Việc Đổng Nhập Khanh đột nhiên mất đi khiến cho Chu gia và Đổng gia rơi vào tình thế đối nghịch chưa từng có trước đây.
Chu gia cho rằng Hoắc Khứ Bệnh nói Đổng Nhập Khanh tự sát là lời nói vô căn cứ, thậm chí bọn họ còn cho rằng chẳng qua việc này là Hoắc Khứ Bệnh viện cớ thoái thác.
Nhưng Đổng gia lại cho rằng việc Đổng Nhập Khanh tự sát, Chu gia không thoát khỏi liên can. Họ cho rằng Đổng Nhập Khanh ở Chu gia phải ủy khuất, bị ép tự sát.
Khi nghe được tin tức về Đổng Nhập Khanh, Chu Nghiệp Tu vẫn còn ở Nam Việt. Đầu tiên y chỉ im lặng không nói năng gì nhưng khi biết Đổng Nhập Khanh tự sát lúc đang mang thai, một nam tử trước nay đều ôn tồn lễ độ như y lại ngồi bệt xuống đất khóc rống.
Tê tâm phế liệt.
Bất lực thê lương.
Khi Chu Nghiệp Tu từ Nam Việt trở về Lỗ quốc, y đã tiều tụy không còn hình người. Đợi y ở nhà ngoài tang lễ đầy đớn đau của thê tử còn là cảnh giương cung bạt kiếm của hai nhà Chu Đổng.
Lần này đòi lại công đạo cho Đổng gia, ngoại trừ tộc nhân của Đổng gia còn có Trương Canh, một vị trọng thần trong triều.
Trương Canh là một ác quan nổi danh thiên hạ. Mấy năm nay hắn nhận được ân sủng tột cùng của Lưu Triệt, có địa vị rất cao.
Đại nho Đổng Trọng Thư là người hắn luôn ngưỡng mộ. Cho dù Đổng Trọng Thư đã cáo lão hồi hương nhưng hắn vẫn luôn không ngại cực khổ nhiều lần đến bái vọng.
Lần này viên ngọc quý trên tay Đổng đại nho đột nhiên tự sát bỏ mình, đương nhiên là Trương Canh hắn phải tận lực giúp đỡ Đổng gia.
Đối với chất vấn vô lý của Đổng gia, hiển nhiên là Chu gia không tiếp nhận.
Từ lúc Đổng Nhập Khanh xuất giá tới Chu gia, Chu gia bọn họ tự vấn là đối với nàng không tệ. Hơn nữa lúc Đổng Nhập Khanh mất, chỉ có một mình Hoắc Khứ Bệnh bên cạnh, Chu gia không truy cứu mối quan hệ của họ đã là đại nhân đại lượng lắm rồi, nhưng ngược lại Đổng gia lại đem cái chết của Đổng Nhập Khanh quy tội cho Chu gia, điều này vô luận như thế nào cũng không thể được.
Đổng gia là danh môn vang danh thiên hạ, Hoắc Khứ Bệnh là Hầu gia tướng quân danh dương tứ hải, Trương Canh là vị quan quyền cao chức trọng nhưng Chu gia bọn họ cũng không phải là kẻ dễ trêu chọc.
Mấy năm nay, Lưu Triệt chinh chiến liên tục, thích làm việc lớn hám công to, của cải dồi dào trong quốc khố tích cóp mấy đời bị hắn làm cho cạn kiệt. Mà Chu gia lại là thế gia giàu có hàng đầu Đại Hán, có thể nói toàn bộ tài lực của cả triều đình Đại Hán gom lại một chỗ cũng không thể theo kịp Chu gia. Chu gia chính là phú khả địch quốc chân chính.
Nhưng khi trưởng tôn Chu gia Chu Nghiệp Tu nhìn thấy người của Đổng gia, lại quỳ xuống trước mặt bọn họ, không nói lời nào, dập đầu đến chảy máu cũng không chịu ngừng lại.
Chứng kiến cảnh tượng này, người của Đổng gia cũng không tiện tiếp tục liều chết dây dưa. Dù sao cũng đều là người được rèn giũa dưới các quy tắc đại gia tộc, làm sao có thể tiếp tục cãi nhau ầm ĩ, không chỉ khiến cho Đổng Nhập Khanh không được an nghỉ mà còn khiến cho người trong thiên hạ chê cười, cho nên không thể làm gì khác là nhẫn nhịn nhường một bước, yêu cầu Chu gia hậu táng Đổng Nhập Khanh coi như tỏ lòng an ủi.
Ngày đưa tang Đổng Nhập Khanh là chỉ mới bước sang đầu đông nhưng cả Lỗ quốc tuyết lại rơi rất nhiều.
Đoạn đường từ phủ đệ của Chu gia đến phần mộ của Chu gia kéo dài hơn hai mươi dặm, toàn bộ phủ gấm trắng đắt nhất Nam Việt.
Đổng Nhập Khanh nằm trong quan tài thạch anh tuyệt đẹp, thịnh trang hoa phục, dung nhan tịnh hảo.
Mùa xuân tháng ba, dân chúng Lỗ quốc chứng kiến vị hồng nhan mỹ nhân này được nở mày nở mặt gả vào Chu gia, không khí vui mừng.
Trận tuyết đầu đông, dân chúng Lỗ quốc lại chứng kiến vị hồng nhan bạc mệnh này được an táng long trọng vào trong phần mộ của Chu gia, từng trận bi thương.
Từ mùa xuân đến sơ tuyết, từ hôn lễ xa hoa vang danh thiên hạ đến tang lễ long trọng chấn động tứ hải, không khỏi khiến con người cảm thán về vận mạng.
Dân chúng Lỗ quốc nghe nói trong miệng của Đổng Nhập Khanh chứa một viên minh châu Nam Hải có thể khiến cho thi thể ngàn năm không hư hại. Loại bảo bối như vậy ngay cả thiên tử Đại Hán chưa chắc đã có.
Sau tang lễ của Đổng Nhập Khanh không lâu, Chu Nghiệp Tu buông bỏ trọng trách chấp chưởng Chu gia, cũng vào một ngày tuyết rơi dày đặc, rời bỏ Chu gia, đến Chung Nam tu tập đạo nghiệp, quy nhập đạo môn, lấy pháp hiệu là Thanh Hoàn (hoàn trả).
Chu gia chưa bao giờ thiếu nam đinh, nhưng không giống với dự đoán của người ngoài, nam nhân của Chu gia không cạnh tranh đầu rơi máu chảy vì cái vị trí chấp chưởng Chu gia này mà lại khiêm nhường lẫn nhau. Xem ra các nam nhân của Chu gia đối với địa vị cao nhất Chu gia cũng không có hứng thú gì.
Người đời đều nói hòa khí sinh tài nên quả nhiên Chu gia có thể trở thành thế gia giàu có nhất Đại Hán.
Nhưng vị trí người thừa kế Chu gia không thể để trống, nên Chu thái gia không thể làm gì khác ngoài việc dựa theo thứ tự trưởng ấu, đem vị trí này giao cho đệ đệ sinh đôi của Chu Nghiệp Tu, Chu Nghiệp Quyết.
Người luôn lười biếng như Chu Nghiệp Quyết cũng không phải rất tình nguyện tiếp nhận cái trọng trách này. Lúc đầu, Chu thái gia cũng e ngại người thừa kế tân nhậm lười biếng này của Chu gia nhất thời sẽ không thể chấp chưởng sản nghiệp khổng lồ của Chu gia, nên đã an bài rất nhiều trợ thủ cho Chu Nghiệp Quyết. Nhưng Chu Nghiệp Quyết lại rất nhanh chóng làm quen với công việc, chỉ vừa mới đến lễ trừ tịch mừng năm mới đã quản lý thành thạo sản nghiệp phức tạp của Chu gia.
Ngay cả Chu thái gia cũng phải âm thầm thán phục, cái đứa tôn nhi luôn lười biếng của mình, trước nay luôn thích chí với nghề mộc lại có thể đáng sợ như vậy.
Ngày mùng một năm 118 TCN, Chu Nghiệp Quyết mang theo một cô nương xa lạ đến phủ đệ của Chu gia.
Dung nhan của nữ tử này thanh lãnh mà đậm đà, khóe mắt có một nốt ruồi lệ chí.
Từ trên xuống dưới của Chu gia đều mang theo một vẻ mặt không hiểu nhìn Chu Nghiệp Quyết, không biết hắn dẫn theo một cô nương xa lạ đến chúc tết là có ý gì.
“Nàng ấy là Hoắc Y Y, là người làm công của cửa hàng tơ lụa. Không phải mọi ngươi đang rất sốt ruột với hôn sự của con hay sao, năm sau con sẽ nạp Hoắc Y Y làm thiếp, còn về chính thất, thời điểm thích hợp sẽ bàn sau. Con mong gia gia thành toàn cho con.”
Chu Nghiệp Quyết kéo tay của Hoắc Y Y quỳ gối trước mặt Chu thái gia, vẻ mặt thành thật nói.
Ngoài mặt Chu thái gia không nói có được hay không mà chỉ bảo Chu Nghiệp Quyết vào nội thất dò hỏi.
“Quyết nhi, con định nạp thiếp trước khi lấy chính thất hay sao?” Chu thái gia thất vọng hỏi.
Chu Nghiệp Quyết gật đầu.
Biếng nhác nhưng kiên quyết.
“Ta thấy tướng mạo của cô nương này không phải là rất tốt, khả năng có hiềm cô sát.” Chu thái gia thở dài thấp giọng nói.
“Từ lúc nào mà gia gia lại trở thành thuật sĩ giang hồ vậy?” Chu Nghiệp Quyết cười nhạt, hoàn toàn không để ý tới cảnh báo của Chu thái gia.
“Con không nạp nàng ta không được sao?” Thấy thái độ của tôn nhi, Chu thái gia bất đắc dĩ hỏi.
“Đúng như vậy, không phải nàng thì không ai khác!” Lần này Chu Nghiệp Quyết quả quyết, không có chút chần chừ nào.
Trong hai tháng này, bên Chu gia náo nhiệt đến long trời nở đất còn phía Hoắc Khứ Bệnh ngoại trừ sống mơ mơ hồ hồ thì không màng đến những thứ khác.
Vì được Hoắc Quang, Vệ Kháng và Lý Lăng thêm mắm thêm muối, dốc hết sức mình truyền bá câu chuyện về cái chết của Đổng Nhập Khanh, nên chỉ trong một thời gian ngắn, toàn bộ thành Trường An đều biết giai thoại trưởng tức phụ của Chu gia nước Lỗ vì Quan Quân hầu mà tự vẫn.
Lúc Lưu Triệt nghe được một ít tin đồn, đã là cách lúc Đổng Nhập Khanh tự vẫn tầm một tháng.
Khi hắn biết người ngoại sanh đã cáo lão hồi hương của mình mỗi ngày đều chán chường ở Nhất Thế Trường An mải mê chè chén, hắn đã quyết định đi gặp Hoắc Khứ Bệnh.
Ngày Lưu Triệt đến Nhất Thế Trường An, thành Trường An nổi lên một trận tuyết lớn.
Lúc hắn tới Nhất Thế Trường An, hắn đã thấy Nội sử Trương Thang và Hoắc Khứ Bệnh cãi vã.
Sau đó, Trương Canh lại có thể dùng một nắm đấm quật ngã kẻ đang say rượu như Hoắc Khứ Bệnh xuống đất.
“Trương Canh, nhà ngươi đang làm cái gì đấy?” Lưu Triệt thấy hai người bình thường gần như không bao giờ cùng xuất hiện lại có thể ở đây say rượu đánh lộn, lập tức tiến tới nghiêm nghị chất vấn Trương Canh.
Trương Canh vừa nhìn thấy hoàng đế giá lâm, lập tức quỳ xuống, rập đầu nhưng không nói nửa lời.
Trong lòng Lưu Triệt biết có nội tình, nên cho tất cả mọi người lui xuống, một mình chất vấn Trương Canh.
“Được rồi, bây giờ ngươi có thể nói được rồi. Trương Canh ngươi giải thích xem vì sao ngươi lại ẩu đả với Đại tư mã tướng quân của trẫm?” Mặc dù, Lưu Triệt không tỏ thái độ gì, nhưng khẩu khí lại tràn đầy bất mãn.
Cũng đúng, Hoắc Khứ Bệnh là ai chứ?
Hoắc Khứ Bệnh chính là Đại tư mã, Phiêu Kỵ tướng quân của Lưu Triệt, dù hiện tại Hoắc Khứ Bệnh bị chính hắn vì tức giận mà tước ấn tướng quân, nhưng Trương Canh vẫn biết Lưu Triệt không vứt bỏ người cháu yêu quý này của hắn, Hoắc Khứ Bệnh há có thể là người để cho một Nội sử như y tùy tiện xuất thủ?
“Bệ hạ, thần chỉ hỏi Hoắc hầu gia một ít sự tình về lão sư Đổng Trọng Thư.” Trương Canh không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục quỳ trên mặt đất nói.
“Đổng Trọng Thư? Chỉ vì lão đầu kia mà ngươi đánh Hoắc Khứ Bệnh? Trương Canh, nếu ngươi không nói rõ cho trẫm, thì chính là mắc tội khi quân.” Lưu Triệt cười gằn, truy vấn.
Trương Canh nghe thấy vậy, sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Lưu Triệt là ai? Hắn chính là quân vương được cả thiên hạ ngưỡng vọng, đùa giỡn quyền mưu trong lòng bàn tay, vui cười tức giận mắng chửi đều là vì quốc sách. Cùng lúc vừa yêu dân như con, vừa có thể giết người như ngóe. Những người quyền cao chức trọng như Đậu Anh, Điền Phẫn, Chủ Phụ Yển, Hoài Nam vương, người nào không phải vì một câu nói của hắn mà phải chết.
“Bệ hạ, thật sự chúng thần chỉ tùy tiện nói một chút việc về Đổng đại nho. Thần vì say rượu mà xuất thủ khiến Trương đại nhân bị thương trước, Trương đại nhân vì bất đắc dĩ mới hoàn thủ.” Thấy Trương Canh bắt đầu trầm mặc, người đang say khướt như Hoắc Khứ Bệnh bò từ dưới đất dậy, giải thích với Lưu Triệt.
Lưu Triệt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, bất đắc dĩ thở dài.
“Trương Canh, ngươi lui xuống trước.”
Nghe thấy vậy, Trương Canh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy lui xuống.
Thần tử có thể khiến người lục thân không nhận như Lưu Triệt sủng ái, trừ Hàn Yên, kẻ đã bị Vương thái hậu ban chết, thì dưới gầm trời này chỉ còn một mình Hoắc Khứ Bệnh.
Sau khi, Trương Canh rời khỏi, Lưu Triệt đánh một cái vào đầu Hoắc Khứ Bệnh, tức giận nói: “Từ khi nào con lại trở nên thâm minh đại nghĩa như thế?”
Hoắc Khứ Bệnh cười qua loa lấy lệ, nghiêng ngả tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi đầy trời, những bông tuyết bay tứ tung dưới ánh đèn buổi tối yếu ớt, một mảnh tịch mịch mờ nhạt.
Thỉnh thoảng trong không gian vang lên tiếng kêu của động vật, còn lại tất cả đều tĩnh mịch.
“Hoàng di phu, người đã từng nghĩ đến cái chết bao giờ chưa?” Hoắc Khứ Bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói.
Lưu Triệt nghe được như vậy, sửng sốt.
Kẻ cũng đều nói hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nhưng kỳ thực ai cũng biết, câu nói này chỉ là một lời nói dối.
Cho đến tận bây giờ, Lưu Triệt chưa bao giờ nghĩ hắn thực sự có thể trường sinh bất lão, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thế nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ đến cái chết.
Giống như con người trên cõi đời này, khi đang ở tuổi tráng niên đã nghiêm túc nghĩ đến cái chết, bởi vì mọi người đều cảm thấy cái chết cách mình còn rất xa.
Thế nhưng, một khi đang ở cái tuổi tráng niên, bỗng nhiên một ngày ngươi nghiêm túc suy nghĩ về cái chết, thì ngươi sẽ phát hiện, chết là chuyện vô cùng đáng sợ.
Chí ít là hiện tại Lưu Triệt đang nghĩ như vậy.
Hắn còn rất nhiều hoài bão, hùng tâm, đế nghiệp, luyến tiếc, chờ sau khi hắn khuất sau lăng mộ lạnh lẽo, Đại Hán của hắn sẽ ra sao, thiên hạ của hắn sẽ như thế nào, tất cả những sự thay đổi, hắn không còn có thể chứng kiến được nữa.
Hắn không cam lòng!
Thời điểm hắn dừng lại, thiên hạ này vẫn lao nhanh về phía trước như cũ.
Dựa vào cái gì mà tương lai còn nhiều mà hắn lại không thể không dần dần biến mất.
Khi hậu thế nhắc đến hắn, bất quá chỉ là một miếu hiệu mà thôi.
Cho nên, hắn không muốn chết. Hắn muốn sống lâu hơn, lâu hơn một chút. Chí ít, phải chờ sau khi hắn thực hiện hết hùng tâm tráng trí, mới lo nghĩ về cái chết.
“Trẫm chưa từng nghĩ đến. Trước mặt trẫm đã đủ nan đề để nghĩ rồi.” Lưu Triệt không nói suy nghĩ về cái chết của mình cho Hoắc Khứ Bệnh, chỉ nhàn nhạt nói một câu như vậy.
“Trước đây, con cũng không từng nghĩ tới. Cho dù, ở trên sa trường con nhìn thấy da ngựa bọc thây, con cũng chưa từng nghĩ cái chết cuối cùng có ý nghĩa gì. Nhưng khi Đổng Nhập Khanh cứ như vậy vô thanh vô tức nằm trong lòng con, vĩnh viễn không tỉnh lại, con mới ý thức được hóa ra cái chết lại đáng sợ như vậy. Một khi qua đời, lại có thể lại yếu ớt nhỏ bé như vậy. Cái chết tuyệt vọng có thể phá hủy hết tất cả ý chí của một người.” Hoắc Khứ Bệnh nói xong, lại bắt đầu uống rượu.
“Bệnh nhi à, con càng trưởng thành, càng mất đi nhiều người chí thân, điều này là điều con không bao giờ có thể thay đổi được. Trẫm đã trải qua sinh ly tử biệt còn hơn con nhiều lắm.
Khi trẫm còn là một tiểu hài tử, tiền thái tử Lưu Vinh tự sát ở Trung úy thự. Trước khi Lưu Vinh rời Trường An, trẫm đã nói với huynh ấy, nhất định sẽ đến gặp huynh ấy, cùng huynh ấy chơi đùa. Nhưng khi huynh ấy trở lại Trường An, lại chỉ có thể lặng lẽ chết đi ở Trường An. Ngoại trừ hoàng thái hậu, không một ai vì Lưu Vinh chết đi mà bi thương.
Sau này, trẫm từng nghĩ, nếu khi đó Lưu Vinh không tự sát thì cuối cùng người giết huynh ấy nhất định sẽ là trẫm. Nghĩ như vậy, trẫm mới cảm thấy một chút thoải mái.
Đích thực là Đổng Nhập Khanh chết trước mặt con, loại chuyện này dù là ai cũng đều áy náy, không tiếp nhận nổi. Thế nhưng con không cần vì việc này mà áy náy cả đời.
Sinh tử do mệnh. Bệnh nhi, kỳ thực cái chết là chuyện công bằng nhất trên đời này.” Lưu Triệt nói xong cũng tự rót rượu uống.
“Lúc hoàng di phu phí hết tâm tư vì Vương phu nhân chiêu hồn, cũng từng nghĩ như vậy sao?” Dường như Hoắc Khứ Bệnh cũng không để ý đến lý do thoái thác của Lưu Triệt, ngược lại truy vẫn chuyện về Vương phu nhân.
Lưu Triệt cười khổ, không nói gì, chỉ sầu muộn uống rượu.
Hồi lâu, Lưu Triệt mới nói, “Có một số thứ mất đi, con chỉ có thể hoài niệm, tuy nhiên không thể bởi vì hoài niệm, mà con buông bỏ cuộc sống của mình. Con người, chung quy đều cô độc, lúc đến, chỉ một mình đến, lúc đi, cũng chỉ đi một mình. Không một ai có thể đi cùng con từ đầu đến cuối, cuộc đời của bản thân mình cuối cùng chỉ có bản thân mới đi hết.”
Lưu Triệt nói xong, không lưu lại Nhất Thế Trường An nữa. Lúc rời đi, hắn nói với Hoắc Khứ Bệnh.
“Trẫm sẽ chờ con đến Vị Ương cung nhận lại ấn tướng quân.”