Chu Nghiệp Quyết không thể ngờ được, hơn ba mươi năm sau, hắn có thể gặp lại gương mặt làm hắn hận thấu xương kia.
Ngày đó là ngày giỗ của Đổng Nhập Khanh, hắn ngồi canh giữ bên mộ phần của nàng, ngồi suốt một ngày một đêm.
Phong hàn lộ thâm, mắt lão hồn mộng.
Gần đây, hắn thường mơ thấy nàng. Vì thế một kẻ trước đây không tin vào quỷ thần như hắn, lại cho mời một thuật sĩ tốt nhất đến giúp nàng chiêu hồn.
Buổi tối ngày mười lăm tháng tám, thuật sĩ nói, đêm đó là thời điểm tốt nhất để nhìn thấy Đổng Nhập Khanh. Vì vậy, hắn không chút do dự để thuật sĩ giúp hắn đi vào giấc ngủ.
Ngày đó, Đổng Nhập Khanh thực sự đi vào trong giấc mộng của hắn. Hơn ba mươi năm, giấc mộng chân thật như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Trong mộng, hắn ôm bó hoa đào, từ nước Lỗ xa xôi đến thành Trường An tìm nàng.
Ở thành Trường An, mưa bụi miên man.
Nàng mặc một thân bạch y, tóc dài hỗn loạn ngồi trước Đổng phủ, mặc cho mưa làm ướt đẫm gương mặt của nàng.
Vẻ mặt của nàng vô cùng bi thương.
Chu Nghiệp Quyết nhịn không được muốn ôm nàng, để nàng có thể vơi đi buồn phiền trong lòng.
Chu Nghiệp Quyết lấy chiếc dù che cho Đổng Nhập Khanh, vẻ mặt đau lòng nhìn nàng.
“Nàng như thế nào không bước vào nhà?”
“Ta là người không trong sạch, không thể trở về nhà.” Đổng Nhập Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đẫm lệ.
Chu Nghiệp Quyết ngẩn người, chiếc dù trong tay chợt rơi xuống.
“Đại thúc, dù của người bị rơi rồi.” Đổng Nhập Khanh bước xuống bậc thang, chỉ vào chiếc dù nói với Chu Nghiệp Quyết.
Đại thúc?
Chu Nghiệp Quyết nương theo nước mưa đọng trên mặt đất, ngắm gương mặt của mình. Gương mặt của hắn trong mộng và ngoài hiện thực giống y hệt nhau, đã là một ông lão hoa giáp chi niên.
Chu Nghiệp Quyết chật vật khom người, muốn nhặt chiếc ô lên, nhưng không ngờ lại khiến cành hoa đào trong tay rơi rụng. Chu Nghiệp Quyết cuống quít quỳ xuống, bắt đầu nhặt những cành đào lên, nhưng vô luận thế nào, chúng đều từ trong tay hắn trượt xuống đất.
“Những cành đào này rất quan trọng với đại thúc sao?” Đổng Nhập Khanh bỗng nhiên đi đến cạnh Chu Nghiệp Quyết, bất ngờ đặt câu hỏi.
“Những cành đào này là tặng cho Tiểu Lộc. Chúng ta đã từng ước định, khi ta mang mười cành hòa đào đến thành Trường An tìm nàng, sau đó chúng ta sẽ cùng quay về nước Lỗ.” Chu Nghiệp Quyết chán nản quỳ xuống mặt đất, vô lực nói.
“Thúc tìm đã tìm được Tiểu Lộc sao?”
Chu Nghiệp Quyết lắc đầu, “Đời này ta sẽ không còn tìm được nàng.” Nói xong, Chu Nghiệp Quyết lại rơi lệ.
“Đại thúc, rất nhiều năm trước, ta gặp được một nam hài tên là Tiểu Trư. Hắn cũng nói sẽ mang mười cành hoa đào đến gặp ta, nhưng sau này, ta lại quên mất việc này, mà hắn cũng không đến thành Trường An tìm ta. Đổng Nhập Khanh quay lại ngồi xuống bậc thềm, vẻ mặt có chút mờ mịt nói với Chu Nghiệp Quyết.
“Không đúng, hắn có đến tìm ngươi, nhưng khi đó ngươi không có ở thành Trường An. Ngươi đi theo Hoắc ca ca đến biên cương.” Chu Nghiệp Quyết vội vàng giải thích với Đổng Nhập Khanh.
Nhưng bất luận hắn có kêu gọi như thế nào, Đổng Nhập Khanh đều như không nghe thấy.
“Hay đại thúc để ta thay thúc đưa những cành đào này cho Tiểu Lộc, mà thúc cũng thay ta truyền lời cho Chu Tiểu Trư, nói với hắn là ta vẫn luôn đợi hắn, đợi hắn cùng ta đi sang kiếp sau. Ta là một người không trong sạch, không có hắn, ta không có cách nào rời khỏi nơi này.”
Đổng Nhập Khanh giơ tay lên, những cành hoa đào bỗng nhiên tự giác bay vào trong tay nàng.
Chu Nghiệp Quyết ngơ ngác nhìn Đổng Nhập Khanh, chậm rãi hỏi: “Ngươi thực sự nguyện ý cùng hắn cùng bước sang kiếp sau sao?”
Đổng Nhập Khanh gật đầu, xuyên qua làn mưa bụi, nụ cười của nàng vẫn vô cùng rực rỡ.
“Vậy cũng tốt, ta sẽ đi tìm nàng.”
Đêm đó, thuật sĩ phải gắng hết sức đánh thức hắn. Thuật sĩ nói, hắn suýt chết trong chính giấc mộng của mình.
Hắn cười khổ, nếu có thể vây khốn trong giấc mộng này, đối với hắn mà nói không phải đúng với ước nguyện ban đầu của hắn sao?
Những suy nghĩ mấy năm nay của hắn đều thông qua giấc mộng truyền đến tai của Đổng Nhập Khanh.
Những nỗi đau khổ của nàng đâu có sánh bằng hắn.
Sinh thời, tâm của nàng thuộc về Hoắc Khứ Bệnh, lúc qua đời, lại ở bên Hoắc Khứ Bệnh.
Sinh sinh tử tử, nàng lại chưa từng thuộc về hắn.
Chu Nghiệp Quyết ngồi trước mộ của Đổng Nhập Khanh, uống rượu nói câu được câu mất.
Khi hắn muốn lấy một bầu rượu khác, hắn lại phát hiện tay hắn quơ phải một cánh tay khác. Hắn cả kinh, vội vàng quay lại xem là ai. Không ngờ người này đoạt rượu của hắn, rồi phi lên một cây dâu già ở cách đó không xa.
Có người nói, lúc Chu gia chọn phần mộ tổ tiên đã chú ý tới cây dâu già kia. Thầy tướng số đã nói cây dâu ở trung tâm của phong thủy nơi đây, không thể tùy tiện chặt bỏ cây này. Hơn nữa, cây dâu này được đặt trong phần mộ, nếu cây dâu càng tươi tốt, càng tạo phúc ấm cho hậu nhân của Chu gia. Cho nên, các đời Chu gia đều cẩn thận bảo vệ cây dâu này.
“Người là ai? Vì sao dám càn quấy ở phần mộ của Chu gia?” Chu Nghiệp Quyết ngẩng đầu nhìn nam nhân ở trên cây, tức giận nói.
Mắt của Chu Nghiệp Quyết đã có chút không dùng được nữa, cho nên không cách nào nhìn được diện mạo của người nam nhân trên cây. Thế nhưng hắn luôn cảm thấy dường như đã từng quen biết người này.
“Từ trên cây có thể quan sát rất rõ bốn phía. Thế nào, Chu Nghiệp Quyết ngươi có muốn thử không?” Người nam nhân trên cây tựa hồ nói giỡn, vừa uống rượu, vừa nói.
Chu Nghiệp Quyết sửng sốt, xem ra người tới không có ý tốt.
“Không rõ vị huynh đệ này đến tìm Chu mỗ có việc gì?”
Nam nhân trên cây cười lạnh, “Ngươi đừng xưng huynh đệ với ta. Thứ nhất, người và ta không thân, thứ hai, ta không có già như ngươi.”
Nam tử nói xong, bỗng nhiên nhảy từ trên cây xuống, Chu Nghiệp Quyết còn chưa thấy rõ động tác của người nam nhân này, thì hắn đã đứng thẳng trước mặt Chu Nghiệp Quyết.
Chu Nghiệp Quyết hoàn toàn ngây người.
Thật không ngờ, hơn ba mươi năm, gương mặt khiến hắn căm hận thấu xương lại có thể một lần nữa hiện lên trước mặt hắn.
Nam tử này đại khái khoảng ba bốn mươi tuổi, nhưng bộ dáng thoạt nhìn lại trẻ hơn rất nhiều.
Nếu như Hoắc Khứ Bệnh có thể sống đến tầm tuổi này, ước chừng cũng mang dáng vẻ như vậy.
Bộ dáng thần thái của nam tử này giống y tạc Hoắc Khứ Bệnh năm đó, chỉ có điều so với Hoắc Khứ Bệnh càng thêm lão luyện, hài hước cùng lạnh lùng hà khắc.
Nam tử nở nụ cười, kéo lấy Chu Nghiệp Quyết cùng nhảy lên cây dâu.
Nếu không phải nam tử đang kéo cánh tay của Chu Nghiệp Quyết, Chu Nghiệp Quyết sớm đã rơi từ trên cây xuống.
“Hiện tại nếu ta buông tay, đại thúc cuối cùng cùng được an nghỉ trong phần mộ này rồi. Chỉ là, không biết hạ nhân trong nhà có thể thực hiện ước muốn của ngươi là đem ngươi hợp táng cùng Đổng tiểu thư hay không?” Nam tử này cười nói với Chu Nghiệp Quyết.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Chu Nghiệp Quyết trở nên vô cùng khó coi.
Quả nhiên người tới không có ý tốt.
“Ngươi là Hoắc Trường An?”
Nam nhân kia gật đầu.
Sao có thể?
Sao có thể?
Hài tử kia rõ ràng đã chết yểu.
Năm đó, sau khi Thức Tranh trăm đắng ngàn cay sinh hạ hài tử xong, bà đỡ đã nói với Chu Nghiệp Quyết rằng, hài tử này sinh thiếu tháng, có lẽ sẽ khó sống qua một tuổi.
Khi đó, Chu Nghiệp Quyết vẫn còn cảm thán, trời cao quả thật rất công bằng.
Thức Tranh bởi vì khó sinh mà suýt nữa bỏ mạng. Sau khi sinh xong nàng luôn ốm yếu, phải hơn nửa năm mới bắt đầu có chuyển biến tốt. Đại phu nói Thức Tranh phải là một nữ tử kiên cường lắm mới có thể vượt qua được cửa tử, nếu đổi lại là nữ tử bình thường khác, phỏng chừng đã sớm bỏ mạng.
Nhưng sức khỏe của Thức Tranh vừa có chuyển biến tốt, hài tử của Hoắc Khứ Bệnh lại chết yểu.
Hài tử tên Trường An này cuối cùng cũng không thể một đời trường an, chưa đầy một tuổi đã rời khỏi thế gian này.
Trường An chết yểu, Thức Tranh giống như phát điên, không ăn, không uống, không ngủ, cũng không nói lời nào. Chu Nghiệp Quyết còn tưởng rằng nữ nhân này sẽ không chịu được cơn đả kích này, mà đi theo hài tử Trường An.
Nhưng chỉ hai tháng sau, Thức Tranh đã khôi phục thần thái như trước, nhưng sắc mặt càng thêm lạnh lùng, trong ánh mắt cũng không có bất kỳ sinh khí nào.
Không hổ là nữ nhân ngoại tộc, sinh mệnh đúng là ngoan cường.
Chỉ đáng thương cho tiểu Trường An, còn chưa kịp ngắm nhìn thế gian này, đã vội vã rời khỏi.
Năm đó, tiểu Trường An rõ ràng đã chết yểu.
Vậy người nam nhân tự xưng là Hoắc Trường An đứng trước mặt hắn rốt cuộc là ai?
“Hôm nay, ta tới nơi này là muốn hỏi đại thúc một câu, vụ án Vu Cổ năm đó có liên quan gì đến ngươi hay không?” Hoắc Trường An nắm lấy cánh tay của Chu Nghiệp Quyết lắc lư vài cái. Sắc mặt của Chu Nghiệp Quyết ngay lập tức vàng như đất.
Một người đến tuổi giáp hoa chi niên như hắn, sao có thể chống lại được trò đùa ác ý như vậy.
“Chu mỗ có tài đức gì mà có thể nhúng tay vào tai họa chốn cung đình được?” Sắc mặt của Chu Nghiệp Quyết đã vô cùng kém, nhưng giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Chẳng lẽ không phải Giang Sung phụng mệnh ngươi mới gây ra sóng gió ở thành Trường An?” Hoắc Trường An mỉm cười, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh.
“Tiểu huynh đệ vẫn nên ăn nói cẩn thận thì hơn.” Chu Nghiệp Quyết cũng cười, ánh mắt cũng vô cùng sắc lạnh.
“Đừng có xưng huynh gọi đệ với ta.” Hoắc Trường An cười lạnh, lại tựa như vô tình buông lỏng tay của Chu Nghiệp Quyết.
Chu Nghiệp Quyết thật sự không ngờ tới việc Hoắc Trường An lại buông tay ra, hắn giãy dụa muốn bám vào một cành cây để bản thân không rơi xuống, nhưng thân thể già cỗi của hắn không còn sớm đã không còn linh hoạt nữa. Lúc hắn rơi xuống, hắn mơ hồ thấy Hoắc Trường An nở một nụ cười.
Nụ cười lạnh như băng kia khiến cho người ta cảm thấy rét run.
Cuối cùng cuộc đời hắn lại chấm dứt như thế này