“Bạn học, có thể mời bạn gái cậu cùng mình uống một chén không?”
“Ngại quá, cô ấy là vợ tôi.”
Từ cửa hàng nhỏ đi ra, Chu Thương Thương ý cười trong suốt hỏi Tô Dần Chính “Ai là vợ anh?”
Tô Dần Chính tay trái ôm thắt lưng Chu Thương Thương, nhìn không rời mắt: “Còn ai vào đây?”
Chu Thương Thương cười khẽ hai tiếng, chậm rì rì ói ra một câu: “Em rõ ràng nhớ có người nói bởi vì thời gian gần đây bề bộn nhiều việc nên muốn tối nay kết hôn.”
Tô Dần Chính đột nhiên dừng chân, quay đầu, đèn đường như cầu vồng lấp lóe phía sau hắn, Tô Dần Chính lặng lẽ nói: “Thương Thương, chúng ta kết hôn thôi.”
Chu Thương Thương đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẫn là sửng sốt. Hồi sau, cô mới đánh một quyền lên người Tô Dần Chính: “Tô Dần Chính, em đối với anh thực quá, quá, quá thất vọng rồi.” Nói xong cô buông tay Tô Dân Chính ra, tự mình đi trước.
“Thương Thương…” Tô Dần Chính đuổi theo Chu Thương Thương, hắn đích xác nóng vội, nhất thời hồ đồ lại cầu hôn Thương Thương qua loa như vậy.
Chu Thương Thương kì thật cũng chỉ giả vờ tức giận. Quay sang nhìn Tô Dần Chính, cô nghiêm mặt hỏi: “Tô Dần Chính, có phải anh cảm thấy em luôn luôn bám dính lấy anh cho nên mới tùy tiện như vậy?”
Tô Dần Chính há mồm: “Không phải, Thương Thương…”
“Cái gì không phải? Rõ ràng là phải.” Chu Thương Thương nâng cằm: “Có phải anh cảm thấy chỉ cần anh mở miệng cầu hôn, em nhất định sẽ đồng ý chứ gì?”
Tô Dần Chính kéo tay cô: “Thương Thương, vừa rồi là anh nói nhầm.”
“Nhầm?” Chu Thương Thương được nước lấn tới: “Thì ra anh căn bản không nghĩ sẽ cầu hôn em. Một lời cầu hôn qua loa như vậy cũng bởi vì nói nhầm mới có?”
Tô Dần Chính vội che miệng Chu Thương Thương, lôi kéo cô lên xe. Thời điểm đóng cửa xe, Chu Thương Thương hỏi: “Đi đâu?”
“Mua nhẫn kim cương.”
Chu Thương Thương vừa rồi náo loạn đến rối tung rối mù lập tức im lặng: “Không đi.”
Tô Dần Chính: “Điều này không phải em nói là được.”
“Em không đi, không đi, không đi---”
Tô Dần Chính cười “Dù sao cũng dư thời gian, chúng ta trước hết đi xem kiểu dáng đi.”
Chu Thương Thương đột nhiên trầm mặc.
Tô Dần Chính tiếp tục giải thích: “Thương Thương, so với việc một người chọn nhẫn khiến cho em vừa kinh ngạc vừa vui mừng thì anh lại muốn hai người chúng ta cùng nhau đi chọn hơn. Anh cảm thấy làm vậy mới có ý nghĩa.”
Chu Thương Thương cong cong khóe miệng, nghiêng đầu tựa lưng vào ghế, đưa năm ngón tay lên nhìn nhìn: “Dần Chính, anh muốn dùng bao nhiêu ca-ra để cột em lại à?”
Tô Dần Chính trong lòng buồn cười, ngoài mặt vẫn vờ đứng đắn “Di” một tiếng: “Anh không có ý muốn mua nhiều ca-ra như vậy.”
Chu Thương Thương hừ hừ xụ mặt nhưng khóe miệng cong cong kia từ đầu đến cuối vẫn chưa thay đổi.
…
Tô Dần Chính mang Chu Thương Thương dạo quanh các cửa hàng chuyên bán đồ trang sức, từ Cartier, Đế Phạm Ni, Bảo Cách Lệ... rồi quay trở lại Chu Đại Phúc. Hai người ở mỗi một cửa hàng đều chọn lựa, thử qua rồi lại nhàn nhã dạo nơi khác.
“Em mang cái này trông có đẹp không?” Chu Thương Thương hỏi Tô Dần Chính.
Tô Dần Chính thực nghiêm túc trả lời: “Đẹp.”
Nhân viên bán hàng chen vào: “Cái này thực sự hợp với bạn trai chị nha.”
“Thật à?” Chu Thương Thương hắng giọng, cầm lấy chiếc nhẫn nữ, tiếc nuối mở miệng: “Nhưng mà nhẫn nữ lại là hai ca-ra, chúng tôi không mua nổi. Vừa rồi ở cửa hàng trước anh ấy còn dặn tôi không được mua cao hơn hai ca-ra.”
Chu Thương Thương nói xong liền dùng ánh mắt oán trách nhìn Tô Dần Chính.
Tô Dần Chính đặt tay lên bả vai Chu Thương Thương, cười một cái: “Thương Thương, em nhớ lầm rồi, anh nói là không cần chọn cái nào thấp hơn hai ca-ra, quá nhỏ.”
Chu Thương Thương chớp chớp mắt: “Có sao?”
Tô Dần Chính: “Nếu em không tin thì chúng ta mua luôn cặp này nhé.”
Chu Thương Thương vòng tay qua thắt lưng Tô Dần Chính, nói với nhân viên: “Ngại quá, chúng tôi thực sự không mua.”
Từ cửa hàng đi ra, Chu Thương Thương bắt gặp Tô Dần Chính đang cười, Tô Dần Chính bất đắc dĩ vuốt tóc cô: “Lần sau nên đổi sang cửa hàng khác thôi. Cửa hàng này chắc chắn không có khả năng cho chúng ta thử nhẫn lần hai đâu.”