Thời gian trôi nhanh thật, mới đây trời đã sáng rồi. Tiểu Bạch nằm yên tĩnh trên giường bệnh mở mắt nhìn lên tần nhà để cho các bác sĩ y tá kiểm tra 1 lần trước khi bỏ đứa bé.
Tại sao cậu lại bình tĩnh được như vậy? Không phải lúc này cậu nên quấy quá gào thét để giữ lại con của mình sao?
Thao tác kiểm tra xong thì cậu được chuyển qua 1 băng ca để tiện đưa đến phòng mổ. Tôi có để ý, tiểu Bạch lúc đó đã lặng lẽ rơi 1 giọt nước mắt. Dù là nhỏ thôi dù là chỉ 1 giọt nước mắt thôi, nhưng sao tim tôi lại đau như vậy? Tôi cảm nhận được sự đau khổ bi ai của cậu lúc này, thật đáng thương