Nếu Tôi Gửi Tặng Người Một Cuốn Sách

Chương 10: Chương 10




Có lẽ cô Lương không phải là gái thẳng

Khi Hạ Như Ý quay về xe thì tâm trạng rất tốt, thậm chí còn hát nghêu ngao, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến vậy.

Ninh Hi lẳng lặng liếc nhìn chị ấy một cái.

Hạ Như Ý cảm thán: “Haizz, không ngờ cô Lương xinh đẹp và ưu tú đến vậy mà còn bị cắm sừng, đúng là đàn ông không được mấy người tốt đẹp! Đương nhiên là trừ anh rể em rồi, haha.”

“Tiểu Hi, may là em không thích đàn ông. Tất nhiên, Chương Ni Tư cũng không tốt.”

Ninh Hi bất đắc dĩ nói: “Chị...... Hôm nay chị nói nhiều quá.”

Hạ Như Ý cười một tiếng: “Chị thật sự cảm thấy cô Lương rất hợp mắt, đặc biệt là rất có duyên với em đó. Em nhìn đi, cô ấy là fan hâm mộ của em, còn trùng hợp hơn nữa là cô ấy lại còn đọc cuốn sách em đang đọc.”

Đúng là rất có duyên, ngay cả bản thân Ninh Hi cũng không thể không thừa nhận.

Lần đầu tiên gặp mặt là ở cửa cầu thang trong bệnh viện. Khi đó tâm trạng cô rất kém, trạng thái bất ổn, mà cô ấy hình như cũng vậy.

Lần thứ hai gặp lại là nhìn thoáng qua trong bệnh viện, còn thấy cô ấy đang khóc vì lo cho bạn bè.

Lần thứ ba gặp được thì lại biết cô ấy bị cắm sừng......

Có duyên gặp nhau cũng đến thế mà thôi, chỉ là không hiểu sao mỗi lần gặp được thì trông cô ấy lúc nào cũng thảm thương đến thế.

Ninh Hi im lặng một lát rồi mới nói: “...... Có lẽ là cô ấy có theo dõi Weibo của em.”

Hạ Như Ý: “Cho nên chị mới nói là khéo quá......”

Nói được một nửa thì chị ấy đột nhiên phanh gấp, kinh ngạc trầm trồ.

Cơ thể Ninh Hi đổ về phía trước theo quán tính, hoảng sợ.

Hạ Như Ý phản ứng, nắm chặt tay lái, tiếp tục lái xe.

“Chị chợt nghĩ đến một chuyện, bạn đời của cô Lương đó rất có khả năng không phải là nam giới, mà là nữ giới. Có lẽ cô Lương không phải gái thẳng.”

Ninh Hi không hiểu đầu đuôi gì cả, liếc nhìn chị ấy. Giọng điệu Hạ Như Ý đầy tự tin chắc chắn: “Em có để ý không? Cô ấy nói là bạn đời chứ không phải bạn trai, đối với mấy gái thẳng như bọn chị thì khi nhắc đến người thích, tình huống bình thường đều là —— bạn trai, ông nhà tôi, anh XX. Nếu vừa yêu vừa ghét thì sẽ là là —— ông quỷ kia, lão mập khó ở, thằng cha mất nết...”

“Chưa kể cô ấy còn học Học viện Mỹ thuật, em đừng nghĩ là chị không biết, con gái trường này có mấy người là thẳng đâu?”

Ninh Hi: “...... Chị, trọng điểm đâu?”

“Trọng điểm là rất hiếm khi văn vở kêu nửa còn lại là —— bạn đời, em cảm thấy chị nói có đúng không?”

“Chị vẫn còn nhớ năm đó, khi em come out với bọn chị thì không phải cũng gọi Chương Ni Tư là bạn đời hay sao?”

Hạ Như Ý nói câu đó xong thì vài phút sau vẫn không nghe được câu trả lời của Ninh Hi. Chị giữ vô lăng, khi đợi đèn xanh thì nhìn cô ấy một cái.

Ninh Hi nghiêng mặt nhìn cửa sổ, như đang thất thần.

Bên ngoài, không biết trời đã đổ cơn mưa phùn khi nào, cô ấy hạ cửa sổ xuống, hơi nước ấm thấp cũng len lỏi vào.

Hạ Như Ý mím môi, không nói chuyện nữa, có chút hối hận khi nhắc đến tên Chương Ni Tư. Chị cũng đè xuống ham muốn hỏi xem giữa hai người còn qua lại nữa không.

Chị cúi đầu mở nhạc, giọng hát nhẹ nhàng êm ái của Hoàng Oanh Oanh vang lên trong không gian tĩnh lặng: “Anh là sự chờ đợi cay đắng nhất của em, làm em vừa sợ hãi vừa lo lắng về tương lai....”

Chị ngân nga theo, ngân nga rồi lại cảm thấy bài hát này quá buồn.

“Gió thổi qua cát, lướt qua mọi ký ức, ai cũng biết anh nhớ em ~ Những hạt cát mà gió thổi qua vẫn đang khóc thầm, chẳng lẽ đã sớm đoán được đôi ta phải ly biệt....”

Ca khúc “Cát khóc” do ca sĩ Hoàng Oanh Oanh hát.

Giọng hát như một cây kim dẻo chậm rãi đâm vào lòng.

Từng giọt mưa phủ kín mặt kính cửa sổ, tụ lại thành từng dòng nước rồi chảy xuống. Ninh Hi nhìn nhìn, vươn tay lau đi.

- ----

Nhờ sự giúp đỡ của nhân viên môi giới nên những thủ tục vụn vặt khi mua lại nhà cũ đã đơn giản hơn rất nhiều. Lương Tân Hòa chỉ cần xuất hiện khi cô ấy yêu cầu đi ý tên là được. Nếu đã quyết tâm bán nhà thì cô cũng nên sớm dọn đi.

Ngô Tư Nguyên tìm cho cô một căn nhà ở khu sát bên, cách công ty không xa, khoảng nửa tiếng lái xe.

Nhà nằm trong trung tâm Tây Thành, nhưng không gần khu kinh doanh, độ phủ xanh cao.

Tiểu khu này là một tiểu khu “Khép kín” khá nổi tiếng trên mạng, bọn họ cũng đã từng nghe qua. Chủ yếu chia làm ba khu, khu một và hai là khu biệt thự, khu ba là dạng căn hộ với diện tích không lớn, từ 70-100 mét vuông. Đặc biệt ở chỗ, nhà ở khu ba chủ yếu được bán cho những người độc thân, các đôi vợ chồng “cổ cồn trắng“.

*Cổ cồn trắng: ý chỉ thành phần trí thức, dân văn phòng. Khái niệm này cũng có ở nước ta vào thời Pháp thuộc dựa trên đồng phục, ngoài ra còn có “Cổ cồn xanh” chỉ lao động chân tay và “Cổ cồn vàng” chỉ những người dày dạn kinh nghiệm và có thành tích nữa.(Wikipedia)

“Đằng nào thì khi có con bọn họ sẽ sẽ tự động dọn đi thôi, quạnh quẽ quá mà.” Mấy đứa nhỏ có muốn tìm bạn chơi cũng không tìm được, trong tiểu khu cũng không có biện pháp thích hợp.”

“Cho nên khu ba rất được giới trẻ yêu thích,“ Ngô Tư Nguyên cười nói, “Chỗ này không nghe được tiếng trẻ con đâu, có lẽ chỉ có tiếng chó sủa thôi.”

“Em nhìn ra mà.” Lương Tân Hòa gật đầu nói. Trong tiểu khu, gần như cứ cách 200 mét là lại có một thùng hót phân chuyên dụng cho chó mèo, bên trong có túi đựng rác cùng bao tay dùng một lần. Ngoài ra còn có rất nhiều slogan như “Nuôi chó văn minh bắt đầu từ chúng ta”, “Dắt chó có xích” các loại.

“Em không nuôi chó mèo mà đúng không?”

Lương Tân Hòa không có cảm giác đặc biệt với chó mèo, cười nói: “Em nuôi sống mình là được rồi.”

Nhà có hai phòng ngủ, rất mới, trang trí cũng rất có phong cách, trong sự sang trọng nhã nhặn lại có vài phần xa hoa, có vài chi tiết được phối màu rất táo bạo.

Chỗ huyền quan vẽ một bức tranh lấy màu tím làm chủ đạo, là nửa người đàn ông lộ mông trần khoe đường cong.

Ban công ngoài sảnh được đóng lại biến thành một cánh cửa sổ sát đất rất lớn, rèm cửa nhung màu xám buộc ở hai bên cửa sổ màu đen, bên cạnh còn có một cây huyết rồng rực rỡ cao gần hai mét được trồng trong một chậu hoa đan bằng tre nứa.

Trong phòng khách, bộ sofa nhung màu tím hàng thửa là tâm điểm của không gian này.

Trần nhà màu xám nhạt, mặt tường cũng là màu xám ánh tím nhạt, bàn ăn được làm bằng đá cẩm thạch vàng nhạt, ghế ăn sofa hình bán elip màu xanh đậm, chân ghế mảnh màu vàng kim rất sang trọng và cao cấp.

Hành lang nối liền giữa phòng khách và phòng ngủ được làm kiểu mái vòm, phòng ngủ chính kết hợp với phòng làm việc. Vẫn là sự phối màu như cũ.

Phong cách rất quen thuộc, ngoài ra còn có tiền thuê không thể tin nổi, Lương Tân Hòa đột nhiên hỏi: “Đây là nhà anh đúng không?”

Ngô Tư Nguyên cười cười thật thà: “Bị em nhìn thấu rồi, lúc trước để cho người khác ở, sau khi chia tay thì anh có sửa qua. Dù sao cũng để không, em cứ yên tâm ở đi.”

Lương Tân Hòa vừa muốn nói gì thêm nhưng đã bị anh giành trước: “Thôi mà, đừng khách sáo với anh mà, em không tìm được căn nhà nào phù hợp như vậy đâu.”

“Vậy thì tiền thuê nhà ít nhất cũng dựa theo giá thị trường chứ.” Cô vẫn thấy do dự.

Ngô Tư Nguyên liếc nhìn cô một cái: “Thật ra anh còn muốn để em ở miễn phí đó, nhưng sợ em không cảm kích.”

Lương Tân Hòa không khỏi cười lên: “Được được, em rất cảm kích. Vậy thì tiền thuê rẻ hơn giá thị trường một ngàn đi? Em sẽ chuyển vào thẻ anh.”

“Em làm sao cũng được, đúng rồi, em ở rồi thì muốn trang trí sao cứ tùy ý nhé. Khóa nhà em cũng đổi đi, không sao đâu.” Ngô Tư Nguyên nói không chút để ý.

Lương Tân Hòa thấy ấm trong lòng, im lặng vài giây rồi gật đầu, “Cảm ơn anh.”

“Khách sáo gì chứ.” Ngô Tư Nguyên thở ra một hơi, lại nhìn cô, “Sống thoải mái thì tâm trạng mới tốt được.”

Lương Tân Hòa ít kể về chuyện về Chu Yến cho anh ấy và Hàn Khai Lượng nghe, đặc biệt là anh ấy. Lúc này nghe thấy câu đó thì hai mắt bỗng đau xót.

Cô quay mặt đi.

Một lát sau cô cụp mắt tìm đề tài, cười hỏi: “Thế 'người khác' này là ai thế? Em với chị Khai Lượng gặp chưa?”

Ngô Tư Nguyên gật đầu: “Gặp rồi.”

Trước khi chia tay người này thì cũng đã quen nhau hơn ba năm, là một tiểu công quân husky, vừa đẹp trai mà còn biết nấu ăn. Lý do chia tay là do Ngô Tư Nguyên bận rộn, đi công tác nhiều nên cậu niên hạ đó chịu không nổi.

“Cậu ta muốn căn nhà này nhưng anh không chịu, cuối cùng cậu ta muốn chiếc xe giá ba trăm nghìn.”

Nhà thì có thể giữ nguyên giá trị trong tay nhưng xe thì chắc chắn sẽ bị tuột giá.

“Chỉ có đồ ngốc mới đòi chia nhà.” Ngô Tư Nguyên không chút khách sáo, cố tình nói một câu làm tổn thương cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.