Bởi vì hơn nửa đêm chưa ngủ, Thức Tranh lúc này mới cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Bụng của nàng ẩn ẩn cơn đau, nên nàng ngồi xuống tựa vào giường, để cho bản thân được thoải mãi một chút.
“Vì sao còn đưa ta về Chu gia.”
Thức Tranh hỏi Chu Nghiệp Quyết. Nàng thực sự không thể đoán được Chu Nghiệp Quyết đang tiếp tục có mưu đồ gì.
“Nói như thế nào, thì nàng vẫn là phu nhân của Chu Nghiệp Quyết ta. Cũng không thể để nàng phơi thây đầu đường, một thi hai mệnh được, đúng không?” Chu Nghiệp Quyết lạnh lùng nở nụ cười. Lúc hắn định quay đầu bước đi, dường như chợt nghĩ đến điều gì, nhàn nhạt nói với Thức Tranh: “Nếu nàng có chỗ nào không khỏe, thì nhanh chóng gọi người. Đại phu nói có thể hai ngày tới sẽ là ngày lâm bồn.”
Lúc hắn nói những lời này, Thức Tranh nhìn chăm chú nhìn vào mắt của Chu Nghiệp Quyết. Không ngờ ẩn dưới đáy mắt của hắn có một chút sự quan tâm nhàn nhạt. Tâm tư của người này quả thực quá khó nắm bắt.
Bất quá, nàng cũng không để tâm quá đến việc này. Hiện tại, việc quan trọng nhất là nàng hạ sinh hài tử bình yên vô sự.
“Bây giờ, bụng ta đang vô cùng trướng đau, có lẽ là sắp sinh. Chắc phải mời đại phu đến ngay.” Thức Tranh vuốt ve vùng bụng đang nhô lên, nói với Chu Nghiệp Quyết.
“Yên tâm, đại phu và bà đỡ đều đã được mởi đến, xảy ra chuyện gì, nàng cho gọi người cũng không muộn.” Nói xong, Chu Nghiệp Quyết xoay người rời khỏi.
Sáng sớm, lúc rời giường Thức Tranh cảm thấy phần đệm ở thân dưới ướt đẫm.
Nàng gian nan xoay người, định thay một bộ y phục sạch sẽ. Nhưng mới vừa cử động, một cơn đau đớn từ vùng bụng dưới truyền đến, sau đó lan truyền khắp vùng bụng.
Thức Tranh quỳ rạp xuống đất, nàng ôm bụng, siết chặt y phục, toàn thân ướt sũng mồ hôi.
Một dòng nước ấm chảy ra từ thân chậm rãi chảy ra. Thức Tranh sờ soạng một chút, thì bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, vì nàng có dấu hiệu sắp sinh.
Hài tử trong bụng dường như cảm thấy được sự nguy hiểm, nên cũng bắt đầu giãy dụa.
Thức Tranh nén đau, dùng hết sức lực còn lại vừa vỗ về hài tử trong bụng, vừa chật vật gọi hạ nhân.
Nghe được tiếng kêu yếu ớt của Thức Tranh, đại phu và bà đỡ lập tức bước vào phòng.
Chu Nghiệp Quyết quả nhiên chuẩn bị đầy đủ.
“Các người thành thật nói cho ta, hài tử này có mấy phần bình an sinh ra.” Thấy biểu tình trầm trọng của đại phu và bà đỡ, Thức Tranh vội vàng hỏi.
Đại phu nhìn Thức Tranh, không có trực tiếp trả lời nàng, “Phu nhân hiện tại có còn sức đứng lên không?”, đại phu đột nhiên hỏi như vậy.
“Làm sao vậy.”
“Sức lực của phu nhân có chút yếu, nên cần bổ sung một chút.”
Bà đỡ dựa theo ý tứ của đại phu, nâng Thức Tranh dậy, bắt đầu đỡ nàng chậm rãi đi vòng quanh phòng.
“Ta sẽ dùng lực một chút với phu nhân, phu nhân nhẫn nại một chút.” Đại phu nói với Thức Tranh đang dựa hoàn toàn vào người bà đỡ.
Tay phải của đại phu chậm rãi vuốt bụng của Thức Tranh. Ngoại lực tác động, kích động một cơn đau đớn, Thức Tranh cố gắng bám vào đầu vai của bà đỡ, nhưung vẫn không kìm được, quỳ rạp xuống đất.
“Đau, đau quá.” Thức Tranh cuộn tròn trên mặt đất, vô cùng thống khổ.
Mặc dù không đành lòng, nhưng bà đỡ vẫn gắng sức đỡ Thức Tranh dậy, lôi kéo nàng tiếp tục bước đi.
Thức Tranh cảm thấy mỗi bước chân là một cơn đau thấm vào tận xương.
Đại phu phát hiện thân dưới của Thức Tranh đã chảy ra máu tươi, thấy tình hình quả thực không mấy lạc quan, không khỏi nhíu chặt máu.
Bà đỡ nhìn Thức Tranh bám vào người mình đã không còn bất kỳ sức lực nào, đôi mắt cũng có chút ẩm ướt.
Nếu cứ tiếp tục như thế, nữ nhân này chắc chắn sẽ không toàn mạng.
Hài tử vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu gì chui ra ngoài, đại phu có chút nóng ruột tăng thêm lực đạo.
“Đau.” Thức Tranh hét lên đau đớn, vô lực ngã xuống.
“Xin lỗi, đại phu, quả thực ta không còn chịu nổi nữa.” Thức Tranh thở hổn hển nói.
Thấy nàng bắt đầu khó thở, đại phu vội vàng giúp nàng nhuận khí, ngăn ngừa nàng vì đau đớn mà khó thở. Nhưng Thức Tranh vẫn dần dần vô lực nhắm mắt lại.
Nàng bởi vì đau đớn mà tỉnh táo, sau cũng vì đau đớn mà ngất đi.
Nhìn bị Thức Tranh không ngừng bị tra tấn chết đi sống lại, bà đỡ cũng có chút không nỡ nhìn.
Chu Nghiệp Quyết ở ngoài cửa nghe được tiếng kêu thảm thiết như ở trong chốn địa ngục, bất đắc dĩ thở dài.
Hắn vốn tưởng được chứng kiến cảnh tưởng như vậy, hắn nên cảm thấy vui vẻ. Nhưng cho tới lúc này, hắn mới phát hiện, bất luận hắn nỗ lực thế nào, khóe miệng cũng không thể nhấc lên nổi.
Chu Nghiệp Quyết hận Hoắc Khứ Bệnh.
Hắn hận Hoắc Khứ Bệnh hại chết Đổng Nhập Khanh.
Hắn cũng hận Hoắc Khứ Bệnh hại chết hài tử của hắn và Đổng Nhập Khanh.
Hắn vốn dĩ dự định cứ ở cả đời lặng lẽ bảo vệ Đổng Nhập Khanh,
Lạnh lùng, nhàn nhạt, dùng lễ nghĩa thúc tẩu đối xử với nàng.
Hắn có thể che giấu tình yêu cay đắng của bản thân, có thể quên đi đêm Trung Thu đó, có thể vĩnh viễn không nhận lại hài tử, cũng có thể không tranh đoạt lại Chu gia, chỉ cần, Đổng Nhập Khanh có thể vui vẻ trưởng tôn tức phụ Chu gia.
Vì Đổng Nhập Khanh, hắn có thể buông bỏ hết ái tình cùng thù hận.
Nhưng Hoắc Khứ Bệnh lại cướp Đổng Nhập Khanh đi mất.
Một cách đột ngột, quyết liệt.
Không để cho hắn có bất kỳ thời gian thích nghi nào.
Nếu biết, sau khi Đổng Nhập Khanh từ khách điếm xông ra ngoài sẽ không bao giờ quay trở về nữa, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không nhường cơ hội truy tìm Đổng Nhập Khanh cho Hoắc Khứ Bệnh.
Chu Nghiệp Quyết vốn tưởng rằng, Hoắc Khứ Bệnh mới là người Đổng Nhập Khanh muốn gặp, nhưng không thể ngờ rằng, Hoắc Khứ Bệnh lại đẩy nàng vào con đường chết.
Nếu lúc đấy người đuổi theo là hắn, có lẽ kết cục đã khác.
Chu Nghiệp Quyết không thể tha thứ cho Hoắc Khứ Bệnh.
Thứ trân quý cả đời hắn không thể chạm tới ấy, lại bị Hoắc Khứ Bệnh hủy diệt.
Hắn muốn trả thù Hoắc Khứ Bệnh, hắn muốn Hoắc Khứ Bệnh nếm trải nỗi thống khổ mà hắn đã trải qua.
Lúc biết Thức Tranh mang thai, hắn đã lên kế hoạch báo thù Hoắc Khứ Bệnh đúng lúc Thức Tranh sắp sinh. Đam Mỹ H Văn
Nếu Hoắc Khứ Bệnh đã hại chết Đổng Nhập Khanh và hài tử của hắn, thì Thức Tranh và hài tử cũng phải chết trước mắt Hoắc Khứ Bệnh.
Mang theo hiểu lầm, không cam lòng, cũng như sự hối hận không thể cứu dỗi suốt cuộc đời này, như vậy mới công bằng!
Hắn trăm phương nghìn kế tính toán lâu như vậy, nhưng thực sự khi đến thời khắc cuối cùng, hắn lại có chút không đành lòng.
Chẳng lẽ, lâu ngày ở chung, hắn lại có tình cảm với nữ nhân ngoại tộc này?
Cũng có lẽ, hắn đã hiểu rõ, cho dù Thức Tranh và Hoắc Khứ Bệnh đều chết đi, thì Đổng Nhập Khanh cũng sẽ không bao giờ quay trở về.
Từ khi Đổng Nhập Khanh qua đời, thì ái và hận của hắn cũng chẳng còn có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Khi biết Hoắc Khứ Bệnh không dẫn Thức Tranh rời đi, Chu Nghiệp Quyết bắt đầu cười lớn.
Thức Tranh, ngươi thấy được sao? Đây là người nam nhân ngươi không oán không hối mà yêu một cách cố chấp.
Mà hắn lại không muốn dẫn ngươi đi.
Hóa ra, đau khổ tra tấn hắn cả đời này, Hoắc Khứ Bệnh cũng không có khả năng cảm nhận đến. Bởi vì, trên đời này Hoắc Khứ Bệnh sẽ không yêu bất kỳ nữ nhân nào như cách hắn yêu Đổng Nhập Khanh.
Kẻ đa tình tính kế kẻ vô tình, đúng là Chu Nghiệp Quyết hắn quá khờ khạo.
Một tiếng khóc nỉ non yếu ớt của hài tử từ trong phòng truyền đến.
Chu Nghiệp Quyết cười khổ, rốt cuộc cũng có vài phần an tâm. Chỉ là khi bà đỡ cuống quít ôm hài tử mới sinh từ trong phòng ra, vẻ mặt buồn bã thấp giọng nói với hắn vài câu.
Chu Nghiệp Quyết nhìn hài tử còn đỏ hỏn, lại quay đầu nhìn Thức Tranh đã ngất đi, bỗng nhiên ngửa đầu cười lớn.
Hoắc Khứ Bệnh, trời cao mới là kẻ vô tình nhất.
Nhưng quả thực cũng rất công bằng.
Khi Hoắc Khứ Bệnh té ngã trước cửa y quán Uyển gia, Uyển Nhược mới vừa hái sẽ trở về
Uyển Nhược nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh toàn thân đẫm máu, không khỏi kinh hãi.
“Có lẽ hắn là phường đạo tắc.” Phụ thân của Uyển Nhược do dự không dám cứu chữa cho nam nhân lai lịch bất minh này.
“Phụ nhân nếu người không cứu hắn, vậy để con cứu là được.” Uyển Nhược không để tâm đến lời nói của phụ thân, không do dự gắng hết sức nâng Hoắc Khứ Bệnh vào y quán.
Thấy nữ nhi từ trước đến nay ôn uyển như nước của mình lại khăng khăng cố chấp muốn cứu giúp người nam nhân này, Uyển lão gia cũng không do dự nữa, phân phó người chuẩn bị các bước chữa trị.
Lúc Uyển lão gia cởi áo đơn của Hoắc Khứ Bệnh ra, mới phát hiện ngực trái của chàng bị trúng hai ám khí hình bán nguyệt.
Toàn bộ bên ngực trái của Hoắc Khứ Bệnh đã bắt đầu có chút tím đen.
Độc đã bắt đầu lan ra toàn thân.
Đây là loại ám khí thường được các bậc thầy về ám khí độc dược sử dụng.
Bị một cao thủ như vậy ám toán, người thanh niên này tuyệt đối không phải là một người bình thường.
Uyển lão gia thầm nghĩ.
Uyển lão gia xem xét xong vết thương của Hoắc Khứ Bệnh, đã phái người dùng khoái mã gấp gáp đến thành Trường An.
Uyển lão gia đã tính toán ra loại độc mà Hoắc Khứ Bệnh có thể trúng phải và cũng biết được giải dược của nó. Chỉ là ông không thể nào hiểu được tại sao bị trúng loại độc này mà người thanh niên này vẫn có thể sống sót đến tận bây giờ.
Loại độc này được mệnh danh là kiến huyết phong hầu, là loại độc nhất thế gian. Chỉ cần nó hòa vào máu, chỉ cần nửa khắc, người trúng độc sẽ chết không thể nghi ngờ. Vì vậy, sau khi xem xét lại, ông lại không chắc chắn Hoắc Khứ Bệnh có bị trúng loại độc này không và cũng không dám tùy tiện dùng giải dược.
Mà Ngô ngự y là lão hữu của Uyển lão gia lại là một cao thủ giải độc. Ở phương diện giải độc, ông thua xa vị lão hữu của mình. Hơn nữa, các dược liệu quý ở thành Trường An đầy đủ hơn rất nhiều so với với ở đây, cho nên để phòng vạn nhất, Uyển lão gia đã cho mời Ngô ngự y đến nước Lỗ một chuyến.
Trong thời gian điều trị cho Hoắc Khứ Bệnh, Uyển Nhược cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Hoắc Khứ Bệnh, khiến cho toàn bộ Uyển gia đều nhận thấy vị cô nương này dù làm trâu làm ngựa cũng phải đi theo người thanh niên trẻ tuổi đang sống dở chết dở này.
Uyển Lương, nhị ca của Uyển Nhược, thậm chí còn chọc ghẹo nàng, thừa dịp vị Hoắc thiếu gia này đang hôn mê, thì nên tổ chức bái đường thành thân luôn. Như vậy, chờ cho đến lúc y tỉnh dậy, thì cũng không còn đổi ý được nữa.
Uyển Lương lớn hơn Uyển Nhược bốn tuổi, nhưng hắn lại khiến cho phụ mẫu rất phiền lòng. Không an ổn học y thuật, mà lại suốt ngày la hét muốn đi tòng quân. Cả ngày, hắn đều lang thang tìm người bái thầy học nghệ, mơ mộng viển vông đến ngày có thể ra chiến trường thể hiện khả năng.
Khi đã đến tuổi thành hôn, hắn cũng không nóng lòng. Khi người nhà thúc dục thành hôn, hắn đều dùng câu nói nổi tiếng của Phiêu Kị tướng quân “Hung Nô chưa diệt, sao thần có thể nghĩ đến chuyện thành gia lập thất.” bằng lời lẽ hùng hồn để từ chối.
Sáu ngày sau, Hoắc Khứ Bệnh rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại, chàng phát hiện tay của mình bị một nữ tử xa lạ nắm chặt. Vừa mới rút tay về, nữ tử ngay lập tức liền tỉnh táo. “Rốt cuộc công tử cũng đã tỉnh lại.”
Cả người nữ tử đều tiều tụy, nhưng gương mặt đều tràn đầy vui vẻ.
“Cô nương là... Uyển Nhược.” Rốt cuộc, tâm trí hỗn loạn của Hoắc Khứ Bệnh cũng nhớ tới cô nương hái sen đã cứu chàng vài ngày trước.
“Thật tốt, công tử còn nhớ ra ta. Uyển Nhược còn sợ không có cơ hội đem trả lại ngân lượng cho công tử.” Uyển Nhược vừa nói, vừa bưng một chén thuốc lại.
Thấy Uyển Nhược giúp mình bón thuốc, Hoắc Khứ Bệnh vội vàng có chút lúng túng nói để bản thân tự uống thuốc. Uyển Nhược mỉm cười nói: “Độc của công tử vẫn chưa được giải hết, vẫn nên để Uyển Nhược giúp công tử uống thuốc.”
Hoắc Khứ Bệnh thấy Uyển Nhược khăng khăng như vậy, nên chỉ có thể mặc cho Uyển Nhược giúp mình uống thuốc.
Từ nhỏ đến lớn, chưa có từng có người ôn nhu dịu dàng như thế đối đãi với chàng. Hoắc Khứ Bệnh mơ mơ màng màng hưởng thụ loại cảm giác kỳ quái này, cho đến khi lại hôn mê bất tỉnh.
Có lẽ bởi vì độc dược chưa được thanh trừ hết, cho nên mấy ngày nay Hoắc Khứ Bệnh luôn rất mệt mỏi buồn ngủ, một ngày chàng cũng chỉ tỉnh táo được hai ba canh giờ.
Hôm nay, Hoắc Khứ Bệnh bị một trận cãi vã đánh thức. Chàng cố mở mắt nhìn, thì thấy Uyển Nhược đang thấp giọng tranh luận cùng một người đàn ông. Gương mặt của nam tử kia vô cùng thanh tú, nếu hắn là một nữ tử, thậm chí còn xinh đẹp hơn nhiều so với nữ tử có nhan sắc bình thường như Uyển Nhược.
“Ta làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho muội. Muội không sợ nếu hắn khỏi hẳn, thì sẽ quay người bỏ đi hay sao?” Nam tử kéo tay của Uyển Nhược, ủy khuất nói.
“Huynh làm như vậy là hại Hoắc thiếu.” Uyển Nhược đẩy tay của nam tử kia ra, nghiêm túc nói.
“Hừ, ta chỉ thả một chút thuốc ngủ trong dược liệu mà thôi. Cũng đâu có gây ra chết người? Muội không tin? Được, ta uống thử cho muội xem.” Dường như nam tử kia rất sợ Uyển Nhược hiểu lầm mình, nên đã thực sự cầm bát thuốc nên uống.
“Đủ rồi, nhị ca. Chuyện của muội huynh đừng xen vào. Huynh nên để ý đến hôn sự của bản thân thì hơn.” Uyển Nhược đoạt lại bát thuốc, đẩy nam tử kia ra ngoài cửa.
Sau khi nam tử kia rời đi, Uyển Nhược bưng bát thuốc kia lên, uống hai ngụm, thấy không có vấn đề gì, mới an tâm đặt bát thuốc xuống bàn.
Khi Uyển Nhược đưa thuốc đến cho Hoắc Khứ Bệnh, không ngờ được Hoắc Khứ Bệnh sẽ đánh đổ bát thuốc. Uyển Nhược hoảng sợ, không biết phải làm thế nào.
“Vì sao các người muốn hại bản tướng quân?” Bởi vì, Uyển Nhược và Uyển Lương nói chuyện rất nhỏ, nên Hoắc Khứ Bệnh chỉ nghe được trong thuốc có thả thêm thứ gì đó, ảnh hưởng đến mạng người. Bởi vì việc bị ám sát, Hoắc Khứ Bệnh chỉ có thể hành sự cẩn thận.
“Tướng quân?” Uyển Nhược lẩm bẩm hai chữ này, vẻ mặt hoảng sợ.
Thấy gương mặt của Uyển Nhược vì hoảng sợ mà tái nhợt, Hoắc Khứ Bệnh cuối cùng có chút không đành lòng, “Ngươi đi ra ngoài. Ta muốn yên tĩnh mình.”
“Đợi Uyển Nhược thu thập hết mảnh vỡ, ta sẽ... sắc thêm một bát thuốc nữa cho công tử.” Uyển Nhược miễn cưỡng mỉm cười, bắt đầu thu thập các mảnh vỡ.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn Uyển Nhược, không nói thêm gì nữa, xoay người tiếp tục nghỉ ngơi.
Hai ba canh giờ sau, chàng tỉnh lại, đã là vào nửa đêm.
Nam tử tranh cãi cùng Uyển Nhược bước vào đưa thuốc cho Hoắc Khứ Bệnh.
“Vì sắc lại thuốc cho ngươi, muội muội của ta đã phải canh chừng cạnh lò thuốc thêm hơn hai canh giờ nữa. Tiểu tử nhà ngươi thực không biết tốt xấu. Còn có, ngươi nói gì với muội muội của ta, để đến tận bây giờ muội ấy hai mắt sưng đỏ không chịu gặp ai. Thật không hiểu được, rốt cuộc muội muội của ta xem trọng ngươi ở chỗ nào?” Uyển Lương đặt bát thuốc xuống, tức giận nói.
“Uyển cô nương tội gì phải chịu ủy khuất như vậy. Ta không đáng để Uyển cô nương đối đãi như thế.” Hoắc Khứ Bệnh nghe xong những lời Uyển Lương nói, có chút áy náy nói.
“Ngươi hiểu được là tốt. Đủ rồi, Hoắc thiếu gia, muội muội ta từ trước đến nay đều rất hiền lành tử tế, nên sẽ không bao giờ chủ động hỏi thăm việc riêng của người khác. Nhưng một người có lịch bất minh như ngươi ở lại Uyển gia, chung quy phải có một chút công đạo, đúng không?” Uyển Lương ngồi bắt chéo chân, vừa đùa nghịch chén trà trong tay, vừa nhướn mày hỏi.
“Ta là nhân sĩ Trường An, bây giờ đang ở trong quân mưu sinh. Ta đến nước Lỗ có việc riêng.” Hoắc Khứ Bệnh giới thiệu ngắn gọn bản thân, bắt đầu bưng bát thuốc lên uống.
“Hóa ra ngươi là binh sĩ Đại Hán.” Uyển Lương có chút hâm mộ nói, sau đó tiếp tục truy hỏi: “Vậy tại sao tiểu binh như ngươi lại bị ám sát? Một binh lính bình thường sẽ không vô duyên vô cớ bị hạ độc thủ.”
“Độc này xuất phát từ nước Lỗ. Đoán chừng do có kẻ không vừa mắt với ta gây nên.” Hoắc Khứ Bệnh vừa uống xong thuốc, bình tĩnh nói.
“Một binh lính bình thường thì có thể gây thù chuốc oán với ai?” Uyển Lương không tin nói, “Mà ngươi đang đi theo vị tướng quân nào?”
“Vệ tướng quân.” Hoắc Khứ Bệnh thuận miệng nói.
“Vệ tướng quân? Chính là vị Vệ tướng quân kia?” Uyển Lương lập tức trở nên hăng hái, “ Tiểu tử ngươi thật có mắt nhìn.” Uyển Lương tán thưởng vỗ vai của Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh bị vỗ bất ngờ, suýt nữa phun hết thuốc vừa mới uống vào.
“Việc này, nếu ngươi trở về Trường An, ngươi có thể tiến cử ta với Vệ tướng quân, để ta được làm việc trong đội quân của ông ấy được không. Tuy điều ta muốn là đi theo Phiêu Kỵ tướng quân, nhưng mà đi theo Vệ tướng quân cũng không tồi. Nói không chừng, ta sẽ nhanh chóng được thăng làm phó tướng, sau đó được Phiêu Kỵ tướng quân thưởng thức, đưa về làm việc dưới trướng.” Uyển Lương vô cùng mong đợi tương lai tốt đẹp của bản thân.
“Vậy trước tiên ta có thể hỏi ngươi một việc được không?” Hoắc Khứ Bệnh cắt đứt mộng tưởng của Uyển Lương, hỏi.
“Chuyện gì?”
“Ngươi có biết phu nhân của Chu Nghiệp Quyết nước Lỗ không? Chính là phu nhân của Chu gia ở bên kia sông?”
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Hoắc Khứ Bệnh, Uyển Lương cũng bắt đầu hoài nghi Hoắc Khứ Bệnh muốn bắt cóc Chu phu nhân.
“Vị Chu phu nhân kia, mặc dù là một mỹ nhân, nhưng lại là người vô cùng khiêm tốn. Mọi người cũng không biết rõ về nàng ta. Nghe nói trước khi gả cho gia chủ của Chu gia, từng làm việc cho một cửa hàng tơ lụa. Nghe nói, nữ tử này có mệnh cách không tốt. Chu lão thái gia nói nàng ta có mệnh thiên tinh cô sát. Mà cũng khéo, từ khi nàng ta bước qua cửa Chu gia, Chu gia cũng sa sút không còn như trước. Vị Chu phu nhân này so ra kém hơn vị nguyên là Chu gia đại thiếu phu nhân, cũng chính là thiên kim của Đổng gia, tuy hồng nhan bạc mệnh, nhưng lại là người vượng phu.”
Nói đến đây, Uyển Lương phát hiện sắc mặt của Hoắc Khứ Bệnh vô cùng khó coi. Hắn tưởng Hoắc Khứ Bệnh phát bệnh, vội vàng đỡ Hoắc Khứ Bệnh nằm nghỉ, bảo chàng nghỉ ngơi thật tốt.
Sau khi Uyển Lương rời khỏi, Hoắc Khứ Bệnh ngắm ánh trăng khuyết ngoài cửa sổ, nhớ lại những lời Lưu Triệt từng nói.
Trước đây, khi chàng thỉnh cầu Lưu Triệt tứ hôn cho chàng và Thức Tranh, Lưu Triệt từng lệnh cho một thầy tướng số quan sát Thức Tranh. Tên thầy tướng số này nói những lời giống hệt Chu lão thái gia, nói rằng Thức Tranh có mệnh thiên tinh cô sát.
Lưu Triệt vô cùng tin tưởng thuật tướng số, vốn đã hắn đã không thực sự đồng ý hôn sự của Hoắc Khứ Bệnh và Thức Tranh, sau khi nghe những lời này, càng kiên quyết phản đối.
Hoắc Khứ Bệnh cũng không tin tưởng vào mấy cái lời nói nhảm này, điều chàng thực sự muốn biết là, tại sao Thức Tranh lại trở thành Chu phu nhân.
Chẳng lẽ, do chàng chìm đắm trong nỗi đau do việc Đổng Nhập Khanh qua đời đột ngột, mà quên mất nàng? Cho nên nàng mới gả cho Chu Nghiệp Quyết.
Nàng đang trả thù chàng hay sao?
Nhưng có lẽ người trong lòng của nàng vẫn là Hoắc Khứ Bệnh chàng. Vì nếu không phải thì tại sao nàng lại cầu xin chàng đưa nàng về Trường An.
Lúc gặp lại Thức Tranh, Hoắc Khứ Bệnh không phải không nghĩ tới việc không màng tất cả dẫn nàng đi.
Mặc dù, chàng không thể xác định, lần này Thức Tranh thực sự sẽ an ổn ở bên cạnh chàng, nhưng chàng vẫn sẽ giống như trước đưa nàng quay về.
Nhưng sau khi chàng thấy Thức Tranh đang mang thai cùng việc chàng nói câu “Chu phu nhân” xa lạ, chàng không còn đủ dũng khí để nói câu “Cùng ta trở về Trường An.”
Nhưng lúc chàng định rời khỏi, Thức Tranh lại khóc nức nở, cầu xin chàng đưa nàng về Trường An.
Đây là lần đầu tiên nữ nhân quật cường này chủ động nói muốn đi theo Hoắc Khứ Bệnh chàng.
Hoắc Khứ Bệnh cười khổ.
Nếu không phải chàng đang bị trọng thương, sinh tử chưa biết, nếu không phải Thức Tranh đang hoài thai, sắp lâm bồn chàng thực sự sẽ không do dự quay đầu, sau đó, cùng nàng thiên nhai tương tùy.
Hoắc Khứ Bệnh chàng vốn là một kẻ tùy hứng ngông cuồng, chỉ cần Thức Tranh nói muốn chàng đưa nàng về Trường An, cho dù phải làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, chàng cũng phải dẫn nàng đi bằng được.
Chàng không để tâm đến việc phạm phải lỗi lầm.
Chàng chỉ sợ bỏ lỡ nàng.
Chỉ là cuối cùng, vì yêu nàng nên chàng đã học được cách khắc chế bản thân.
Bản thân chàng khi đó đã khó bảo toàn, sao có thể mang người sắp sinh như nàng an toàn rời khỏi.
Lúc chàng trả lại tượng gỗ kia cho Chu Nghiệp Quyết, Hoắc Khứ Bệnh đã biết, người Chu Nghiệp Quyết thâm ái tuyệt đối là Đổng Nhập Khanh. Mà hài tử trong bụng Đổng Nhập Khanh cũng có lẽ là của Chu Nghiệp Quyết.
“Nếu người mà tẩu tẩu ta gả cho năm đó là ngươi, tẩu ấy sẽ không ôm hận mà chết. Chỉ tiếc, trong mắt của Hoắc tướng quân chỉ có nữ nhân ngoại tộc kia, căn bản không nhìn tẩu tẩu dù chỉ một cái liếc mắt.”
Chu Nghiệp Quyết nhướn mày nhàn nhạt nói với Hoắc Khứ Bệnh, nhưng trong mắt hắn không che giấu được cơn phẫn nộ.
“Trong lòng của Chu đương gia hẳn cũng không phải nghĩ như thế? Người mà ngươi muốn Đổng Nhập Khanh gả cho, chắc hẳn là ngươi, không phải sao?” Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng cười nói, “Nếu không phải là ngươi, tại sao Đổng Nhập Khanh lại bất ngờ qua đời. Trong lòng ngươi không có chút nào cảm thấy hổ thẹn hay sao?”
Nghe thấy vậy, Chu Nghiệp Quyết quăng vỡ chén trà trong tay, nhưng sau đó, hắn lại trở lại bình thường, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ nhàn nhạt mỉm cười mà phân phó hạ nhân: “Trà đã nguội, không hợp với khẩu vị của Phiêu Kị tướng quân, mau đổi một chén trà mới.”
Lúc Hoắc Khứ Bệnh nói muốn đi bái tế Đổng Nhập Khanh, Chu Nghiệp Quyết mới lạnh lùng nói với Hoắc Khứ Bệnh: “Người khiến cho tẩu tẩu của ta ôm hận mà chết, là Hoắc Khứ Bệnh ngươi mới đúng.”
Hoắc Khứ Bệnh có thể lý giải hận ý của Chu Nghiệp Quyết đối với chàng, nhưng chàng không ngờ Chu Nghiệp Quyết có thể hận chàng đến mức này.
Khi Cửu Hoàng Ám Bộ xuất hiện, Hoắc Khứ Bệnh cho rằng người mà Chu Nghiệp Quyết muốn giết là chàng. Nhưng thời khắc Tống Canh ném ám khí về phía Thức Tranh, rốt cuộc chàng mới hiểu rõ, kỳ thật điều mà Chu Nghiệp Quyết muốn không phải dồn chàng vào chỗ chết, mà là muốn Hoắc Khứ Bệnh chàng trơ mắt nhìn Thức Tranh chết trước mặt chàng.
Chu Nghiệp Quyết cho rằng vì Hoắc Khứ Bệnh chàng, hắn mới mất đi ái nhân.
Cho nên Chu Nghiệp Quyết muốn chàng cũng phải nếm trải nỗi đau tương tự.
Cho nên chàng chỉ có thể cùng Thức Tranh phân rõ giới hạn, mới là cách bảo vệ Thức Tranh tốt nhất.
Chàng không yêu nàng nên nàng sẽ không có lý do gì phải chết.
Hoắc Khứ Bệnh thật không ngờ bản thân trước ranh giới sinh tử mà có thể tỉnh táo suy nghĩ nhiều như vậy.
Nếu như mấy năm trước, chàng nhất định sẽ không màng sống chết dẫn Thức Tranh rời khỏi.
Mặc kệ nàng có phải là thê tử của người khác.
Mặc kệ nàng có phải đang mang thai hài tử của người khác.
Cũng mặc kệ Chu Nghiệp Quyết có bất cứ âm mưu nào.
Vì tình yêu, chúng ta đều trưởng thành.
Mà vì tình yêu, chũng ta cũng bỏ lỡ nhau.
Nhưng nếu được quay lại thời điểm ban đầu, nàng vẫn sẽ lựa chọn yêu ta sao?
Hoắc Khứ Bệnh nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, phát hiện khóe mắt có chút ẩm ướt.
Có lẽ mấy ngày nay chàng phải uống thứ thuốc kỳ quái kia nên mới giống mấy tên hủ nho văn nhân, trở nên đa sầu đa cảm.