Anh nghĩ Duyệt Tâm
sẽ tránh nhưng cô lại không động đậy, đợi đến khi anh muốn thu tay lại thì đã
không kịp nữa.
Cả bàn tay anh in lên mặt Duyệt Tâm, trong giây lát,
nửa khuôn mặt cô sưng lên, trên đó vẫn còn in dấu ngón tay anh, khóe miệng cô
chảy máu.
Bác sĩ và y tá nghe thấy tiếng động vội vàng chạy vào.
Nhân viên y tá hét lên: “Trời ơi, hai người đang làm
gì thế, cô ấy vẫn còn đang ở cữ!”
Bác sĩ nói với Cố Nam trước mặt Duyệt Tâm: “Có chuyện
gì không thể thương lượng sao? Anh đối xử với cô ấy như thế, sau này để lại di
chứng sẽ khổ cả đời!”
Cố Nam ngơ ngẩn, anh nhìn bàn tay, không ngờ mình lại
hành động như vậy với Duyệt Tâm, anh hối hận nhìn cô, trong lòng cảm thấy muốn
xin lỗi cả ngàn vạn lần.
“Vẫn còn không xin lỗi sao?” Nhân viên y tá kéo Cố Nam
đến trước mặt Duyệt Tâm.
Cố Nam nhìn Duyệt Tâm nhưng không thốt lên được lời
nào.
Duyệt Tâm nghĩ những ngày này cô đã khóc cạn nước mắt,
nhưng chạm lên khóe mắt, cô vẫn thấy ướt. Cô không nói câu nào vì cô đã không
còn gì để nói.
Nếu Duyệt Tâm tức giận, Cố Nam nhất thời không biết
nên làm thế nào, anh sợ Viên Nhược Hồng sẽ lại đến bệnh viện với Duyệt Tâm nên
gọi mẹ đến: “Mẹ, mẹ thay con chăm sóc Duyệt Tâm nhé!”
Mẹ anh không đồng ý: “Chị con đang ở cữ, mẹ phải đi
thăm.”
“Không phải chị có mẹ chồng sao?” Cố Nam không vui vì
thấy thái độ của mẹ, “Mẹ đến đó, người ta sẽ không thoải mái.”
Bà thấy con trai nổi giận nên đồng ý đến giúp.
Bà đến bệnh viện với Duyệt Tâm, không ngừng kể chuyện
tình hình của Cố Nám.
“Con trai của Nám Nám rất bụ bẫm, một ngày phải uống
sữa mấy lần…Thằng bé rất giống mẹ nó.”
Người mẹ nào sau khi mất đi đứa con của mình cũng sợ
người khác nhắc đến trẻ con trước mặt, Duyệt Tâm buồn bã lắng nghe rồi lặng lẽ
khóc, cuối cùng cô không chịu đựng nổi nữa, nói với nẹ chồng: “Mẹ có thời gian
hãy đi thăm chị, con không cần người chăm sóc.”
Mẹ chồng cũng chỉ mong cô nói như thế, lúc sắp đi, bà
thấy rất nhiều đồ ăn trong phòng liền hỏi: “Dù sao nhiều đồ như thế này con
cũng không ăn hết, mẹ lấy một ít mang cho Nám Nám nhé.”
“Con không ăn, mẹ mang hết đi.”
Mẹ chồng lấy một túi to thu tất cả galentine1 và tổ
yến cầm đi.
[1]
Galetine là chất béo lấy từ thực vật.
Lúc Thẩm Vĩ Vĩ biết Duyệt Tâm bị sảy thai, cô đã xuất
viện.
Duyệt Tâm gọi điện cho cô, Vĩ Vĩ toát mồ hôi lạnh, vội
vàng hỏi: “Đang yên lành, vì sao…”
Duyệt Tâm giải thích là chuyện không may, Thẩm Vĩ Vĩ
vội vàng xin nghỉ phép đi thăm cô.
Cố Nam không có nhà, anh đi làm.
Thẩm Vĩ Vĩ thấy sắc mặt xanh tái của Duyệt Tâm liền
hỏi: “Có ai chăm sóc cậu không?”
Duyệt Tâm nói: “Mình rất khỏe, không sao.”
Vĩ Vĩ bất bình thay cho bạn: “Cố Nam còn đi làm gì
nữa?! Vợ đã như thế này rồi.”
Duyệt Tâm không để ý: “Mình chỉ sẩy thai chứ không
phải bệnh gì nặng không được cử động.” Cô nhanh nhẹn ngồi dậy, đi rót nước muốn
pha trà mời Vĩ Vĩ.
Vĩ Vĩ vội vàng ngăn cô lại: “Được rồi, để mình tự làm,
cậu nằm đi.”
Trong phích nước không có giọt nước nóng nào, Vĩ Vĩ
không kìm nén được trách móc, “Trời lạnh như thế này, Cố Nam không đun nước
nóng cho cậu sao? Anh ấy không biết cậu không được uống nước lạnh sao?”
Duyệt Tâm không biết nên kể cho Vĩ Vĩ mâu thuẫn giữa
cô và Cố Nam như thế nào, đành lắc đầu kìm nén cảm giác buồn bã trong lòng:
“Mình có thể tự đun nước, không cần đến anh ấy.”
Vĩ Vĩ thẳng thắn nói: “Anh ấy là chồng cậu thì phải có
trách nhiệm và nghĩa vụ chăm sóc cậu.”
Duyệt Tâm nghĩ, nếu Cố Nam hiểu thế nào là trách nhiệm
và nghĩa vụ, quan hệ giữa họ đã không lâm vào tình trạng này.
Hôm đó ở bệnh viện, không phải Cố Nam thật sự muốn
đánh Duyệt Tâm, anh chỉ nhất thời lỡ tay.
Sau chuyện đó, anh xin lỗi cô nhưng Duyệt Tâm không có
phản ứng gì.
Hôm Duyệt Tâm xuất viện, Cố Nam đi đón cô, anh gặp
đồng nghiệp của cô là Hàn Hiên cũng ở đó.
Hàn Hiên đang nói chuyện gì đó với cô, trên mặt Duyệt
Tâm xuất hiện một nụ cười đã từ lâu không thấy.
Cố Nam bước lại chào Hàn Hiên, Duyệt Tâm coi như không
nhìn thấy anh.
Hàn Hiên tặng cho Duyệt Tâm một bó hoa to, lúc ra khỏi
phòng bệnh, Cố Nam muốn cầm hộ cô nhưng cô không buông tay, anh đành giật lấy.
Lúc về nhà, hoa bị héo, Duyệt Tâm khóc rồi vứt vào
thùng rác.
Cố Nam nghĩ cô thích những thứ nhiều cành lá như thế
nên đến hàng hoa mua một bó mới, cắm vào lọ hoa trong nhà, nhưng Duyệt Tâm chỉ
nhìn qua rồi để mặc cho hoa héo.
Cố Nam hiểu, Duyệt Tâm thích hoa, nhưng cô không thích
hoa anh tặng.
Cố Nam nghĩ trăm phương ngàn kế xem phải làm thế nào
để Duyệt Tâm không giận anh nữa.
Anh nhớ lúc Duyệt Tâm xuất viện, bác sĩ dặn nên ăn
canh gà đen, canh cá chép sẽ giúp hồi phục nhanh hơn. Vì thế, Cố Nam hết giờ
làm về đi chợ, mua một con gà đen về nấu canh cho Duyệt Tâm.
Cố Nam chưa bao giờ nấu ăn nên không biết làm thế nào,
muốn Duyệt Tâm giúp nhưng thấy cô mệt mỏi nằm trên giường nên tự làm.
Anh lên mạng tìm hiều cách nấu rồi từ từ làm theo từng
bước hướng dẫn trên đó.
Duyệt Tâm ở trong phòng ngủ nghe thấy tiếng động nhưng
cô không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nói chuyện với anh, cô chỉ nằm yên
lặng.
Cô đang nghĩ vì sao cuộc hôn nhân của mình lại lâm vào
tình trạng này?
Không thể trách cô, cô đã cố gắng hết sức rồi.
Đương nhiên cũng không thể trách Cố Nam, anh ấy luôn
là một đứa trẻ chưa trưởng thành, không hiểu về hôn nhân.
Không thể trách bố mẹ chồng, họ chỉ yêu con trai của
mình, luôn coi cô như người ngoài.
Có lẽ không thể trách bất kỳ ai.
Cuối cùng, Duyệt Tâm rút ra kết luận: Tình yêu của cô
và Cố Nam không đủ sâu nặng, duyên phận quá ngắn ngủi.
Cố Nam không thạo chuyện bếp núc, lúc thì anh không
tìm được đồ, lúc thì làm vỡ đĩa, tay chân lóng ngóng. Cũng may trên mạng hướng
dẫn chi tiết, nếu không anh sẽ không biết phải làm thế nào.
Canh gà đun rất lâu, trong bếp sực nức hương thơm của
thịt gà, Cố Nam cho một ít dầu lên trên, giống như đang vá vết rạn nứt tình cảm
giữa anh và Duyệt Tâm.
Cuối cùng, anh cẩn thận múc canh ra bát, rắc thêm ít
muối và gia vị, anh làm thế là để bày tỏ sự hối lỗi của mình.
Cố Nam nghĩ, có bát canh này, Duyệt Tâm sẽ tha thứ cho
anh.
Nhưng anh đã nhầm, Duyệt Tâm không ăn canh gà anh nấu.
Duyệt Tâm nhìn thấy ánh mắt biết lỗi và chờ đợi của
anh khi anh mang canh gà đứng ở cửa phòng, không kiềm chế được muốn khóc.
Cô nói: “Cố Nam, thật ra anh không cần làm những việc
này cho em, em chưa bao giờ hy vọng anh làm bất kỳ điều gì.”
Cố Nam có một dự cảm không hay, tay cầm bát canh run
run, bát canh rơi xuống nền vỡ tan. Anh vội cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ, hoảng
hốt nói: “Anh đi lấy khăn lau cho sạch.”
“Cố Nam…” Duyệt Tâm muốn nói nhưng không cất lên được
thành lời.