Trình Nguyệt Minh chưa từng thấy ai như Vương Húc Chi, vừa nghèo vừa hám tiền.
Bất lực hoà với chút đau lòng.
Thế là, sau khi Vương Húc Chi mở cửa ra, liền nhìn thấy Trình Nguyệt Minh vã mồ hôi đẩy một con xe đẩy hàng, bên trong chứa đầy nguyên liệu nấu ăn.
手推车 Xe đẩy hàng, chính là cái cục nhỏ xinh này
“WTF, anh định cho voi ăn à…” Vương Húc Chi vội vàng nhận lấy cái xe, nặng kinh khủng.
“Đâu phải cho em ăn hết trong một lần, anh thấy nhà em không có tủ lạnh, cho nên toàn mua đồ có thể để được lâu.” Trình Nguyệt Minh lau mồ hôi trên mặt, cười nói.
Vương Húc Chi cất đồ xong, ôm chầm lấy Trình Nguyệt Minh, “Tiểu Nguyệt Nguyệt, anh tốt quá~ Lại đây thơm thơm nào~”
Cậu vốn chỉ nói đùa thôi, thế là cực kì khoa trương mà chu mỏ, nhìn xấu hoắc.
Ai dè Trình Nguyệt Minh lại không ghét bỏ, cúi đầu hôn luôn.
Vương Húc Chi ngớ người.
“Xấu hổ à?”
“Không á~ Nóng quá.”