Nếu Tôi Gửi Tặng Người Một Cuốn Sách

Chương 38: Chương 38: Chương 37






Editor: Lăng

Cong thì có thể thế nào?

Có người nói là thời gian vui vẻ sẽ luôn trôi qua nhanh chóng.

Đã lâu lắm rồi Lương Tân Hòa không có cảm giác này.

Lúc nói chuyện, dường như một mình cô đã uống hết bình rượu thanh mai nho nhỏ đó, đợi đến khi cô ý thức là thời gian có hơi muộn thì mới nhìn đồng hồ.

11 giờ.

Lòng cô lại càng hoảng sợ hơn, nhìn Ninh Hi, chẳng lẽ cô ấy cũng không chú ý đến thời gian sao?

Ninh Hi cũng nhìn thấy động tác của cô, biểu cảm cũng có phần giật mình.

"Chậc, đã trễ thế này rồi, em phải về thôi." Lương Tân Hòa đứng lên, cười cười với cô ấy.

"Ừm." Ninh Hi cũng đứng lên ‌.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao nhau trên không trung, phảng phất như đều truyền lại một thông tin—— thời gian trôi qua nhanh đến vậy sao?

Ninh Hi tiễn cô đến cửa, Lương Tân Hòa cười nói: "Cám ơn chị đã mời em uống rượu."

"Em đã tặng quả thanh mai cho tôi, tôi đây chỉ là mượn hoa hiến Phật." Ninh Hi nói đến đây, bỗng cô ấy cười cười. Lương Tân Hòa cũng cười, biết rõ thậm chí các cô đang nghĩ đến câu nói "Vật quy nguyên chủ ‌".

Tiếng cười khẽ vang lên tại hiên cửa.

"......Không cần lần nào cũng phải nói cảm ơn đâu." Ninh Hi nhìn cô và nói.

"... A, em‌ có sao?" Lương Tân Hòa sờ đuôi tóc mình.

"Dù không nói trực tiếp thì lát nữa em cũng sẽ nói trong Wechat."

"Ahaha....." Lương Tân Hòa không ‌rõ vì sao mình lại cười ngu như thế, chẳng lẽ uống chút rượu thanh mai thôi mà cũng say sao?"

"Rượu thanh mai thật sự uống rất ngon..."

"Lần đầu tiên em uống à?"

"Dạ." Lương Tân Hòa cảm thấy mặt mình hơi nóng, bất giác che lại.

Ánh mắt Ninh Hi rơi xuống khuôn mặt cô: "Tôi dùng rượu đế để ủ rượu thanh mai, năm mươi độ, em hơi chóng mặt cũng là bình thường."

"Trời ạ, chị không nói còn ổn, chị vừa nói là em càng đau đầu." Lương Tân Hòa ôm cái trán, khẽ rên nhẹ một tiếng.

Ninh Hi vô thức nở nụ cười, nói: "Rượu thanh mai vẫn còn, sau này em muốn uống...." Cô lập tức ý thức mình đang nói gì nhưng lại không khống chế được câu nói tiếp theo, ".....Thì có thể đến uống bất cứ lúc nào....."

Cô đang nói gì vậy?

Cô vừa mới nói bốn chữ "bất cứ lúc nào" sao?

Bất cứ lúc nào, bất cứ.... Lúc nào, khi nào cũng được, vì sao từ này lại xuất hiện đầu tiên?

Lời đã nói ra khỏi miệng thì không thể thu lại.

Lương Tân Hòa rất bất ngờ, không thể xác nhận liệu cô ấy có đang nói lịch sự hay không? Cô cảm thấy Ninh Hi cũng không là người sẽ nói mấy lời khách sáo.

Hai người nhìn nhau vài giây, trái lại sự ngập ngừng lại biến mất.

Lương Tân Hòa cười: "Được, em về trước đây."

Ninh Hi cũng mỉm cười: "Được."

Lương Tân Hòa nói "Bye bye" với cô ấy rồi đi về phía cửa thang máy, khi đi vào cô như có cảm giác bèn nhìn thoáng qua phía cửa.

Ninh Hi nhìn con số trên thang máy một chút, rồi mới lùi lại mấy bước đóng cửa lại.

Cô dựa vào cửa, ngửa đầu nhìn bóng đèn nơi huyền quan trên đầu.

"Sao có thể?"

Cô thì thầm.

Vừa rồi, trong một khoảnh khắc cô đã cảm thấy hơi sợ hãi, cảm giác sợ hãi trong lòng không thể kiểm soát.

Trong chớp mắt, cô đã nghĩ khi ở chung với Lương Tân Hòa thật sự rất thoải mái.

Có thể quen được một người bạn như vậy là không dễ, những chuyện khác chớ nên suy nghĩ lung tung.

Đêm Tết Trung thu này đã trôi qua, rõ ràng Lương Tân Hòa và Ninh Hi đã nói chuyện trên Wechat nhiều hơn.

Lương Tân Hòa sẽ phàn nàn vài câu công tác với cô.

Ninh Hi bình thường sẽ nhắn "Ừm", "Khổ nhỉ", "Nghe đúng là phiền thật" hoặc là "Khá thú vị"... trả lời ngắn gọn nhưng súc tích.

Lương Tân Hòa hỏi cô: "Nghe em nói chuyện về công việc rất chán sao?"

Ninh Hi: "Đương nhiên là không rồi."

Đối với những người viết lách mà nói, tất cả mọi điều trong sinh hoạt đều có thể là tư liệu sống.

Huống chi từ trước đến giờ trong cuộc sống của Ninh Hi cũng không có người bạn nào hợp ý như vậy. "Vậy tại sao chị lại không nói về công việc của chị.

"Rất nhạt nhẽo, không có gì hay để nói."

"À, em biết rồi nha, do chưa xuất bản nên muốn giữ bí mật đúng không?"

"... Xem như là thế đi."

"Được, vậy em sẽ không hỏi."

Lương Tân Hòa chính là một người như vậy, nhiệt tình nhưng cũng không mất giới hạn. Cảm giác của cô chính là cô ấy có thể xử lý tốt phần lớn mọi việc trên thế giới này, mà chỉ cần cô sẵn lòng thì người có khó ở chung vẫn có thể ở chung hòa hợp với cô ấy.

Bởi vì cô ấy có sự săn sóc và cũng có ý thức tinh tế về giới hạn.

Vừa chân thành vừa nhẹ nhàng.

Ninh Hi đọc Wechat khẽ cười, nhìn liếc bàn làm việc.

Tài liệu vẫn chẳng có gì.

Cuốn vở trên bàn cũng lặng im nằm đó.

Nhưng thật lạ, lòng cô không còn cảm giác nôn nóng nữa.

Con chữ không nói chuyện với cô, không sao cả.

Cô có bạn bè có thể nói chuyện với nhau.

Mỗi ngày đều có thể trò chuyện vài câu, hai người dần dần quen với cách thức này. Thỉnh thoảng Ninh Hi cũng sẽ chủ‌ động mở đề tài, có đôi khi hai bên sẽ không trả lời kịp, nhưng cũng có khi lại trả lời cực kỳ nhanh. Hai người cũng đều rất thoải mái.

Như là hôm trước lễ Quốc khánh, cô hỏi: "Các em nghỉ Quốc khánh bảy ngày sao?"

"Ba ngày đầu là nghỉ, mấy ngày sau em có vài việc vụn vặt, nhưng vẫn khá tốt, vẫn thoải mái hơn bình thường." Lương Tân Hòa trả lời nhanh chóng, "Dù sao lúc này cũng là lúc bên khách nghỉ ngơi."

Ninh Hi "Ừ" một tiếng, ngón tay tại màn hình treo trên bầu trời một hồi, ngập ngừng.

"Thế chị có sắp xếp gì không?"

Cô hoàn hồn, chậm rãi gõ chữ ‌: "Không có, ở nhà thôi."

Lương Tân Hòa nhắn lại một icon cười nhe răng [

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.