Trong khoảng thời gian Túc Tự Lâm nằm viện, hầu như mọi công việc đều đổ dồn lên người trợ lí Tổng giám đốc là tôi. Xử lí giấy tờ hay ngoại giao với đối tác, liên lạc với các phòng để tổng hợp sổ sách về tiến độ của công trình cũng như các dự án cần phải thực hiện sắp tới, sau đó lại trình bày về phía tổng công ty. Trừ những giấy tờ quan trọng cần có chữ kí phê duyệt của Tổng giám đốc, còn lại đều không có chuyện tôi mang công việc đến bệnh viện để làm phiền khoảng thời gian nghỉ ngơi quý báu của Túc Tự Lâm.
Ừm... Thật ra với vốn kinh nghiệm làm việc chưa đâu vào đâu của tôi, không thể thay cái người bệnh đó xử lí mọi chuyện ổn thỏa nếu không có vị thư kí Nguyên vừa trở về từ Canada.
Nhắc mới nhớ, cái lần gặp anh ta trong bệnh viện, ấn tượng đầu tiên với vẻ ngoài thư sinh ấy khiến tôi cho rằng anh ta cũng thuộc kiểu người cứng nhắc, nghiêm nghị giống hệt Túc Tự Lâm. Nhưng sau khi tiếp xúc thì có vẻ hoàn toàn không phải vậy...
Chỉ là không ngờ thư kí của Tổng giám đốc lại là nam, không phải nữ!
'' Haizz, cuối cùng cũng xong!'' Tôi khẽ vặn vẹo cái cổ mỏi nhừ, định rời chỗ ngồi đi rót cốc nước, cuối cùng vẫn không yên tâm lắm mở file dữ liệu kiểm tra lại lần nữa, cẩn thận sao lưu một bản vào USB để đề phòng bất trắc.
Mùi cà phê thơm ngậy phả vào mũi, tôi đưa mắt nhìn sang phía bên cạnh, cốc cà phê đang bốc hơi nghi ngút trong không khí vừa vặn được đặt lên bàn làm việc.
'' Cô vất vả rồi!'' Nguyên Hải Hàn thu tay lại, mỉm cười, tay còn lại của anh ta cũng cầm một chiếc cốc tương tự.
'' Cảm ơn!'' Tôi tắt máy vi tính rồi cầm lấy cốc cà phê, ngả người ra sau tựa ghế. '' Không phải chỉ mình tôi, dạo gần đây anh cũng khá bận rộn mà.'' Nói xong cảm thấy cổ họng hơi khô, tôi nâng cốc trên tay uống một ngụm, vị cà phê thơm đắng lan tràn vị giác, khiến tôi tỉnh táo đôi chút.
'' Ha ha, cường độ công việc như vậy vẫn chưa ăn thua gì! Theo Tự Lâm một thời gian lâu sẽ quen thôi, cậu ta là giai cấp tư sản bóc lột điển hình đấy!''
'' Thư kí Nguyên... Tôi có nên tưởng tượng xem vẻ mặt của Túc tổng khi nghe thấy câu nói này của anh không nhỉ?'' Tôi không nhịn được cười, trêu Nguyên Hải Hàn một câu.
Không khí làm việc nơi văn phòng dạo này thật có chút ngột ngạt, nếu không nhờ cái vẻ bông đùa ngả ngớn này của anh ta, e rằng tôi hiện giờ đã áp lực chồng chất rồi.
'' Hầy, cô xem... Mọi chuyện giải quyết cũng gần như ổn thỏa rồi. Cũng nên rủ mấy đồng nghiệp đi ăn một bữa chứ?'' Vị thư kí nào đó nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
'' Anh đãi?''
'' ... À...à, được rồi! Tôi đãi.''
'' Vậy được, tan làm tôi sẽ gọi cho Tô Dung và Ân Kỳ, bảo họ chọn trước địa điểm.''
'' Haizz... Trợ lí Âu, cô bị lây tính xấu của Tổng giám đốc rồi!'' Nguyên Hải Hàn lầm bầm, không biết là vô tình hay cố ý để tôi nghe thấy.
Rõ ràng tôi làm việc bên cạnh Túc Tự Lâm chưa được bao lâu... Cái gì mà bị lây tính xấu chứ?!
* * *
'' A lô! Hứa Quang, tan làm em đi ăn cùng với mấy đồng nghiệp. Anh không cần đợi bữa đâu, nhớ ăn tối đúng giờ.''
'' Tiểu Quỳnh, nhớ về sớm chút! Cần anh đến đón em không?''
'' Khỏi khỏi, em đi nhờ xe đồng nghiệp được rồi.'' Hứa Quang đến thành phố A cũng là để công tác, tôi không thể lúc nào cũng khiến anh lãng phí thời gian vì mình được.
Hứa Quang ở đầu bên kia có vẻ hơi chần chừ. Tôi bỗng nghe thấy có tiếng người gọi anh vọng qua điện thoại, Hứa Quang khẽ đáp lại rồi dặn dò tôi câu cuối, giọng điệu không có chút gì là vội:
'' Đi ăn tối thì được nhưng đừng uống rượu, điện thoại lúc nào cũng phải mở máy để anh liên lạc, nhớ bật cả GPS...''
'' Em biết rồi, Hứa thiếu gia cứ yên tâm!'' Tiếc là không thể để anh trông thấy cái đầu gật như gà mổ thóc của tôi.
'' Ái chà! Cậu đang nói chuyện với bạn trai đó hả?''
Vừa tắt máy, tiếng kêu của Tô Dung chợt vang lên phía sau làm tôi giật mình.
'' A!!! Sao cậu lại dọa người ta giữa ban ngày vậy?!''
'' Khai mau, khai mau! Đừng có mà đánh trống lảng nha.'' Tô Dung hấp háy mắt cười, làm đúng điệu bộ bắt quả tang.
'' Ân Kỳ! Ân Kỳ tới rồi!'' Trông thấy cô gái đang đi về phía bên này, tôi mừng rỡ, vừa vẫy tay vừa tiến lên phía trước...
'' Xin lỗi nhé, tớ phải lo giải quyết một số việc bên phòng Kế hoạch nên ra trễ. Mọi người đợi lâu chưa?'' Ân Kỳ bước nhanh tới đoạn vuốt lại mái tóc hơi rối vì bị gió thổi.
'' Bọn tớ vừa mới đứng đây được một lúc thôi.'' Tôi cười, đáp.
Tô Dung bước đến khoác vai Ân Kỳ. '' Thảo nào giờ tan làm không thấy cậu đâu! Có việc gì mà lại chạy xuống phòng Kế hoạch?''
'' Giám đốc bộ phận đó gọi tớ xuống, toàn hỏi mấy câu linh tinh.'' Ân Kỳ vừa nghĩ đến đã cau mày.
Tô Dung thì lại thay đổi vẻ mặt hóng hớt thành cảnh giác: '' Hừm, cái tên Giám đốc phòng Kế hoạch đó có ý với cậu! Sau này phải cẩn thận đề phòng hắn ta!''
Ân Kỳ gật đầu tán thành.
Qua giọng điệu và cử chỉ của hai người bọn họ, tôi cũng bắt đầu cảm thấy việc này không đơn giản...
Tin, tin!!
Tiếng còi xe vang lên đằng xa. Chiếc Infiniti màu đỏ rượu sáng bóng xuất hiện trước mặt cả ba người chúng tôi. Tô Dung là người có biểu cảm phong phú nhất, cô ấy mồm chữ A, mắt chữ O nhìn chằm chặp vào chiếc xe hơi đắt tiền kia. Quan sát thì thấy Ân Kỳ cũng ngạc nhiên không kém. Còn tôi, lúc này đã không thể thốt nên lời.
Trước đây, Hứa Quang từng cho tôi xem qua một số dòng xe được sản xuất với số lượng giới hạn trên thế giới. Tuy không quan tâm lắm về sở thích xe cộ của anh, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra, chiếc Infiniti này là một trong những số đó!
Nguyên Hải Hàn chễm chệ ngồi ở vị trí ghế lái, nháy mắt cười:
'' Hey! Mời các người đẹp lên xe, chúng ta đi ăn!''
Thư kí Nguyên... Anh ta rốt cuộc là người như thế nào?!
Tôi không thể không cảm khái mức độ chênh lệch giữa trợ lí và thư kí riêng của Túc Tự Lâm.