Nếu Tôi Gửi Tặng Người Một Cuốn Sách

Chương 29: Chương 29: Chương 28




Editor: Lăng

Quá khứ đã qua, chỉ có hồi ức là tốt đẹp

Chương Ni Tư phỏng chừng cũng không ngờ cô lại trả lời nhanh như vậy, vài giây sau đã nhắn lại: “Sao hôm qua mình đến cậu lại không mở cửa.”

Ninh Hi mím môi, trả lời: “Phát sốt.”

“Ổn chưa?”

“Ổn rồi.”

Chương Ni Tư gửi một vị trí định vị cho cô: “Cậu khỏe hẳn rồi lại đến tìm mình.”

“Được.”

Sau vài câu đối thoại ngắn gọn súc tích, cả hai lần lượt im lặng.

Ninh Hi cầm điện thoại, ngồi thật lâu, lòng đầy sầu thảm.

Ngày hôm sau, cô gọi taxi đến nhà Chương Ni Tư.

Ánh nắng chói chang, bóng cây lay động, bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện cũ.

7 tuổi cha mẹ ly hôn, Ninh Hi bị cha dẫn đến Bội Thành. Ở đó đọc sách, đi học, ngày thường chỉ có bảo mẫu lo liệu cho cô, bố cô bận rộn làm ăn, cả tháng có khi không gặp được một lần. Về phần mẹ cô, ban đầu cũng còn gọi điện thoại nhưng mỗi lần gọi đến nếu không cãi nhau với bố, thì cũng là oán trách bố với mình. Thế nên dần dần Ninh Hi cũng không muốn nghe điện thoại của bà ấy nữa.

Người duy nhất liên lạc với cô là anh trai, anh sẽ dỗ dành cô trong điện thoại cho cô vui, cổ vũ cô.

Sau đó cô biết hóa ra bố muốn dẫn anh mình đi nhưng mẹ lại không đồng ý. Không ai muốn cô cả, cô giận dỗi nên cũng không liên lạc với anh trai nữa.

Cô không quen với ẩm thực Bội Thành, đi học cũng không kết bạn được, thành tích rất kém, giáo viên đã nghỉ hết biện pháp nhưng cô không muốn học. Đã mời phụ huynh rất nhiều lần, nhưng không ai thật sự đến trường đúng một lần.

Nếu không phải chị họ đón cô về lại Tây Thành, thì Ninh Hi nghĩ có lẽ bản thân mình sẽ chậm rãi thối rữa ở nơi Bội Thành lặng im không một tiếng động, không một ai biết.

Khi cô trở lại Tây Thành cô đã 15 tuổi.

Cô và mẹ đã trở nên vô cùng xa lạ, chỉ chịu thân thiết với chị họ. Chị họ và anh trai bôn ba rất lâu mới tìm được trường học phù hợp cho cô, không phải là trường trọng điểm nhưng cũng không kém, gần nhà nên tiện đón đưa.

Cô vẫn cô độc như cũ, lạc lõng và thành tích kém.

Mãi đến khi vào năm 16 tuổi, cô gặp được Chương Ni Tư chuyển trường đến.

Sau này Ninh Hi đã nghĩ, may thay cô đã gặp được Chương Ni Tư trong thời niên thiếu tăm tối không chút ánh sáng.

Khác với bản thân, cô ấy nhanh chóng hòa nhập với tập thể, trở thành nhân vật nổi tiếng, giáo viên và bạn học đều rất thích cô ấy. Mỗi lần đến giờ giải lao, là hành lang lại tấp nập nam sinh lớp khác đến ngắm cô ấy.

Lần đó là tiết thể dục, cô đang ngủ thiếp đi trên bàn trong lớp, bỗng có người vỗ vai cô, cười nói: “Sao cậu luôn trốn vậy?”

Ninh Hi ngẩng đầu, đập vào mắt là một khuôn mặt tràn đầy sức sống như mùa xuân.

Thời cấp 3, Chương Ni Tư là người duy nhất đến gần cô, vì có cô ấy nên Ninh Hi mới có trọng tâm sinh hoạt, cũng có sự nhiệt tình trong học tập.

Chương Ni Tư là nữ sinh được chào đón nhất trong trường, là hoa khôi, thành tích cũng rất xuất sắc, lại chơi dương cầm giỏi, bên cạnh cô ấy không thiếu bạn bè. Nhưng không hiểu sao, cô ấy lại thấy được mình.

Một người ưu tú đến vậy, làm bạn của cô ấy thì không thể là học sinh kém, và cũng không thể thi trượt đại học.

Năm lớp 12, Ninh Hi hỏi cô ấy muốn thi vào trường nào, có ở lại Tây Thành không?

Chương Ni Tư nói là sẽ tham gia kỳ thi đại học, nhưng không nhất định sẽ học đại học ở trong nước, gia đình hy vọng cô ấy sẽ xuất ngoại du học.

“Sao vậy, cậu muốn học chung một trường đại học với mình sao?” Chương Ni Tư cười ghẹo cô.

“Mình sẽ ở lại Tây Thành, thi vào Đại học Tây Thành, mình chờ cậu.” Ninh Hi nói.

Chương Ni Tư giật mình, sau đó nở một nụ cười. Cô ấy không trả lời có đi hay không, nụ cười vui vẻ trêu đùa đó đã khắc sâu vào lòng Ninh Hi.

Trong kỳ thi đại học, cô đã phát huy bình thường, thi đậu vào khoa Văn học của Đại học Tây Thành. Cô đã chờ, nhưng lại không chờ được Chương Ni Tư, cũng không liên lạc qua điện thoại được với cô ấy.

Hai tuần sau, khi cô tan học về ký túc xá thì mới gặp được cô ấy.

Chương Ni Tư cười nói tình huống cho cô biết: “Bố mình nghe mình nói không ra nước ngoài thì rất giận, tịch thu điện thoại của mình luôn đó. Vất vả lắm mới thuyết phục được ông ấy, may mà ông ấy còn sẵn lòng giải thích tình huống cho cố vấn rồi báo danh muộn, nếu không thì sẽ không nhập học được.”

Chương Ni Tư chọc chọc mặt cô: “Mình sợ cậu ở đại học không kết bạn được, không yên lòng về cậu đó.”

Ninh Hi đột nhiên không nhịn được, bước đến ôm cô, ôm thật chặt.

Chương Ni Tư ngơ ngẩn.

Cái ôm này rất dài và rất thật, khi buông ra thì cả hai cô đều ngơ ngác nhìn đối phương.

Cũng không biết là ai đến gần trước, môi hai người chạm vào nhau.

Tuy chỉ là chạm một cái rồi rời ra ngay, nhưng cũng khiến đôi bên khiếp sợ.

Chương Ni Tư kinh hoảng bỏ đi ngay.

Ninh Hi sững sờ đứng tại chỗ.

Sau đó, có đến cả một học kỳ các cô không gặp mặt không nói gì.

Cuộc sống của Ninh Hi chỉ có ba điểm trên một đường thẳng, phòng học — thư viện — ký túc xá. Cô rất cẩn thận kiểm soát tình cảm của bản thân, gần như ở ẩn, vườn trường đại học bao la rộng lớn như biển, mà cô chỉ là một giọt nước nho nhỏ trong đó.

Khác với cô, sinh hoạt Chương Ni Tư muôn màu muôn vẻ. Ninh Hi thấy cuộc sống bận rộn phong phú vui vẻ của cô ấy trên vòng bạn bè, và cả bạn trai cô ấy.

Các cô đều không chủ động đi tìm đối phương.

Đông đi xuân tới, Ninh Hi cho rằng hai người sẽ không liên quan gì nữa, cứ vậy không giải quyết được gì cả. Nhưng đúng lúc này, bên cạnh cô cũng có một chàng trai muốn theo đuổi cô.

Nam sinh đó nói là thường xuyên thấy cô ở thư viện, liệu sau này có thể cùng đi đọc sách không. Từ lời và hành động của cậu ta thì cô biết được hẳn cậu ta có thiện cảm với mình, cô vốn định từ chối nhưng lại không nói. Vì cô thật sự quá cô độc.

Một tuần sẽ gặp chàng trai đó ba bốn lần, đều là ở thư viện. Cứ thế được ba tháng, thì cậu ta đề nghị muốn được hẹn hò cùng cô.

Ninh Hi đồng ý là sẽ suy xét.

Lúc này, Chương Ni Tư xuất hiện. Cô ấy nói là không cho Ninh Hi quen bạn trai, bản thân cô ấy cũng chia tay bạn trai, muốn ở bên cô.

Sau đó cô ấy chạy đến ôm lấy Ninh Hi.

Ninh Hi ngơ ngác để mặc cô ấy ôm, chỉ hỏi: “Sao cậu biết có người muốn hẹn hò với mình?”

“Đồ ngốc, mình vẫn luôn để ý đến cậu mà.”

Hai người ngây ngốc nhìn đối phương, hôn nhau.

Vào năm hai cô 20 tuổi, hai người đã chính thức yêu nhau và cũng chính thức ở bên nhau.

Ninh Hi 36 tuổi dựa vào cửa sổ xe, nhìn lại chuyện cũ, từng chấm sáng rơi xuống mặt cô.

Chuyện xưa như mây khói, chỉ có hồi ức đẹp nhất.

Ban đầu luôn là ngọt ngào nhất, các cô thật lòng thích đối phương, thuê nhà ngoài trường, thường hay về đó ở. Căn nhà nho nhỏ đó là thế giới nhỏ của hai cô.

Khi các bạn học xung quanh đều vội vàng tìm việc thì cả hai người đều thi đậu nghiên cứu sinh. Hỉ nộ ái ố, sôi nổi hỗn loạn ở thế giới bên ngoài không liên quan đến hai người, chỉ có hai cô mới có thể ảnh hưởng lẫn nhau.

Nhưng sau một lần cãi nhau, Ninh Hi đã hiểu ra là tính cách của cô và Chương Ni Tư không hợp nhau. Hai cô có những quan điểm khác nhau về sự việc, phương pháp xử lý tình huống cũng không giống nhau. Rất khó để cả hai ở bên nhau khi có quá nhiều sự “khác biệt” và chỉ dựa vào chút tình yêu may mắn để tiếp tục.

Chương Ni Tư là hòn ngọc quý trên tay gia đình, cô ấy có vẻ ngoài hoàn mỹ, học chuyên ngành nghệ thuật, dù là ở nhà hay trường học thì cũng là tồn tại chói mắt, cô ấy đã quen được mọi người ngước nhìn hâm mộ.

Ninh Hi đã từng suy nghĩ, nếu không vì cô thì có lẽ Chương Ni Tư sẽ lựa chọn một người đàn ông ưu tú nhất trong mắt cô ấy, sống một cuộc sống hạnh phúc trong mắt người khác. Mà khi cô ấy ở bên mình, cô ấy không thể không kìm nén, che giấu phương diện này của mình.

Cô ấy cần là một tình yêu luôn hiện hữu trong mọi thời khắc, phải đặt cô ấy lên hàng đầu. Vậy nhưng tính cách của bản thân thật nhạt nhẽo, sẽ không bày tỏ, có rất nhiều cảm xúc đều giấu ở trong lòng.

Chương Ni Tư không chiếm được thứ cô ấy muốn, nên cũng chỉ đành từng bước kích thích cô.

Sau khi cãi nhau cô ấy sẽ cố ý chạy đi hẹn hò với người khác, cố ý để mình thấy. Nói chia tay rồi đột nhiên biến mất, tất cả đều đều là những phản ứng kích động mà cô ấy tạo ra từ những phản ứng mà cô ấy không nhận được.

Mối quan hệ giữa hai người không ổn định, hơn nữa gặp kích thích từ bên ngoài nên lại càng thêm lung lay sắp đổ.

Mỗi một lần chia tay đều rất nhanh hòa hảo lại, tốt đến mức như chỉ là vờ chia tay. Chỉ là lần nào đều ẩn chứa tai họa ngầm, mãi đến khi lần thật sự đó.

Tuy là Chương Ni Tư không chính thức come out với gia đình, nhưng người trong nhà ít nhiều đều đoán được, cũng biết sự tồn tại của Ninh Hi. Cô ấy liên tục từ chối những cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt hết lần này đến lần khác, bố cô ấy rốt cuộc đã kết kiên nhẫn, đưa ra đòn sát thủ. Nếu không kết hôn thì sẽ hủy bỏ quỹ ủy thác của cô ấy, cô ấy cũng sẽ không có phần tài sản thừa kế.

Từ trước đến nay Ninh Hi cũng không yêu cầu Chương Ni Tư công khai, thật ra cô cũng chỉ công khai với người nhà mà thôi, nhưng cô không thể chấp nhận lời đề nghị “kết hôn giả” mà Chương Ni Tư đề ra.

Hai người cãi nhau dữ dội rồi chia tay không vui, sau khi chia tay thì Chương Ni Tư đã xuất ngoại dưới sự tức giận.

Ninh Hi rất ít khi nhớ lại những ngày tháng của hai năm gần ba năm trước đó, chỉ nhớ là khi đó điên cuồng hút thuốc, viết lách, ngủ không được thì sẽ uống thuốc ngủ. Có lẽ khi đó bề ngoài vẫn ổn, nhưng tim cô đã bị xuyên xỏ một lỗ lớn, chảy máu cả ngày lẫn đêm.

Cô trở nên càng kiệm lời, càng tự bế, càng chậm chạp.

Sau đó Chương Ni Tư quay về.

Các cô vẫn quay lại như là tự nhiên nhất, như vô số lần tái hợp sau những đợt cãi nhau trước kia, nhưng lần này là một tình huống hoàn toàn khác.

Vết nứt giữa hai người đã không thể tu bổ, nhưng hai cô đều có thể bỏ qua, không cam lòng tình cảm nhiều năm lại không thể tu thành chính quả.

Nhưng “chính quả” của tình yêu là gì? Ninh Hi cảm giác các cô đã trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, nhưng “chân kinh” là thứ gì?

Cả hai cô đều không rõ ràng lắm.

Đi đến một bước này, kết quả đã không cần nói cũng biết.

Chờ Ninh Hi tới nơi, ngửa đầu nhìn tiểu khu xa hoa nơi Chương Ni Tư ở. Đây là một căn flat house lớn mà Chương Ni Tư đổi vào hai năm trước, cần phải nhận dạng khuôn mặt thì mới vào được.

*Flat House là loại căn hộ và các không gian như phòng khách, ban công, phòng ngủ ở chung một mặt bằng.

Ninh Hi không chắc liệu tư liệu của cô có bị hủy hay không, thế nên đã gọi điện cho cô ấy.

“Mình tới rồi.”

Bên kia im vài giây, như thể hít sâu một hơi: “Cậu vào luôn đi.”

“...... Được.”

Chương Ni Tư trầm mặc, tắt máy.

Ninh Hi ở bên ngoài đứng yên thật lâu rồi mới đi vào, có một tâm trạng vô cùng đau buồn.

- ----

Chẹp, tình đầu nào cũng đẹp nhưng không mấy ai đẹp đến cuối ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.