Lúc nghênh đón Hoắc Khứ Bệnh, Lưu Triệt cũng không hỏi cô nương này là ai nhưng vừa về tới Vị Ương cung, ngay lập tức hắn đã muốn tra hỏi Hoắc Khứ Bệnh.
Bởi vì, Lưu Bang vốn xuất thân từ dân thường, nên từ khi Hán triều lập quốc đến nay đối với xuất thân không hề nghiêm khắc quá.
Cho nên, Vệ Tử Phu chỉ dùng một bài ca mà có thể từ một ca kỹ leo lên bảo tọa của hoàng hậu.
Hay có lẽ bởi vì Lưu Triệt thống hận việc kết bè kết cánh, cho nên hôn nhân chính trị dưới thời cai trị của hắn cũng không hề thịnh hành.
Lưu Triệt cũng không muốn hôn nhân của Hoắc Khứ Bệnh trở thành một cuộc hôn nhân chính trị, thế nhưng việc đó cũng không có nghĩa hắn cho phép Hoắc Khứ Bệnh cưới một người có thân phận không rõ ràng về làm thê tử.
Lúc bước vào Kỳ Lân điện trong Vị Ương cung, Lưu Triệt còn chưa kịp hỏi, Hoắc Khứ Bệnh đã trực tiếp quỳ xuống thỉnh cầu tứ hôn.
“Bệnh nhi, con phải nói cho trẫm biết cô nương kia là cô nương nhà ai thì trẫm mới tứ hôn được”, Lưu Triệt bắt đầu hỏi thăm lai lịch của cô nương kia.
“Bệ hạ chỉ cần biết nàng là nữ nhân của con là được rồi.”, Hoắc Khứ Bệnh không ngẩng đầu, buồn bực nói.
Xem ra, Hoắc Khứ Bệnh không định thành thật khai báo, Lưu Triệt nở nụ cười, nói: “Chẳng lẽ trên thánh chỉ của trẫm sẽ viết là ban hôn cho Hoắc Khứ Bệnh cùng nữ nhân của y sao?”
“Tên của nàng là Thức Tranh. Người chỉ cần viết Hoắc Khứ Bệnh và Thức Tranh là được. Thức trong phép tắc cách thức, Tranh trong sự thẳng thắn cương nghị của âm thanh.”, Hoắc Khứ Bệnh vội vàng bổ sung.
“Họ của nàng ta là Thức?!”, sau khi Lưu Triệt nghe được cái tên này có chút buồn bực, bởi vì dòng họ này không phải dòng họ thông thường của Đại Hán.
“Không phải, Thức Tranh là tên của nàng.”, Hoắc Khứ Bệnh sợ Lưu Triệt hiểu lầm nên vội vàng giải thích.
“Vậy họ của nàng ta đâu?”, Lưu Triệt truy vấn.
“Hoắc, nàng họ Hoắc.”, Hoắc Khứ Bệnh nghĩ đến việc Thức Tranh từng nói sau này nàng sẽ là Hoắc thị Thức Tranh, vì vậy bật thốt ra.
“Bệnh nhi, như vậy là con đang lừa gạt hoàng di phu, đây chính là tội khi quân!”, Lưu Triệt nửa đùa nửa thật nói.
Hoắc Khứ Bệnh sửng sốt.
Tội khi quân.
Đúng vậy, sao chàng lại quên người trước mặt mình là bậc cửu ngũ chí tôn.
“Luyên Đê, tên đầy đủ của nàng là Luyên Đê Thức Tranh.”, Hoắc Khứ Bệnh chậm chạp nói.
Nghe được cái tên này, Lưu Triệt hoàn toàn ngẩn người.
Hắn đã nghĩ tới khả năng nữ tử này không phải là người Hán, bởi vì gương mặt của Thức Tranh đậm nét hơn nữ tử Đại Hán một chút. Nhưng hắn thật sự chưa từng nghĩ đến việc nàng là nữ tử Hung Nô, hơn nữa còn mang dòng máu của bộ tộc thiền vu Hung Nô.
“Hoắc Khứ Bệnh, con đang nói đùa sao?”, Lưu Triệt tức giận nói.
Lần đầu tiên, Hoắc Khứ Bệnh chứng kiến Lưu Triệt dùng khẩu khí nghiêm nghị như vậy nói chuyện với mình, chàng không khỏi nghĩ tới câu nói Vệ Thanh thường chỉ dạy mình.
Gần hoàng đế như gần hổ.
“Bệ hạ, Thức Tranh là độc nữ duy nhất của tiền thái tử Hung Nô, Ô Đan. Ô Đan đã hàng Hán, bệ hạ còn phong cho ông ấy làm Trắc An hầu, cho nên, trên danh nghĩa Thức Tranh là người Đại Hán, cũng như được coi là con gái của Hầu gia.”, Hoắc Khứ Bệnh vội giải thích cho Lưu Triệt.
Trước khi đến Vị Ương cung, chàng đã liệu trước được phản ứng của Lưu Triệt, nên hiển nhiên chàng đã chuẩn bị một số lý do để thoái thác.
Lưu Triệt nghe xong, cười gằn.
“Hoắc Khứ Bệnh, nếu cô nương này là một công chúa Hung Nô thực sự, trẫm sẽ ngay lập tức tứ hôn, tuyệt đối không có nửa điểm lưỡng lự. Từ khi lập quốc đến nay, vì muốn đổi lấy hòa bình trong thời gian ngắn, Đại Hán ta đã bị ép phải đưa không ít công chúa đến Hung Nô hòa thân. Bây giờ, rốt cục cũng đến lượt Hung Nô phải ăn nói khép nép, nhẫn nhục đưa công chúa đến Đại Hán ta! Chuyện này không phải sẽ nâng cao thêm uy phong của Đại Hán ta sao? Chỉ tiếc nàng ta chỉ là một công chúa phản quốc mà thôi.”
“Trước nay, phía Hung Nô đều không công nhận những kẻ cặn bã này, Đại Hán ta cần nàng ta làm cái gì chứ?“.
Câu nói cuối cùng, Lưu Triệt chỉ nghĩ trong đầu, không nói thẳng cho Hoắc Khứ Bệnh nghe.
Tuy sự thực đúng là như thế, nhưng dù sao nếu khơi ra thì quá tàn nhẫn.
Hắn sợ Hoắc Khứ Bệnh không chấp nhận được.
“Con về trước đi. Chuyện tứ hôn, để trẫm suy nghĩ một chút. Thế nhưng, Bệnh Nhi, con phải biết rằng con là danh tướng số một Đại Hán. Nếu con cưới một nữ tử Hung Nô, con nghĩ người trong thiên hạ sẽ nghĩ về con như thế nào?”, Lưu Triệt quăng cho Hoắc Khứ Bệnh một câu như vậy, rồi đuổi Hoắc Khứ Bệnh về.
Trên danh nghĩa, Hoắc Khứ Bệnh đang đợi Lưu Triệt hồi âm, nhưng trên thực tế chàng đã làm cho Thức Tranh thực sự trở phu nhân của Hoắc gia chàng.
Chàng lệnh cho người trong phủ xưng hô Thức Tranh là phu nhân, đồng thời không chút kiêng kỵ ở chung một phòng với Thức Tranh.
Chàng còn đưa Thức Tranh đến bái kiến Vệ Thiếu Nhi và Vệ Thanh.
Chàng không nói rõ thân phận của Thức Tranh, chỉ nói Thức Tranh là cô nhi chàng cứu được ở chiến trường.
Không phải là chàng e ngại điều gì, mà chàng sợ Thức Tranh khó chịu.
Nếu người khác biết nàng là công chúa phản quốc, về phía chàng, nhiều lắm người khác chỉ nói chàng gặp sắc quên nghĩa, đánh chủ ý lên tù binh.
Thế nhưng với Thức Tranh, người khác nhất định sẽ cho rằng nàng nhẫn nhục để sống tạm bợ, vì sống sót mà không tiếc gả cho chính kẻ thù của dân tộc mình.
Đầu tiên, Hoắc Khứ Bệnh đi bái kiến Vệ Thanh và Bình Dương công chúa.
Nhưng Vệ Thanh không có ý kiến gì cả. Sau khi, Hoắc Khứ Bệnh đại náo Ỷ Tình lâu, Vệ Thanh đối với Hoắc Khứ Bệnh cũng chỉ có một mong đợi là chàng đừng cưới một quan kỹ là tốt lắm rồi,
Ngoài mắt Bình Dương cũng không nói thêm gì, nhưng sau lưng bà vẫn kéo Hoắc Khứ Bệnh ngữ trọng tâm trường dặn dò.
“Bệnh nhi, nếu con thật sự thích cô nương này thì con nhất định phải nỗ lực làm cho bệ hạ đồng ý với mối hôn sự này. Nếu không, đối với con hay với Thức Tranh cô nương đều không phải chuyện tốt. Hơn nữa, con cũng biết hiện tại, Lý phu nhân đang ra sức muốn nâng nhi tử của mình lên làm thái tử, nếu con bởi vì... mối hôn sự này mà làm trái ý bệ hạ sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới cả gia tộc Vệ thị.”
Nghe được những lời nói của Bình Dương, Hoắc Khứ Bệnh sửng sốt.
Từ trước đến nay, chàng không muốn tham gia vào các cuộc tranh đấu chính trị, nhưng mà bây giờ càng ngày chàng càng thân bất do kỷ.
Mặc dù, Bình Dương công chúa nói riêng với Hoắc Khứ Bệnh, nhưng Bình Dương công chúa vẫn cố ý để cho Thức Tranh nghe được những lời này.
Bình Dương công chúa muốn Thức Tranh sớm suy nghĩ xem phải làm gì, tránh cho việc cuối cùng khiến cho mọi việc long trời lở đất, không còn cách nào vãn hồi.
Lúc đến Trần phủ, Vệ Thiếu Nhi lại vui mừng đến mức rơi lệ.
Mặc dù, trước mặt Vệ Thiếu Nhi cũng không nói quá nhiều, nhưng sau lưng lại dặn dò kỹ Thức Tranh.
Lúc tạm biệt, bà còn lén tặng Thức Tranh một viên dạ minh châu hiếm có. Nói là lễ gặp mặt.
Hoắc Khứ Bệnh không muốn dùng bữa ở Trần phủ, định dẫn Thức Tranh rời khỏi. Thức Tranh nhìn thấy ánh mắt của Vệ Thiếu Nhi lưu luyến, lại nghĩ đến việc nhận của người ta lễ gặp mặt quý giá như vậy, nên đã khuyên Hoắc Khứ Bệnh ở lại dùng bữa rồi mới về.
Thấy Thức Tranh kiên trì, Hoắc Khứ Bệnh cũng đành đáp ứng. Rốt cuộc, Vệ Thiếu Nhi cũng có thể cùng nhi tử ăn xong một bữa cơm. Vì vậy, bà vô cùng cảm kích khả năng nhìn mặt đoán ý của Thức Tranh.
Hoắc Khứ Bệnh nghĩ chuyện chàng khăng khăng muốn cưới Thức Tranh sẽ gây ra một ít sóng gió, nhưng chàng không ngờ chuyện này lại có ảnh hưởng lớn đến như vậy.
Bởi vì Lý phu nhân đang được sủng ái nên Lưu Triệt ban đất phong hầu cho một số người trong gia tộc Lý thị. Ca ca của Lý phu nhân, Lý Diên Niên cũng nhờ vậy mà được đắc thế, từ một đào kép nhanh như diều gặp gió trở thành Hiệp Luật đô úy. Việc này căn bản cũng không có gì đáng chê trách. Điển hình là gia tộc Vệ thị cũng bởi vì Vệ Tử Phu mà có thể trở mình.
Sinh nam không mừng, sinh nữ không giận, cả thiên hạ cũng không tìm thấy một Vệ Tử Phu thứ hai.
Trong lúc vô ý, Lưu Triệt đã nhắc về hôn sự của Hoắc Khứ Bệnh với Lý phu nhân.
“Thê tử của Phiêu Kị tướng quân không phải là Đổng tiểu thư mà lại là cô nương trong tiết Nguyên Tiêu kia sao?”, Lý phu nhân cười hỏi.
Lưu Triệt kinh ngạc, hắn thật không ngờ Lý phu nhân lại có thể biết rõ việc của Hoắc Khứ Bệnh như vậy, không kìm được hỏi: “Xem ra phu nhân rất để tâm đến việc của Bệnh nhi“.
Có lẽ Lưu Triệt chỉ nói đùa, nhưng lại khiến Lý phu nhân vô cùng hoảng sợ, quỳ rạp xuống chân Lưu Triệt, điềm đạm đáng yêu nói: “Nô tỳ chỉ nhớ rõ những lời của bệ hạ nói với Hoắc tướng quân đêm đó mà thôi.”
Lưu Triệt vội vàng nâng Lý phu nhân dậy, cười nói: “Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của nàng kìa! Trẫm đáng sợ như vậy sao?”
Lý phu nhân vội vàng lắc đầu.
Lưu Triệt nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng ta, cảm thấy có thêm vài phần ngứa ngáy, tiện tay ôm nàng ta lên, bước thẳng vào tẩm cung.
Sau một hồi mây mưa, Lưu Triệt nhớ tới vấn đề trước đó, đã nói cho Lý phu nhân biết thê tử của Hoắc Khứ Bệnh là Thức Tranh, không phải là Đổng tiểu thư. Còn về việc Thức Tranh có phải cô nương trong tiết Nguyên Tiêu không thì Lưu Triệt cũng không rõ.
“Nếu như Bệnh nhi và Đổng tiểu thư thành hôn thì hiện tại trẫm cũng không phải khó xử như vậy.” Lưu Triệt thở dài.
“Nữ tử này là ai mà có thể làm khó bệ hạ như vậy?”, Lý phu nhân ngả vào lòng Lưu Triệt, ôn nhu hỏi.
“Nàng ta là người Hung Nô đầu hàng Đại Hán.”
Nghe được những lời này, Lý phu nhân sửng sốt. Sau đó cũng không nói gì thêm.
“Nghe được việc này phu nhân hoàn toàn không có chút phản ứng nào sao?”, thấy Lý phu nhân không hỏi lại, Lưu Triệt hỏi.
“Lúc trước nghe thấy Hoắc tướng quân đại náo lầu quan kỹ, nô tỳ còn tưởng ngài ấy sẽ lấy đầu bài ở nơi đó.” Lý phu nhân không trả lời câu hỏi của Lưu Triệt, nhưng lại nhắc đến sự việc Hoắc Khứ Bệnh đại náo Ỷ Tình lâu.
Nhờ Lý phu nhân nhắc nhở, Lưu Triệt mới nhớ tới sự việc đã quên từ lâu này. Việc kia không phải cuối cùng cũng nhờ hắn phái Vũ Lâm quân đến giải quyết ả quan kỹ kia sao.
“Hoắc tướng quân hiện tại danh dương tứ hải, nam nhi có chí lớn trong thiên hạ đều muốn gia nhập đội quân của Hoắc tướng quân, đền đáp đất nước.
Thức Tranh cô nương là tù binh Hung Nô, vì vậy sẽ khiến cho người trong thiên hạ bàn tán Hoắc tướng quân càn quét Hung Nô nhờ một số mưu kế hèn bẩn nào đó. Nhưng dựa vào thanh uy của Hoắc tướng quân, những lời dị nghị này rất nhanh sẽ bị vùi lấp. Bệ hạ yên tâm.
Hơn nữa, bệ hạ luôn sủng ái ngài ấy, hiện tại Hoắc tướng quân tuổi trẻ khí thịnh, trong nhất thời chỉ có chút hứng thú với tù binh này một chút. Bệ không nên vì một tù binh mà trách mắng Hoắc tướng quân“. Bề ngoài dường như Lý phu nhân có thiện ý khuyên bảo, nhưng kỳ thực trong lòng lại ẩn chứa sát khí.
Nàng ta cân nhắc nói những lời này là cố ý để cho Lưu Triệt nghe. Nàng ta và Hoắc Khứ Bệnh cũng không có bất kỳ mâu thuẫn nào nhưng hiện tại Hoắc Khứ Bệnh là chỗ dựa vững chắc nhất cho gia tộc Vệ thị, như vậy Hoắc Khứ Bệnh cũng trở thành vật cản lớn nhất của nàng ta.
Kỳ thực, nàng ta chưa bao giờ muốn đoạt địa vị hoàng hậu của Vệ Tử Phu, nhập chủ điện Tiêu Phòng. Thế nhưng hậu cung từ trước đến nay không phải người tranh thì ta đoạt.
Sau khi nàng ta được sủng ái, Vệ Tử Phu cũng không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng từ khi nàng ta sinh được hoàng tử, tất cả mọi người cho rằng nàng ta muốn thay mận đổi đào, nhập chủ đứng đầu hậu cung, Vệ Tử Phu cũng mơ hồ bắt đầu đứng ngồi không yên. Cho dù, Vệ Tử Phu là một hoàng hậu hiền đức, nhưng không đồng nghĩa với việc bà ta dâng tặng vị trí thái tử cho nhi tử của Lý phu nhân.
Lý phu nhân biết rõ ảnh hưởng của gia tộc Vệ thị đối với Hán thất, cho nên gia tộc Vệ thị là lợi thế lớn nhất cho vị trí thái tử.
Nếu so sánh gia tộc Vệ thị cường đại của Vệ Tử Phu thì căn bản gia tộc Lý thị của Lý phu nhân không thể chịu nổi một đợt tấn công. Cho nên Hoắc Khứ Bệnh không khỏi cái gai trong mắt nàng ta, không phải chỉ bởi vì tranh đoạt vị trí thái tử mà còn để cho nàng ta tiếp tục sống sót trong chốn Vị Ương cung này.
Nghe Lý phu nhân nói xong, Lưu Triệt trầm mặc một hồi.
Cho tới bây giờ, hắn đều sủng ái Bệnh nhi quá mức, cho nên mới khiến cho hiện tại Bệnh nhi cảm thấy yêu cầu gì đối với hoàng đế đều cũng không quá phận.
Chỉ riêng sự kiện ở lầu quan kỹ, nếu không phải hắn nhanh chóng giải quyết, hậu quả nhất định sẽ không thể tưởng tượng nổi. Hiện tại, Bệnh nhi lại không suy nghĩ cho uy nghiêm của Đại Hán, khăng khăng muốn kết hôn với tù binh Hung Nô.
Lần này, hắn không thể lại nuông chiều Bệnh nhi, không thể để hài tử này thị sủng sinh kiêu, cuối cùng bước vào con đường không thể quay đầu, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Hiện tại danh tiếng của Hoắc Khứ Bệnh quá lớn, nếu cưới tù binh Hung Nô làm thê tử, người trong thiên hạ khả năng thực sự sẽ như lời của Lý phu nhân nói, hoài nghi Đại Hán dùng thủ đoạn bẩn thỉu với Hung Nô.
Không thể để cho chiến tích trong cuộc chiến với Hung Nô mà Lưu Triệt dốc gần hết tất cả tích cóp của Đại Hán mấy chục năm trời cùng nỗ lực của cả đời hắn dễ dàng bị một tù binh xóa bỏ.