“Biểu ca, sao huynh lại khóc rồi?” Hoắc Khứ Bệnh khoác vai Công Tôn Kính Thanh, thấp giọng hỏi.
“Huynh đâu có khóc. Huynh chỉ cảm thán thay cho Tào Tương. Ngẫm lại từ khi phụ thân của Tào Tương cưới Bình Dương trưởng công chúa, ngày nào cũng phải sống cẩn thận từng ly từng tý một, mà vẫn bị Bình Dương công chúa ức hiếp gắt gao? Nghe nói, phụ thân hắn muốn nạp một tiểu thiếp cũng không được. Không chừng phụ thân hắn mất sớm chính là do bị trưởng công chúa chèn ép, uất ức mà chết. Bây giờ thì hay rồi, nhi tử của ông ta lại đi lại con đường cũ của ông ta. Thật không biết trưởng công chúa nghĩ thế nào? Chắc bà ấy nghĩ có thể rước một trưởng công chúa vào cửa chính là niềm vinh quang lớn lao!” Công Tôn Kính Thanh bĩu môi, tỏ ra khinh thường.
Công Tôn Kính Thanh là trưởng tử của Vệ Quân Nhụ, đại di mẫu của Hoắc Khứ Bệnh. Từ nhỏ, Công Tôn Kính Thanh đã nhận được mọi sủng ái của phụ mẫu, tuy không có chí lớn nhưng tài văn chương thì tạm được. Đặc biệt là về chơi các loại đàn cổ, thật là có chút tâm đắc. Bình thường có chút phong lưu ăn chơi trác táng, nhưng tâm tư lại vô cùng đơn thuần.
“Biểu ca, những lời này nếu để hoàng cữu mẫu nghe được huynh cũng đừng hòng mà được thoải mái!” Hoắc Khứ Bệnh vỗ vỗ vai của Công Tôn Kính Thanh, khẽ cười nói. Chàng không biết rằng người biểu ca của mình nói ra những lời này chỉ là để giả vờ tỏ ra kiên cường, khẩu thị tâm phi, nói đơn giản là tâm tính đố kỵ không ăn được nho thì nói nho xanh thôi.
“Hừ, xem ra đệ cũng thừa nhận, hoàng cữu mẫu quá phách lối ngang ngược. Chỉ có mỗi cữu cữu chịu được lão nhân gia bà, nếu đổi lại người khác, ai có thể chịu nổi.” Công Tôn Kính Thanh cười xấu xa nói.
“Được rồi, nghe nói ngày đó huynh cũng đến Biệt Phượng khuyết?”, Hoắc Khứ Bệnh không để ý đến lời phàn nàn của Công Tôn Kính Thanh, thay đổi một đề tài khác hỏi y.
“Ngày nào? Đệ đừng có nói không rõ ràng, ai mà có thể nhớ được ngày nào chứ?” Công Tôn Kính Thanh quay mặt sang chỗ khác, vẻ mặt chột dạ thấp giọng nói.
Nhìn thấy phản ứng của Công Tôn Kính Thanh, Hoắc Khứ Bệnh khẳng định ngày đó y cũng đến Phượng Khuyết.
Hoắc Khứ Bệnh khẽ cười thầm trong lòng. Người biểu ca này của chàng từ nhỏ đã như vậy, chỉ cần nói dối sẽ chột dạ, luôn khiến người khác chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu lời nói dối.
“Nếu đã đến, tại sao không nhẹ nhàng nói rõ với A Mỹ? Biểu ca cũng biết tâm ý của A Mỹ đối với huynh mà.” Hoắc Khứ Bệnh nhân lúc Công Tôn Kính Thanh chột dạ, lập tức tiếp tục truy vấn y.
“Khứ Bệnh, đệ cảm thấy cái tên Biệt Phượng khuyết này có tốt hay không?” Công Tôn Kính Thanh không trả lời Hoắc Khứ Bệnh, lại hỏi ngược lại một vấn đề không liên quan.
“Đệ chẳng thấy sao cả! Chỉ là một cái tên thông thường thôi mà!”
“Không. Đối với ta, nó quá mức phù hợp!” rốt cuộc Công Tôn Kính Thanh không còn cợt nhả nữa, mà chỉ ảm đạm chậm rãi nói.
Biệt phượng, biệt phượng.
Từ biệt cánh phượng chốn cửu thiên.
Đêm hôm đó, Công Tôn Kính Thanh say rượu, mãi không chịu rời khỏi phủ Bình Dương hầu.
Tào Tương đã sớm biết trong tiệc cưới sẽ có người say rượu, nên đã sai người chuẩn bị sẵn các gian phòng để khách khứa nghỉ ngơi.
Bởi vì Kính Thanh say rượu, nên Hoắc Khứ Bệnh cũng ở lại cùng y.
Hai người ở hai căn phòng gần nhau. Sau khi, Hoắc Khứ Bệnh thấy Công Tôn Kính Thanh ngủ say rồi mới trở về gian phòng của mình. Chỉ là, chàng chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nghe thấy bên gian phòng của Kính Thanh náo động ồn ào. Chàng không thể làm gì khác ngoài việc lết thân sang bên xem xét.
Lúc Hoắc Khứ Bệnh chạy tới gian phòng của Kính Thanh, nơi đó đã vây quanh không ít người. Hoắc Khứ Bệnh thật vất vả mới chen được vào trong. Chàng vừa vào tới nơi đã thấy Kính Thanh dùng một quyền đánh ngã Tào Tương còn đang mặc nguyên bộ đồ tân lang đỏ thẫm xuống đất. Tựa hồ, Kính Thanh còn chưa hết giận, xông tới định tiếp tục đánh Tào Tương.
Hai người, một người là nhi tử, một người là ngoại sanh của Bình Dương công chúa, cho nên tuy mọi người ở đây đều bị hoảng sợ nhưng không ai dám tiến lên can ngăn.
“Biểu ca.” Hoắc Khứ Bệnh không đếm xỉa tới những quy củ thân phận kia, mau chóng bước đến chỗ Kính Thanh, ngăn cản y.
Kính Thanh bị Hoắc Khứ Bệnh ngăn lại, không thể nhúc nhích, nhưng y vẫn liều mạng thoát khỏi Hoắc Khứ Bệnh, muốn xông tới đánh Tào Tương.
“Khứ Bệnh, đệ buông ta ra! Ta cần phải đánh cái tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ này cho hắn tâm phục khẩu phục mới được! Ta đánh chết hắn! Đánh chết hắn! Cái tên vô sỉ hèn hạ này! Khứ Bệnh! Buông ra! Nếu đệ vẫn bảo vệ tên tiểu nhân này, thì sau này đừng bao giờ nhận thức người biểu ca này nữa!” Kính Thanh vừa say rượu hét lên, vừa cắn một phát vào tay của Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh tuyệt đối không ngờ rằng Kính Thanh có thể làm ra hành động như vậy ở trước mặt mọi người.
Bị y cắn, Hoắc Khứ Bệnh bối rối, chàng vừa lắc lắc cái tay bị đau vừa đá cho Kính Thanh một cái: “Biểu ca, huynh làm sao vậy? Sao huynh lại cắn đệ?”
“Kẻ nào to gan, dám ngang nhiên náo loạn đêm tân hôn của bổn công chúa?” Lưu A Mỹ xuyên qua đám người, gương mặt uy nghiêm bước vào căn phòng của Công Tôn Kính Thanh.
Lưu A Mỹ đã cởi bỏ bộ giá y xa hoa rườm ra ban ngày, đổi lại bằng một bộ thâm y màu đỏ nhạt.
Tóc dài khẽ vãn, môi đỏ mọng kiều diễm.
Cho dù gương mặt được trang điểm đơn giản, nhưng vẫn khiến mọi người có mặt ở đây cảm thấy sự cao quý cao cao tại thượng, không ai sánh bằng.
Mà Công Tôn Kính Thanh bị Hoắc Khứ Bệnh đá một cước ngã về phía trước, tuy mơ mơ hồ hồ cảm thấy có người trước mặt nhưng không thể thu thế, trực tiếp vọt đến trước người Lưu A Mỹ.
Tào Tương, kẻ đang bị Kính Thanh đánh ngã xuống đất, thân thủ bỗng nhiên nhanh nhẹn. Hắn bật dậy nhanh từ dưới đất, xông tới chỗ A Mỹ, ôm lấy A Mỹ, xoay hai vòng, tránh khỏi đà lao tới của Kính Thanh.
Vì vậy, Công Tôn Kính Thanh chỉ đành phải ngã nhào xuống dưới đất.
“Mời các vị quay về phòng nghỉ ngơi. Biểu ca Kính Thanh hôm nay say rượu, có chút luống cuống, kính mong mọi người thông cảm!” Tào Tương nhìn một vòng đám người đang vây quanh, mỉm cười nói.
“Chủ nhân đều đã lên tiếng, khách khứa cũng không tiện lưu lại xem đám vương công quý tộc ẩu đả, nên không thể làm gì khác ngoài việc lưu luyến rời đi.
Sau khi mọi người rời khỏi, Kính Thanh lồm cồm bò dậy từ dưới đất, trừng mắt nhìn Tào Tương và Hoắc Khứ Bệnh, rồi nổi giận đùng đùng lên giường nằm, không nói năng gì cả.
“Biểu ca, y phục và giày của huynh còn chưa cởi. Huynh định cứ thế mà ngủ hay sao?” Hoắc Khứ Bệnh liếc nhìn Kính Thanh, cười hỏi y.
“Không quản đệ xen vào. Bản thiếu gia thích ngủ như thế này!” Kính Thanh trở mình, quay lưng về phía bọn họ, nhắm mắt làm ngơ.
Hoắc Khứ Bệnh cười khổ, xoay người nói với A Mỹ và Tào Tương: “Hai người về trước đi. Thật xin lỗi vì đã quấy rầy đêm tân hôn của A Mỹ. Ngay mai, khi biểu ca tỉnh táo lại, ta sẽ bắt huynh ấy đến xin lỗi hai người.”
“Biểu ca Kính Thanh chỉ say rượu nên luống cuống mà thôi, cũng không gây ra lỗi gì lớn. Khứ Bệnh không cần vì vậy mà xin lỗi.” Tào Tương cười cười, thản nhiên nói.
A Mỹ thấy mặt Tào Tương bị bầm tím, khóe miệng còn rớm máu, liền lấy ra một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng lau cho hắn: “Vết thương này là do biểu ca Kính Thanh gây ra?”
“Ta không sao. Chúng ta nên quay trở về thôi.” Tào Tương cười nói, dẫn A Mỹ rời đi.
Lúc A Mỹ rời đi, nàng đã quay đầu nhìn Kính Thanh đang nằm trên giường, tựa như có vạn ngữ ngàn ngôn muốn nói, nhưng nàng chỉ liếc nhìn y thật sâu đậm.
Chỉ trong nháy mắt, nhưng cũng là vĩnh viễn.
Sau đó nàng quay đầu, cười thản nhiên cùng Tào Tương rời khỏi.
“Vì sao huynh lại đánh nhau với Tào Tương?” Đợi A Mỹ và Tào Tương rời khỏi, Hoắc Khứ Bệnh lấy ghế ngồi cạnh giường của Kính Thanh, sau đó đem hai chân đặt lên người y, vừa xoa xoa cánh tay bị đau vừa đá đá hỏi Kính Thanh.
“Tào Tương nói nếu A Mỹ không phải là công chúa, thì hắn cũng lười cưới nàng. Hắn còn nói vì muốn lấy được A Mỹ mới không thể không ra trận liều mạng với người Hung Nô, kiếm được chút chiến công, để cho phụ hoàng của nàng có chút mặt mũi. Nhưng hắn lại không nghĩ tới cữu cữu vô dụng như vậy, khiến cho hắn phải công cốc, chẳng thu được lợi lộc gì cả.” Kính Thanh quay lưng về phía Hoắc Khứ Bệnh, buồn rầu nói.
Hoắc Khứ Bệnh thật không ngờ những lời như vậy lại được nói ra từ miệng một kẻ quân tử như Tào Tương, chàng kinh hãi nói: “Huynh thực sự nghe được những lời như vậy? Một kẻ cả ngày chỉ bày ra một bộ dạng như Tào Tương lại có thể nói những lời như vậy cho người khác nghe?”
“Khứ Bệnh, ta cũng biết đệ kinh hãi, nhưng đệ đừng dùng sức đá ta được không? Một cước vừa rồi của đệ, ta còn chưa tính sổ với đệ đâu” Bởi vì giật mình nên Hoắc Khứ Bệnh dùng sức đạp Kính Thanh vài cái, khiến rốt cuộc Kính Thanh không thể quay lưng về phía Hoắc Khứ Bệnh nữa, đứng bật dậy, vẻ mặt ủy khuất nói với Hoắc Khứ Bệnh.
“Huynh còn dám nói. Biểu ca cắn đệ, đệ còn chưa tính đâu?” Hoắc Khứ Bệnh phe phẩy cánh tay bị đau về phía mặt của Kính Thanh, thẳng thắn chất vấn y: “Tính sao đây? Tính sao đây?...”
“Đủ rồi, coi như chúng ta huề nhau. Nhưng mà Khứ Bệnh này, đệ nói xem, rốt cuộc Tào Tương nói ra những lời này là thật hay giả? Đệ cũng thấy bình thường hắn luôn một bộ dáng nhân mô cẩu dạng!” Kính Thanh đẩy cánh tay của Hoắc Khứ Bệnh, thành thật hỏi Hoắc Khứ Bệnh.
“Cái này đệ cũng không biết. Nếu không, hôm nào đó chúng ta bắt cóc, ép hỏi hắn.” Hoắc Khứ Bệnh đùa giỡn nói.
“Quên đi, mối hôn sự này là do bệ hạ ban cho. Hạnh phúc hay bất hạnh đều không phải chuyện mà người ngoài như chúng ta có thể quyết định. Như cá uống nước, ấm lạnh tự biết. A Mỹ là Vệ Trường công chúa của Đại Hán, chúng ta lấy tư cách gì mà phán xét phu quân của nàng. Ngày mai, chúng ta sẽ tới xin lỗi Tào Tương và A Mỹ, sau đó rời khỏi đây!” Kính Thanh bỗng nhiên như biến thành một người khác vậy, ngữ trọng tâm trường nói với Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh cười khổ, chàng biết, Kính Thanh nói những lời này cho chàng nghe nhưng thực ra là đang nói cho chính y nghe.
Khi ra về, Kính Thanh có nhắc tới Thức Tranh. Y hỏi suy cho cùng Hoắc Khứ Bệnh muốn an bài mối hôn sự giữa hai người như thế nào.
“Đệ không biết nữa. Đệ thực sự không biết.” Hoắc Khứ Bệnh thở dài, bất đắc dĩ nói.
Trước đây, Hoắc Khứ Bệnh không cảm thấy thân phận này ở trong hoàn cảnh hiện tại có gì không tốt, nhưng trải qua việc của Thức Tranh và A Mỹ, chàng mới phát hiện, thân ở trong trung tâm vòng xoáy quyền lực Đại Hán, có bao nhiêu bó buộc cùng thân bất do kỷ.
“Khứ Bệnh, có một lần ta nghe thấy phụ thân và nương của ta nói rằng đệ quá mức làm càn. Còn nói đệ hoàn toàn không để ý tới quyền lợi của gia tộc Vệ thị.” Kính Thanh thấp giọng nói.
Hoắc Khứ Bệnh cười khổ: “Biểu ca cũng thấy Khứ Bệnh như vậy sao?”
“Loại người vô tài vô khí như ta, có tư cách gì để nói Khứ Bệnh đệ? Nhân sinh vốn luôn gian nan như vậy, không những vậy còn bao nhiêu thứ danh lợi ràng buộc. Từ nhỏ, Khứ Bệnh đệ luôn là người tùy tâm sở dục, ta chỉ hy vọng sau này đệ cũng không phải chịu bất cứ ràng buộc nào thì tốt rồi. Mà biểu ca của đệ cũng chỉ mong đời này cứ như thế này mà trôi qua, không cần phong hầu gia tước, mà chỉ cần đến chết cũng vẫn có thể sống tự tại tùy tâm mà thôi” Kính Thanh vỗ vỗ vai Hoắc Khứ Bệnh nói, vẻ mặt của y khoáng đạt nhưng ẩn chứa sự sa sút.
Khi đó, Công Tôn Kính Thanh cũng không biết rằng, kẻ chỉ cầu sự tự tại tùy tâm như y lại chính là nguyên nhân khiến gia tộc Vệ thị sụp đổ.
Sau hôn sự của Vệ Trường công chúa, lập tức lại nghênh đón tết Trung Thu.
Nhân lúc sum vầy đoàn viên ở phủ Đại tướng quân, Hoắc Khứ Bệnh lén hỏi Vệ Thanh về chuyện tự sát của Lý Quảng.
“Bệnh nhi, có phải trong lòng của con, sự tình của gia tộc Lý thị còn quan trọng hơn Vệ thị chúng ta?” Vệ Thanh không trả lời Hoắc Khứ Bệnh, ngược lại lại lấy lời thỉnh cầu tứ hôn của Hoắc Khứ Bệnh ra phản vấn chàng.
“Những lời này của cữu là có ý gì?” Nghe được như vậy, Hoắc Khứ Bệnh sửng sốt. Tâm như bị tẩm khối băng lạnh ngàn năm.
“Lý Quảng lạc đường kéo dài thời gian, xấu hổ tự sát. Cữu cữu không muốn thanh danh một đời của ông ấy bị hủy hoại nên mới không để lộ chuyện này ra ngoài. Nếu con còn nghi vấn, có thể trực tiếp đi hỏi người trong quân.” Vệ Thanh nói xong, không thèm để ý tới Hoắc Khứ Bệnh, trực tiếp rời khỏi.
Hoắc Khứ Bệnh biết Vệ Thanh đang tức giận.
Cữu cữu trọng tình trọng nghĩa, là thần hộ mệnh của gia tộc Vệ thị. Mà Hoắc Khứ Bệnh chàng, tuy chiến công hiển hách, nhưng lại chưa từng đề bạt bất cứ người nào của gia tộc Vệ thị. Cho nên ở Vệ thị, sự thật là chàng chẳng có bất kỳ công lao nào. Giống như lời của biểu ca Kính Thanh từng nói, chàng không chỉ không để ý tới quyền lợi của gia tộc Vệ thị, mà còn là một người tùy hứng hồ đồ.
Hoắc Khứ Bệnh vẫn không cảm thấy bản thân làm như vậy là có lỗi gì cả, nhưng những lời nói kia của Vệ Thanh, lại đâm thật sâu vào tim chàng.
Thì ra, người Vệ gia đều toan tính với chàng như vậy.