Nếu Vẫn Còn Yêu Em

Chương 21: Chương 21: Cám Dỗ




Tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ.

Tôi thử trở mình một chút, phát hiện cơ thể rã rời, cơ hồ toàn bộ sức lực trong người đều bị vắt đến cạn kiệt...

Chập chờn trước mắt là trần nhà màu trắng toát. Mùi bạc hà thanh lạnh thoang thoảng trong không khí khiến người ta thư thái, dễ chịu. Tôi tham lam hít sâu một hơi, dường như ngay cả cơn đau đầu cũng giảm bớt phần nào.

Sau cơn say, những triệu chứng kể trên đều không có gì lạ, lạ là ở chỗ căn phòng tôi nằm, nó vốn không phải căn phòng có diện tích khiêm tốn trong căn hộ tôi đang sống!

Nhìn xung quanh một vòng. Nơi đây có cách bài trí gọn gàng, ngăn nắp nhưng lại có chút đơn điệu, mọi thứ đều được bao phủ bởi tông màu trầm lạnh. Có thể khẳng định đây là phòng của đàn ông...

Lúc nhận ra điều này, tôi dường như quên luôn cả cơn choáng váng, bật dậy như một cái lò xo. Chăn trên người rơi xuống, thân thể lộ ra bên ngoài, tôi mới phát hiện trên người mình chỉ còn mặc mỗi nội y.

Đại não dường như nổ ầm một tiếng.

May mắn là bên cạnh tôi không có động vật khác giới nào đang nằm, nở nụ cười vô lại và hỏi: Còn đau không em?''

Tôi dần bình tĩnh trở lại, nhìn thấy bộ áo choàng ngủ được ai đó gấp sẵn, nằm ngay ngắn phía cuối giường, bèn lấy mặc tạm vào người.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Nội tâm tôi không ngừng gào thét câu đó cho đến khi mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài... Đập vào mắt là cảnh vật hoàn toàn xa lạ, nhưng con người đang ngồi đọc báo trên sofa lại quen thuộc đến mức khiến tôi phải nghiến răng. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta trong bộ quần áo đơn giản ở nhà, tuy dáng vẻ có hơi khác so với thường ngày, nhưng không thể phủ nhận được cái khí chất vô cùng nổi bật trong số hàng vạn người, cảm giác dường như toàn bộ ánh sáng đều tập trung trên người anh ta vậy!

''Tỉnh rồi à?''

Tôi hoàn hồn, trông thấy Túc Tự Lâm hơi nghiêng đầu nhìn mình.

Ừ ừm... Đây là chỗ nào?

Nhà tôi.

Sao tôi lại ở nhà anh? Tôi không để ý ngữ khí của mình lúc này không hề giống như đang nói chuyện với cấp trên.

Âu Thiên Quỳnh, cô không biết tối qua mình uống say à? Người đàn ông đó nhếch môi, trong giọng nói hàm chứa ý giễu cợt.

Lá gan của tôi dường như sắp phình to đến nơi, quát lên một cách bất bình: Nhưng mà Túc tổng, sao anh có thể thừa cơ trợ lí của mình không được tỉnh táo mà làm bậy chứ?!

Làm gì?

Rõ ràng là quần áo của tôi... Chẳng lẽ tôi phải nói thẳng ra!!!

Túc Tự Lâm bắt đầu nhíu mày, nhìn tôi với ánh mắt như đang chịu phải hàm oan, đến mức ngay cả nhảy xuống sông Hoàng Hà ngàn năm cũng rửa không sạch...

Cô có cần nghĩ lại một chút tối qua mình đã làm gì không?

Tối hôm qua ư?

Tôi cố gắng hồi tưởng. Một đoạn kí ức mơ hồ nào đó chợt hiện lên trong đầu.

....

Tôi mơ màng nghe thấy tiếng ai đó lay gọi mình, nhưng chất cồn dường như đã ngấm vào các tế bào thần kinh, từng cơn choáng váng ập đến, ý thức như con thuyền bị tầng tầng sóng dữ ngày một nhấn chìm.

Trong mơ hồ, vẫn có thể nhận ra có người giúp tôi nới lỏng cổ áo vốn dĩ khít chặt, sau đó dùng khăn ướt, chầm chậm lau mặt cho tôi, động tác vô cùng tỉ mỉ, dường như sợ sẽ làm đau tôi vậy...

Trước khi theo Túc Tự Lâm đi ăn tối với khách hàng, tôi đã chọn một bộ đồ không quá cứng nhắc như trang phục đi làm thường ngày, cũng không quá tùy ý, đủ để thể hiện tố chất cần thiết của một trợ lí. Tuy nhiên, mặc đi bàn hợp đồng thì được xem là hoàn hảo, mặc đi ngủ thì quả thực không hợp lí chút nào! Độ bó của cả áo lẫn quần khiến tôi vô cùng khó chịu... Không rõ lúc đó tôi đã lèm bèm cái gì, cơ thể phản ứng ra sao, bên tai bỗng loáng thoáng tiếng than khẽ trầm thấp. Cố hé đôi mắt nặng trĩu, tôi lờ mờ nhìn thấy được đôi bàn tay đang chần chờ giữa không trung... Đó là đôi tay rất đẹp, hơn nữa còn có chút quen thuộc.

Thấy chủ nhân của nó có ý định thu lại, tôi bắt đầu bực bội, gần như gào lên: ''Mau cởi giúp tôi!!''

...

Chuyện sau đó... Tôi quả thực không dám nghĩ tiếp nữa!

''Nhớ ra rồi sao? Có lẽ vẻ mặt của tôi đã khiến anh ta rút ra được kết luận như vậy. Túc Tự Lâm gấp tờ báo trong tay lại rồi đặt nó sang một bên, Nửa đêm canh ba, cô ở trong nhà tôi đòi cởi đồ, vậy cô nói xem, rốt cuộc ai mới là người có ý đồ bất chính?'' Anh hơi nhướng mày nhìn tôi, trong một khoảnh khắc, có cảm giác từ ánh mắt cho đến đôi môi của người đàn ông này đều trở nên ôn hòa hơn so với thường ngày.

... Thực ra ngay vào lúc này, điều mà tôi nhận thức được rõ ràng nhất chính là tửu lượng của mình thật đáng bị khinh bỉ!

Tôi... Cái đó, xin lỗi! Nhưng Túc tổng nhất định phải tin tôi, tôi hoàn toàn không có ý đồ gì với anh, không có ý quyến rũ anh... Vì tránh để lại những hiểu lầm không đáng có, tôi đành phải cố gắng giải thích.

Nhưng vừa nói hết câu, nét mặt của Túc Tự Lâm khẽ biến đổi, thoạt nhìn không được tốt cho lắm.

Tôi biết Túc tổng có rất nhiều bạn gái, sẽ không quan tâm đến trợ lí quèn như tôi! Tôi cũng đã có bạn trai... Tuyệt đối sẽ không mơ tưởng đến anh đâu, anh cứ yên tâm!

Sắc mặt của Túc Tự Lâm thoắt cái đã trở nên sa sầm, trông còn khó coi hơn cả lúc trước.

Hình như càng nói càng sai thì phải?

Đáp lại nỗi băn khoăn trong lòng tôi là sự trầm mặc đến đáng sợ của anh ta. Túc Tự Lâm cơ hồ phải suy nghĩ điều gì đó, một lúc lâu sau mới chịu mở miệng: ''Tôi hối hận rồi!''

''Hả? Cái gì hối hận?'' Tôi chau mày hỏi.

Anh ta chợt nở nụ cười nhạt, nhưng lại trông có vẻ tức giận: ''Tối qua nên làm cho em không thể xuống giường sớm như vậy mới đúng!''

Chưa kịp tiêu hóa hết câu vừa rồi của Túc Tự Lâm, tôi đã bị kéo đi vào trong phòng ngủ ban nãy. Người đàn ông trời đánh đó lôi tôi vào phòng rồi đẩy xuống giường. Ngay lúc ấy, tôi lập tức nhận ra hoàn cảnh vô cùng nguy khốn của mình.

''A a a a a a! Làm cái gì vậy? Anh điên rồi!'' Tôi bất chấp hình tượng vừa gào vừa thét.

Không để tôi có cơ hội trốn thoát, Túc Tự Lâm đã nhanh chóng dùng cơ thể cao lớn của anh ta để kìm chặt tôi trên giường, sau đó dùng một tay để cố định hai cánh tay tôi trên đỉnh đầu, bàn tay còn lại thít chặt eo tôi. Lớp áo choàng ngủ vì cử động mạnh mà dây buộc bị buông lỏng, khiến một mảng da thịt của tôi cứ thế bị lộ ra bên ngoài...

Tổng giám đốc, anh đừng có làm bậy! Đàn ông trời sinh vốn mạnh mẽ hơn phụ nữ, tôi biết đấu sức với Túc Tự Lâm chỉ có nước thiệt thân, đành phải dùng giọng điệu uy hiếp.

Có điều, đối phương lại tỏ ra hứng thú trước sự uy hiếp này, khuôn mặt anh tuấn ấy từ từ kề sát bên má tôi, hơi thở lành lạnh của Túc Tự Lâm cứ phả vào tai khiến tôi có cảm giác vừa tê vừa ngứa:

Cô biết không? Bộ dạng hiện giờ của cô còn cám dỗ hơn cả đêm qua...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.