Chỉ có điều, Hoắc Quang lại bị một thiếu nữ từ đâu nhảy ra ngăn cản.
Người thiếu nữ này tầm mười hai, mười ba tuổi, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ mang theo ý cười, môi mỏng khẽ hé mở.
Nàng mặc một bộ thâm y đỏ rực như lửa. Con ngựa của nàng cũng thuần một màu đỏ thẫm. Nàng cầm chiếc mã tiên màu đỏ tươi lên, chỉ vào Hoắc Quang, sau đó nàng dùng một giọng nói trong vắt hỏi: “Người là Hoắc Quang, đệ đệ của Phiêu Kị tướng quân?”
Hoắc Quang sửng sốt, ngoại trừ Hoắc Khứ Bệnh, chưa có kẻ nào dám ngang nhiên chặn ngựa của y.
Huống chi, con ngựa mà thiếu nữ đang cưỡi là hãn huyết bảo mã Đại Uyên. Hoắc Quang chỉ được nghe qua lời kể của người khác, chứ chưa từng được nhìn hình dáng thực của giống ngựa trân quý này. Mà hiện tại con ngựa lại hiện lên trước mắt y rõ ràng như ban ngày, khiến cho một người luôn yêu quý ngựa như Hoắc Quang thực sự chấn động mà hưng phấn không thể thốt lên lời.
Nhìn thấy người thiếu niên trước mắt si ngốc không đáp lại, thiếu nữ lưỡng lự nhìn chằm chằm Hoắc Quang trong chốc lát, lẩm bẩm “Chẳng lẽ mình nhận nhầm người?”
“Này, rốt cuộc ngươi có phải là Hoắc Quang, Hoắc Tử Mạnh hay không?” Người thiếu nữ cất cao giọng, tiếp tục hỏi Hoắc Quang.
Hoắc Quang vẫn không trả lời nàng, chỉ nhảy từ trên ngựa xuống, sau đó chạy đến nghiền ngẫm con ngựa của người thiếu nữ.
Thiếu nữ khó hiểu nhìn Hoắc Quang, nhất thời không biết tiến hay lùi.
“Cô nương, ta có thể sờ một chút được không?” Vẻ mặt của Hoắc Quang mong đợi, hỏi thiếu nữ.
“Sờ cái gì cơ?” Thiếu nữ sửng sốt, thầm nghĩ, chẳng lẽ hôm nay mình lại gặp phải quái nhân.
“Ngựa của ngươi!” Hai mắt của Hoắc Quang sáng bừng, y chỉ chỉ về phía con ngựa của nàng hỏi.
“Người còn chưa nói cho ta biết người có phải là Hoắc Quang hay không đâu?” Thiếu nữ thu hồi chiếc mã tiên, không kìm được hỏi. Cho dù đang kìm nén, nhưng trên nét mặt của nàng vẫn mang theo ý cười.
Dường như trên gương mặt của thiếu nữ này luôn luôn hiện lên tiếu ý.
“Ngươi để cho ta sờ con ngựa của ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Ngươi nói cho ta biết trước, rồi ta mới quyết định có cho ngươi sờ ngựa của ta hay không?”
“Ngươi không cho ta sờ ngựa, ta không nói cho người biết.”
“Ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ không để cho ngươi sờ ngựa.”
Hai người cố chấp mắt lớn trừng mắt nhỏ, dây dưa không ngứt về vấn đề con gà có trước hay quả trứng có trước, không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Quang nhận thua, bởi vì y thực sự muốn chạm vào con ngựa này, thậm chí hiện tại y sẵn sàng trả giá bằng cả tính mạng của mình, huống chi bây giờ chỉ cần tỏ ra đáng thương và bỏ xuống kiêu ngạo một chút.
“Nếu như ta nói ta là Hoắc Quang, thì ta không thể chạm vào con ngựa của ngươi?”
“Không thể.”
“Thật tốt quá. Vừa may là ta không phải là Hoắc Quang.” Hoắc Quang mặt không đỏ tim không đập, nói dối.
“Nếu như ngươi không phải là Hoắc Quang, vậy ngươi càng không có tư cách chạm vào con ngựa của bản tiểu thư.” Thiếu nữ khẽ hừ một cái, vung mã tiên lên, định rời khỏi.
“Hoắc Tử Mạnh, đệ dám từ bỏ cả tên họ của mình chỉ vì một con ngựa. Đúng là không có khí phách!” Rốt cuộc, Hoắc Khứ Bệnh cũng đuổi theo, vừa nhìn thấy Hoắc Quang, đã vui vẻ quở trách.
Nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh, thiếu nữ giống như biến thành một người khác, hưng phấn nhảy xuống từ bảo mã của nàng, sau đó chạy đến trước ngựa của Hoắc Khứ Bệnh, gương mặt rạng rỡ ửng hồng, tươi cười nói: “Hoắc ca ca, cuối cùng muội cũng tìm được huynh.”
“Hoắc ca ca! Thì ra bên ngoài, đại tướng quân của chúng ta còn cất giấu một mỹ nhân động lòng người như thế này!” Thức Tranh chua chát chế nhạo Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh không kìm được sửng sốt. Rõ ràng, chàng chưa từng gặp mặt cô nương này, nhưng hình như cô nương này lại vô cùng quen biết chàng. Chàng nghi hoặc nhảy xuống ngựa, cúi đầu hỏi: “Tiểu cô nương, hình như chúng ta không hề quen biết nhau?”
“Vậy chắc Hoắc tướng quân biết biểu tẩu Đổng Nhập Khanh của muội chứ?” Dường như, thiếu nữ rất để tâm đến việc Hoắc Khứ Bệnh có biết nàng hay không, cong môi ủy khuất nói.
“Muội là biểu muội của Chu Nghiệp Tu?” Hoắc Khứ Bệnh nhẩm tính nửa ngày, rốt cuộc cũng biết rõ thân phận của đối phương.
Người thiếu nữ gật đầu.
Thức Tranh nghe thấy tên của Đổng Nhập Khanh, sửng sốt. Theo lời của thiếu nữ nói, Đổng Nhập Khanh đã gả cho biểu ca Chu Nghiệp Tu của nàng.
Sau khi nàng cùng Hoắc Khứ Bệnh ở chung một chỗ, bọn họ chưa từng nhắc đến Đổng Nhập Khanh.
Tận sâu trong tâm trí của Thức Tranh, nàng vẫn luôn cho rằng phu nhân của Hoắc Khứ Bệnh nhất định sẽ là vị Đổng đại tiểu thư kia, mà không phải là Thức Tranh nàng.
Cho tới đến tận bây giờ, nàng vẫn luôn nhớ kỹ ánh mắt sắc lạnh của Hoắc Khứ Bệnh khi đơn độc xông vào doanh trại của nàng để cứu Đổng Nhập Khanh.
Nếu như lần đó, Đổng Nhập Khanh thực sự chết trong doanh trại của nàng, chắc chắn Hoắc Khứ Bệnh sẽ khiến cho toàn tộc Hung Nô của nàng bồi táng theo.
Nàng không biết rốt cuộc giữa Hoắc Khứ Bệnh và Đổng Nhập Khanh đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nàng có thể xác định, Đổng đại tiểu thư là trân bảo mà cả đời Hoắc Khứ Bệnh cũng không buông bỏ được.
Người thiếu nữ nói rằng nàng nghe theo mệnh lệnh của biểu tẩu, đến đón Hoắc Khứ Bệnh. Một mình nàng phi ngựa quá nhanh, ước chừng đám tùy tùng phía sau phải một lúc lâu nữa mới có thể đuổi kịp.
“Biểu tẩu của muội cũng tới đây sao?” Lúc Thức Tranh hỏi câu này, lại phát hiện giọng nói của mình có chút run rẩy.
Bắt đầu từ khi nào, ở trước Đổng Nhập Khanh, bản thân nàng lại trở nên hèn mọn như vậy?
Rõ ràng Hoắc Khứ Bệnh đã vì nàng mà vứt bỏ ấn tướng quân, rời khỏi thành Trường An. Nhưng vì sao bây giờ khi nghe thấy tên của Đổng Nhập Khanh, bản thân Thức Tranh bỗng nhiên lại cảm thấy một nỗi sợ hãi đang dâng lên từ sâu trong lòng nàng.
Dường như thiếu nữ không nghe thấy câu hỏi của Thức Tranh, cũng không thèm liếc Thức Tranh một cái, trực tiếp nắm lấy tay Hoắc Khứ Bệnh nói: “Hoắc ca ca, chúng ta nhanh lên một chút, đi đón biểu tẩu của muội.”
Quả nhiên, Đổng Nhập Khanh cũng tới đây.
“Đổng tiểu... Chu phu nhân cũng tới đây sao? Muội ấy đến Trường An đón ta để làm gì?” Giọng nói của Hoắc Khứ Bệnh có chút kỳ quái, thậm chí có chút hoảng hốt.
“Việc này để khi gặp được biểu tẩu, Hoắc ca ca trực tiếp hỏi tẩu ấy không phải tốt hơn sao?” Thiếu nữ nắm lấy tay của Hoắc Khứ Bệnh, rồi lại định nhảy lên ngựa của Hoắc Khứ Bệnh.
“Ấy, ngươi không cưỡi ngựa của ngươi sao?” Sau khi, Hoắc Quang thấy thiếu nữ trèo thẳng lên ngựa của Hoắc Khứ Bệnh, hưng phấn hỏi.
“Nếu ngươi thích cưỡi nó, ta sẽ cho ngươi cưỡi. Ta và Hoắc ca ca cưỡi chung một con là được rồi.” Thiếu nữ vô cùng nghĩa khí nói.
Hoắc Khứ Bệnh không biết phải làm sao, nhìn Thức Tranh, tỏ ý cầu xin nàng thay chàng giải vây. Không ngờ Thức Tranh lại làm như không thấy, vung mã tiên, giục ngựa thẳng về phía trước.
Hoắc Khứ Bệnh chỉ đành cam chịu cùng cô nương xa lạ này cưỡi chung một con ngựa, đuổi theo Thức Tranh.
Còn Hoắc Quang bởi vì có thể cưỡi hãn huyết bảo mã mà mình tha thiết ước ao, nên trực tiếp bỏ qua con ngựa của mình, xoay ngươi muốn trèo lên, ai ngờ con ngựa này không thèm thừa nhận y, thấy thiếu nữ rời khỏi, cũng ngửa đầu hí một tiếng, rồi đuổi theo thiếu nữ.
Hoắc Quang đau khổ, nhìn bóng dáng tuyệt vời của hãn huyết bảo mã, ủ rũ leo lên con ngựa của mình.
Ở trên ngựa, thiếu nữ nói cho Hoắc Khứ Bệnh biết tên của nàng là Triệu Minh Hột.
Lúc đầu, Hoắc Khứ Bệnh nghe nhầm là “Minh Hà”, trong lòng thầm nghĩ không biết phụ mẫu của tiểu cô nương nghĩ gì mà có thể đặt cái một cái tên u ám như vậy. Lúc sau chàng mới biết được là “Minh Hột”, “Minh” là nõn chè, “Hột” trong Thúc Lương Hột (thân sinh của đức Khổng tử).
Triệu Minh Hột nói với Hoắc Khứ Bệnh là từ bốn năm trước khi lần đầu tiên nghe được Hoắc Khứ Bệnh chỉ dùng tám trăm khinh kỵ binh để tiêu diệt đội quân của Hung Nô, phong hầu gia tước, nàng đã vô cùng hâm mộ Hoắc Khứ Bệnh.
Bốn năm qua, nàng đã nghe ngóng tất cả các tin tức về Hoắc Khứ Bệnh khắp nơi, từ mã đạp Kỳ Liên, phong Lang Cư Tư cho đến lời thề “Không diệt được Hung Nô, không thành gia lập thất.“. Tất cả truyền thuyết nàng nghe được đều là những truyền thuyết vô cùng mỹ lệ. Mà Hoắc Khứ Bệnh, người anh hùng trong truyền thuyết, đã chiếm trọn toàn bộ tâm tư thiếu nữ của Triệu Minh Hột.
Nửa năm trước, khi biểu ca Chu Nghiệp Tu của nàng đại hôn, nàng đã theo phụ mẫu đến tham dự hôn lễ khiến cả thiên hạ ngưỡng mộ ấy.
Bởi vì, Chu gia từ trước đến nay đều dương thịnh âm suy, Chu thái gia chỉ có duy nhất một nữ nhi, nên Chu thái gia đối với nữ nhi duy nhất của mình vô cùng thương yêu. Mà người nữ nhi ấy chính là mẫu thân của Triệu Minh Hột. Hơn nữa, Chu gia cho đến khi Triệu Minh Hột ra đời, cũng không có thêm bất kỳ nữ hài tử nào, vì vậy Chu thái gia chuyển tất cả tình thương yêu dành cho ái nữ lên ngoại tôn nữ này. Cho nên trong gia tộc giàu có nhất Lỗ quốc, xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ, là hài tử được cả Chu gia yêu quý lại là một nữ oa khác họ.
Chu Nghiệp Tu cũng giống như tất cả nam nhân của Chu gia, ngay từ nhỏ đã vô cùng yêu thương biểu muội duy nhất của mình, cho nên lúc nàng muốn xem danh sách tân khách của nhà gái, y đã không do dự đưa cho nàng.
Khi Triệu Minh Hột tìm được cái tên mà nàng từng niệm trong lòng cả ngàn lần, nàng đã điên cuồng nhảy múa quanh Chu Nghiệp Tu, khiến cho Chu Nghiệp Tu suýt chút nữa tưởng biểu muội của y phát điên.
Trước đây, Triệu Minh Hột từng nghe thấy Hoắc Khứ Bệnh cùng biểu tẩu tương lai của nàng có chút qua lại, nên nàng nghĩ nhất định Hoắc Khứ Bệnh sẽ tới tham dự hôn lễ. Vì vậy, khi nàng nhìn thấy cái tên này, nàng đã hưng phấn đến mức muốn nổi điên.
Rốt cuộc, nàng cũng được nhìn thấy người thiếu niên anh hùng mà nàng tâm tâm niệm niệm suốt bốn năm qua.
Nàng tưởng tượng cảnh Hoắc Khứ Bệnh cưỡi một con bạch mã, đạp hoa mà đến.
Trên người chàng mặc kim ngân khôi giáp, thanh bội kiếm tùy thân tỏa ra ánh hàn quang uy nghiêm.
Sau đó, chàng giục ngựa đến chỗ nàng, cười nói với nàng.
“Minh Hột, nàng có nguyện ý đi theo bản tướng quân ta không?”
Ngày đại hôn của biểu ca Chu Nghiệp Tu, Triệu Minh Hột đã mặc một bộ y phục giống như một tặng phẩm của mùa xuân tươi đẹp, sau đó si ngốc như đang đợi phu quân của nàng.
Từ sáng sớm cho đến bình minh.
Nhưng phu quân lại không hề tới.
Lúc Triệu Minh Hột hai mắt đẫm lệ, hung hăng cởi bỏ bộ y phục rực rỡ của bản thân xuống, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ, trong thế giới của nàng chỉ có vui buồn của chàng, nhưng trong thế giới của chàng, xuân hạ thu đông, nàng không hề tồn tại.
Thì ra tất cả chỉ do một mình nàng tự nguyện cuồng dại hoang tưởng mà thôi.
Sau hôn lễ của Chu Nghiệp Tu, Triệu Minh Hột ở lại Chu gia một thời gian ngắn, chỉ khác là người thiếu nữ luôn mang ý cười trên gương mặt lại như biến thành một người khác, cả ngày u buồn trầm mặc.
Tất cả hạ nhân của Chu gia đều nói đùa rằng, bởi vì biểu ca mà Triệu tiểu thư yêu quý nhất thành hôn nên nàng mới không vui.
Có lẽ Chu Nghiệp Tu cũng nhận ra nàng không vui nên sau nửa tháng, khi hoàn thành mọi việc phức tạp lộn xộn sau hôn lễ, Chu Nghiệp Tu đưa tân nương của mình và biểu muội đi thả diều.
Ngày hôm đó, thời tiết ban đầu rất tốt nhưng đến giờ ngọ, cuồng phong bất ngờ nổi lên sau đó cơn mưa nặng hạt kéo đến.
Đổng Nhập Khanh phân phó Chu Nghiệp Tu đi mua dù. Khi Triệu Minh Hột nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của biểu ca trong cơn cuồng phong, đột nhiên nàng cảm thấy không đành lòng.
“Ta chưa bao giờ thấy biểu ca nghe lời một người nào như vậy?!” Triệu Minh Hột có chút không vui nói.
“Ngoại trừ lời của ta, chàng còn có thể nghe lời của ai chứ!” Đổng Nhập Khanh nở nụ cười, thẳng thắn nói.
“Biểu ca phải đội mưa mà đi như vậy, rất dễ bị cảm lạnh.” Triệu Minh Hột có chút không nỡ, càng không vui nói với tân biểu tẩu của mình.
“Dù sao cũng còn hơn cả ba người đều bị ướt. Minh Hột, xem ra biểu ca muội rất quan tâm muội.” Đổng Nhập Khanh cười nói.
“Vì huynh ấy là biểu ca của ta mà!” Triệu Minh Hột ngẩng đầu, giọng nói trong veo, trả lời.
“Tẩu nghe biểu ca muội nói, muội đã xem qua danh sách tân khách của ta?” Phảng phất như Đổng Nhập Khanh vô tình hỏi.
Nghe thấy Đổng Nhập Khanh hỏi như vậy, Triệu Minh Hột sửng sốt. Hừ, cái gì mà biểu muội bảo bối chứ, kết quả thành hôn rồi, nương tử vẫn là nhất. Thậm chí ngay cả cái này Chu Nghiệp Tu cũng chẳng nói cho nàng biết.
“Đúng vậy. Nếu tỷ đã nhắc tới, vậy ta cũng muốn hỏi tỷ một chút. Trong danh sách tân khách không phải có tên của Hoắc Khứ Bệnh sao, sao ngài ấy lại không tới Chu gia tham dự hôn lễ?”
Nghe được câu hỏi của Triệu Minh Hột, Đổng Nhập Khanh lập tức ngẩn người. Nàng nhìn người thiếu nữ trước mặt, tựa như nhìn thấy bản thân mình mười năm về trước.
Hồn nhiên mà sôi nổi.
Cởi mở mà kiêu ngạo.
“Ồ, hóa ra so với biểu ca của muội, Minh Hột vẫn quan tâm tới Hoắc tướng quân hơn!” Đổng Nhập Khanh cười hỏi, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn người thiếu nữ trước mắt.
“Đúng vậy. Vốn tưởng trong hôn lễ, ta có thể gặp được ngài ấy. Không ngờ, thì ra tỷ và ngài ấy chẳng có chút thân quen gì cả.” Triệu Minh Hột lạnh lùng nói.
“Nếu muội gặp được Hoắc Khứ Bệnh, muội định làm gì?” Đổng Nhập Khanh không để ý biểu cảm lạnh lùng của Triệu Minh Hột, tiếp tục cười truy vấn.
“Ta muốn đến gần thế giới của ngài ấy, nói cho ngài ấy biết trên đời này còn có một thiếu nữ tên là Triệu Minh Hột. Ta muốn ngài ấy đợi khi ta mười sáu tuổi, rước ta vào Hoắc Hầu phủ!” Triệu Minh Hột nói từng câu từng chữ.
Tự tin cùng ngập tràn hy vọng.
Đổng Nhập Khanh nở nụ cười nhạt nhòa, trong ánh mắt không kìm được dâng lên một chút bi thương.
Mười năm trước nàng cũng từng tự tin như vậy nhưng cuối cùng nàng vẫn phải gả cho người khác.
Giấc mộng đẹp như vậy không nên khiến một người nào tự lừa mình dối người nữa.
“Minh Hột, tẩu và Hoắc Khứ Bệnh hoàn toàn không có qua lại gì, nhưng nếu muội thực sự muốn gặp ngài ấy, ngược lại, tẩu sẽ nghĩ cách giúp muội.”
Nghe được lời nói của Đổng Nhập Khanh, Triệu Minh Hột vui vẻ nhảy nhót, “Thật sao?”
Đổng Nhập Khanh nghiêm túc gật đầu.
“Được! Chúng ta đã giao hẹn!” Triệu Minh Hột vươn ngón tay út, ngoéo tay giao hẹn với Đổng Nhập Khanh.
Đổng Nhập Khanh vươn ngón tay út, nhìn khí trời cuồng loạn bên ngoài trường đình, lẩm bẩm “Chỉ mong qua ngày mưa sẽ là một ngày nắng đẹp.”
“Biểu tẩu đang nói cái gì vậy?” Triệu Minh Hột tò mò hỏi. Thời khắc ngoéo tay với Đổng Nhập Khanh, rốt cuộc Triệu Minh Hột cũng gọi một tiếng biểu tẩu.
Đổng Nhập Khanh cười lắc đầu, không nói gì cả.
“Tẩu nhìn xem, ánh nắng của tẩu đến rồi!” Triệu Minh Hột kéo tay của Đổng Nhập Khanh, vẻ mặt rạng rỡ chỉ tay về phía Chu Nghiệp Tu đang đội mưa đội gió mà đến.
Đổng Nhập Khanh nhìn lại, người phu quân của nàng đang mang tới kiệu lớn tám khiêng. Y mặc áo tơi, cùng nhóm phu kiệu tất tả chạy về phía này.
Dù chỉ trong chốc lát, y cũng phải mau chóng đến đón nương tử của y về nhà.
Nàng nói chỉ cẩn một cây dù, nhưng y cho đánh hẳn một cỗ kiệu tới.
Y không muốn nàng chịu bất cứ một gian khổ nào.
Bởi vì nàng là đóa hoa tường vi quý giá nhất ở tòa thành trong tâm y.
Từ nay về sau người đàn ông này chính là phu quân của Đổng Nhập Khanh nàng, là ánh nắng của nàng.
Vui cùng vui, buồn cùng buồn.
Sinh cùng sinh, tử cùng tử.