Duyệt
Tâm tan làm rất muộn, giống như mọi khi, cô đến siêu thị mua thức ăn rồi về nhà
chuẩn bị nấu cơm.
Không
may hôm nay mất điện, sống ở tầng 19, cô chỉ có thể leo lên từng bậc thang.
Đến cửa
nhà, Duyệt Tâm mệt gần như không chịu nổi, gọi điện thoại cho Cố Nam: “Toà nhà
mình ở mất điện, một lát nữa anh hãy về nhà ăn cơm, nếu không leo cầu thang sẽ
rất mệt!”
Cố Nam
đang bận tiếp đón khách hàng nguời Pháp của công ty mãi không xong, nghe thấy
Duyệt Tâm dặn dò như vậy càng cảm thấy khó chịu hơn, nói với vẻ hơi mất kiên
nhẫn: “Tối nay anh không về nhà ăn cơm”
Duyệt
Tâm ngạc nhiên: “Ồ, vậy không cần lo phải leo cầu thang nữa…”
Tắt
máy, cô từ từ cất điện thoại đi.
Duyệt
Tâm dựa người vào cửa, một lát sau mới mở cửa bước vào nhà.
Vừa vào
đến nơi, nhìn qua cửa sổ thấy trời nổi gió to, cô vội vàng ra ban công thu quần
áo. Bên ngoài ban công phơi chiếc áo sơ mi của Cố Nam, màu trắng sữa, đây là
màu Duyệt Tâm chọn cho anh.
Lúc
giặt quần áo, Duyệt Tâm đã phải dùng chất tẩy trắng xát vài lần lên cổ áo và cổ
tay mới có thể xóa đi những vết phấn son không rõ nguồn gốc đó.
Về điều
này, Cố Nam giải thích là do tiếp khách để cô không suy nghĩ nhiều.
Duyệt
Tâm tin Cố Nam, anh nói tiếp khách thì đúng là tiếp khách.
Cô
biết, một người đàn ông lăn lộn bên ngoài xã hội không phải dễ dàng, không giao
lưu tiếp khách có thể coi là một sự thất bại.
Duyệt
Tâm không muốn Cố Nam phật lòng, vì thế, cô luôn thực hiện bổn phận của mình,
cố gắng không để ý đến những lần tiếp khách của anh.
Đương
nhiên, Cố Nam không phải là người không biết chừng mực, anh công tư phân minh,
chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với Duyệt Tâm.
Như vậy
mà nói, trong hai năm họ kết hôn, cuộc sống trôi qua rất bình yên.
Mặc dù
Cố Nam không về nhà ăn cơm, Duyệt Tâm vẫn nấu cơm tối cho hai người.
Cô lo
anh ăn uống bên ngoài không tử tế, về nhà sẽ bị đói.
Có một
lần, Cố Nam tiếp khách uống rượu bên ngoài, say đến mức gần như không biết gì,
khi về đến nhà đã quá nửa đêm, anh muốn ăn gì đó.
Trong
nhà không có đồ ăn, Duyệt Tâm chuẩn bị ra ngoài mua đồ nhưng hình như Cố Nam sợ
cô đi sẽ không về, kéo tay cô như một đứa trẻ, nhất quyết không cho cô ra khỏi
cửa.
Duyệt
Tâm không còn cách nào khác, đành nấu mỳ tôm và trứng cho anh.
Đêm hôm
đó Cố Nam ăn rất vui vẻ, nhưng hôm sau Duyệt Tâm bị mắng một trận.
Bởi
sáng hôm sau, mẹ chồng cô đến thăm con trai, nhìn thấy mỳ sót lại trong bồn rửa
bát.
“Sao
con lại để Cố Nam ăn thứ rác rưởi không có dinh dưỡng này?” Mẹ chồng dùng lời
lẽ khuếch đại quát cô.
“Muộn
quá nên con không ra ngoài mua thức ăn được”. Duyệt Tâm giải thích với bà.
Mẹ
chồng lạnh lùng nhìn cô: “Từ đây ra siêu thị mấy bước chân, con lười biếng đến
mức như vậy sao?”
Duyệt
Tâm không dám cãi mẹ chồng, nhưng cô nói với bà vì Cố Nam về quá muộn nên siêu
thị đã đóng cửa.
Lúc đó
Cố Nam bước ra khỏi phòng ngủ, tiện tay cầm chiếc áo phông sạch mặc lên người,
ngẩng đầu lên nhìn mẹ, anh hơi ngạc nhiên: “Mới sáng sớm, có chuyện gì thế?”
Duyệt
Tâm nhìn Cố Nam với vẻ oan ức, hy vọng anh sẽ giải thích giúp cô, nhưng anh
không hề để ý đến sự bối rối và tủi thân của cô.
Sự xuất
hiện của Cố Nam khiến mẹ chồng cô thay đổi nét mặt trong vòng một giây.
Bà dịu
dàng vỗ vai con trai: “Tối nay chị gái con về, bố con bảo các con về nhà ăn
cơm!”
Chị gái
Cố Nam tên là Cố Nám, chỉ khác tên với Cố Nam một âm điệu, làm hướng dẫn viên
du lịch nên thường xuyên dẫn đoàn đi nước ngoài, rất hiếm khi có thời gian về
Bắc Kinh.
“Chỉ có
việc đó thôi? Không phải mẹ gọi điện thông báo là được rồi sao?”
Đêm qua
Cố Nam đi ngủ muộn nên rõ ràng anh ngủ chưa đủ giấc, ngáp liên tục.
Vì vội
đi làm, anh nói với Duyệt Tâm: “Anh không kịp ăn sáng, em ăn với mẹ nhé!”
Duyệt
Tâm gật đầu không nói gì, chuẩn bị quần áo cho Cố Nam, tiễn anh ra khỏi nhà rồi
đi mua bánh mì và sữa cho mẹ chồng.
Bà ngồi
xuống bên cạnh bàn ăn rồi bắt đầu than thở: “Mẹ không quen ăn đồ Tây, con không
thể làm nước đậu, bánh bao, rau muối, quẩy…sao? Buổi sáng Cố Nam thích ăn mỳ
vằn thắn mẹ nấu, nấu ăn quen rồi…”
Bà là
người sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, bà giảng giải cho Duyệt Tâm nghe: “Có biết
người Bắc Kinh và người ngoại tỉnh khác nhau ở điểm nào không? Chính là ở cách
uống một chai nước đậu, người ngoại tỉnh có thể tu ừng ực, còn người Bắc Kinh
chỉ liếm môi rồi nói: Có ống hút không?”
Nhắc
đến mẹ chồng tâm trạng của Duyệt Tâm trở nên phức tạp.
Bà luôn
luôn tự hào mình là người Bắc Kinh nên coi thường những người ngoại tỉnh, đặc
biệt là những người sống ở nông thôn.
Duyệt
Tâm chính là người đến từ một vùng nông thôn của tỉnh khác.
Vì tối
nay Cố Nam không có nhà nên Duyệt Tâm ăn không ngon miệng, sau khi ăn tối cô mở
Laptop lên mạng.
Gần đây
các bạn đồng nghiệp của cô ở công ty đều chơi trò chơi trên mạng, trồng rau,
nuôi bò…rất thú vị.
Cô cũng
đăng ký cho mình một tài khoản, hàng ngày vào chơi giết thời gian.
Vừa
đăng nhập, cô phát hiện ra cà chua mình trồng đã bị Hàn Hiên ăn trộm sạch.
Cô chán
nản nên sang địa bàn của Hàn Hiên, hy vọng có thể trộm lại được thứ gì đó để
giảm bớt tổn thất.
Thật
đúng lúc, chỉ cần đợi hai mươi phút nữa là có thể ăn trộm linh chi của anh ta
trồng, cô vừa bật nhạc vừa ngồi canh trang web, hy vọng có thể ăn trộm được
trước người khác.
Tuy
nhiên điều khiến cho cô càng chán nản hơn là, dù như vậy, cô vẫn không ăn trộm
được bất kỳ thứ gì.
Trước
khi linh chi trưởng thành hai giây, máy của cô bị đơ, không làm gì được nữa.
Sau một hồi không dễ dàng mới hoạt động lại được, cô refresh trang web rồi
nhìn, linh chi trên vườn rau của Hàn Hiên đã biến mất không để lại dấu tích gì!
Duyệt
Tâm ảo não bĩu môi nhưng bật cười ngay sau đó, có vẻ như gần đây cô không còn
cảm thấy nhàm chán nữa, ngay cả trò chơi trên mạng cũng chơi rất thích thú.
Cô mở
trang web, đứng dậy vào bếp rửa bát, không nghe thấy tiếng Cố Nam mở cửa vào
nhà.
Lúc
Duyệt Tâm từ trong nhà bếp bước ra, Cố Nam đang ôm laptop của cô ngồi trên ghế
sô pha.
“Anh về
rồi à? Mệt không? Anh ăn cơm chưa?” Duyệt Tâm nhảy chân sáo như một đứa trẻ
nhỏ, vội vàng đi lấy dép cho Cố Nam nên không để ý đến ánh mắt u ám của anh.
Khi cô
cúi người muốn thay giày cho Cố Nam, chân anh đột ngột duỗi ra rồi nói: “Để anh
tự làm”.
Cố Nam
vô tình duỗi chân đúng lúc Duyệt Tâm tiến lại gần, trong tình huống bất ngờ,
Duyệt Tâm nghiêng người ngã lăn ra sàn nhà.
Nhà lát
gạch đá cứng và lạnh nên cô rất đau.
Cô nhận
thấy Cố Nam có điều gì đó hơi lạ, ngồi trên nền nhà nhìn anh rồi hỏi: “Sao
thế?”
Cố Nam
lạnh lùng vứt laptop lên ghế sô pha, “Em tự xem đi, đó là gì?”
Trang
web giải trí vẫn đang mở, trên ô tin nhắn có rất nhiều tin nhắn của Hàn Hiên
còn lưu lại.
“Duyệt
Tâm, thật khó để lấy được tiền của cô.”
“Tôi đã
ăn trộm cà chua của cô.”
“Sao cô
không nói gì? Giận rồi à? Ha ha, không phải là cô nhỏ nhen thế chứ?”
“Tôi
tặng cô con chuột túi và thiên nga tôi nuôi có được không?”
“Duyệt
Tâm, cô không nói gì với tôi sao? Tôi rất buồn.”
“Trưa
mai mời cô đi ăn cơm, ăn cơm ở nhà hàng Yoshino mà cô thích có được không?”
“Duyệt
Tâm, Duyệt Tâm, Duyệt Tâm…”
Hầu hết
đều là những câu độc thoại của Hàn Hiên, Duyệt Tâm sau khi xem xong thở phào
nhẹ nhõm rồi giải thích: “Đây là trò chơi với các bạn đồng nghiệp mà.”
Thấy
Duyệt Tâm tỏ thái độ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, Cố Nam nổi cơn thịnh nộ.
Cố Nam
vứt áo khoác xuống đất, hét lên: “Hà Duyệt Tâm, em bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn
còn chơi cái trò trẻ con này?”
Bỗng
nhiên Duyệt Tâm cảm thấy tủi thân.
Cô bao
nhiêu tuổi? 28 tuổi mà thôi. Lẽ nào 28 tuổi không được chơi trò chơi? Cô Vương
ở văn phòng đã 50 tuổi rồi vẫn chơi trồng rau, ăn trộm với họ hàng ngày. Lẽ nào
lên mạng giải trí cũng cần xem tuổi tác?
Duyệt
Tâm không hiểu, nhắm mắt lại nghĩ ngợi.
Cô nhắm
mắt lại, cảm thấy nước mắt đang chảy xuống.
Thấy
Duyệt Tâm khóc giọng của Cố Nam nhẹ nhàng hơn: “Khóc gì? Thật là không có triển
vọng.”
Duyệt
Tâm không nói gì, ngồi khóc trên nền nhà.
Lúc này
Cố Nam mới nhận ra thái độ của mình vừa rồi hơi quá đáng, nhưng chỉ khi rất bực
anh mới nổi cơn thịnh nộ như vậy…
Sau khi
kết hôn, Duyệt Tâm khiến anh càng ngày càng không hiểu cô. Anh đối xử tốt với
cô, cô lạnh nhạt; anh đối xử không tốt với cô, cô vẫn lạnh nhạt.
Cô
giống hệt một con búp bê không có tính cách, lúc nào cũng rất thận trọng; cô
cũng giống như một người con dâu bị bắt nạt và luôn luôn thỏa hiệp.
Khoảng
cách giữa hai người ngày càng xa. Cô dần dần trở nên rất mơ hồ khó hiểu, bực
mình là, anh không biết vì sao Duyệt Tâm lại trở thành một người như bây giờ.
Nhưng
Hàn Hiên có thể trêu đùa cợt nhả với Duyệt Tâm như thế khiến Cố Nam cảm thấy
rất bực. Anh không muốn Duyệt Tâm có bất kỳ lời lẽ hành động thân mật nào với
người đàn ông khác.
Vì thế,
anh tức giận, anh quát tháo, anh không muốn thừa nhận mình đang đố kị.
“Đừng
khóc nữa, không sốt ruột sao?” Cố Nam biết vừa rồi anh mất bình tĩnh nên muốn
sửa sai.
Anh đưa
tay kéo Duyệt Tâm đang ngồi trên nền nhà nhưng cô gạt tay anh rồi tự đứng dậy.
Duyệt
Tâm, không nói gì, cô lau nước mắt rồi bước vào phòng ngủ, lúc đến cửa phòng
mới thốt lên một câu: “Trong bếp có canh xương, anh tự đun nóng lại mà ăn.”