Nếu…

Chương 17: Chương 17: Đêm hôm đó, giấc ngủ của tôi đặc biệt an ổn, không có mộng mị, không có phiền não, không có đau thương, chỉ có n




Ngày hôm đó, tôi cùng thiếu gia chơi tới khuya thật khuya. Buổi chiều, chúng tôi ghé vào các cửa hàng vỉa hè ăn một số món ăn vặt sau đó cùng nhau đi xem phim đến tối muộn. Đây là lần đầu tiên tôi được đến rạp chiếu phim, trước kia đều là ở nhà xem qua ti vi. Quả là xem ở rạp khác xa với ti vi ở nhà, từ chất lượng hình ảnh cho tới âm thanh đều tốt hơn nhiều. Bộ phim đang chiếu có tên là “Sinh nhật vui vẻ”. Thế nhưng, kết cục lại là bi kịch. Nhưng dù sao tôi cũng vẫn cảm thấy thật vui vẻ bởi vì hiện tại đã có thiếu gia ở bên mình. Lúc về đến nhà đã là quá nửa đêm, vì sợ làm mọi người tỉnh giấc nên chúng tôi rón rén trở về phòng. Đóng cửa lại, tôi hạ quyết tâm, quay người ôm lấy thiếu gia.

“Lâm Nghị…”- thiếu gia quả nhiên không dự đoán được hành động của tôi, nhất thời có chút kích động.

“Cao Suất…” Âm thanh của tôi có chút run rẩy. Áp mặt vào khuôn ngực ấm áp, tôi lẳng lặng nghe tiếng tim đập của cậu ấy. Trong không khí yên tĩnh ấy, tôi có rất nhiều rất nhiều cảm xúc nhưng nhất thời lại không biết phải miêu tả thế nào.

“Lâm Nghị… cậu…” tôi ngước lên nhìn ánh mắt ôn nhu của cậu ấy, thật chậm rãi, hai đôi môi chạm và nhau.

Tôi nhớ có một quyển sách đã từng nhắc tới thời khắc vĩnh cửu, lúc đọc tới đó, tôi thực sự không hiểu nó có nghĩa là gì. Thế nhưng ngay tại lúc này đây, tôi đã hiểu được rồi. Tim đập rất nhanh, tôi cảm thấy vô cùng kích động. Đây chính là nụ hôn chân chính đầu tiên của chúng tôi, dù ngắn ngủi nhưng tôi không thể nào quên.

Nụ hôn qua đi, chúng tôi chỉ yên lặng ôm nhau, không ai nói một lời. Lúc này, tôi cảm thấy tim mình đập rất nhanh nhưng cũng rất ổn định. Đây chính là một thứ cảm xúc phức tạp, bởi vì học ít nên tôi cũng không biết phải diễn tả bằng tự ngữ như thế nào nhưng mơ hồ có thể hiểu được cái này gọi là hạnh phúc đi.

“Lâm Nghị … tôi…” thiếu gia lần thứ ba gọi tên của tôi. Nhìn thẳng thiếu gia, tôi dùng ngón trỏ ngăn cậu ấy nói tiếp. Trong hoàn cảnh hiện tại của chúng tôi, có lẽ chỉ có yên lặng mới đem lại cảm giác tồn tại của đối phương.

Thiếu gia hiểu ý, lập tức ngậm miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cũng không dám đối diện với ánh mắt của cậu ấy, chỉ có thể lí nhí nói: “Cao Suất, cảm ơn!”

Cậu ấy không nói gì, gật gật đầu.

Đêm hôm đó, giấc ngủ của tôi đặc biệt an ổn, không có mộng mị, không có phiền não, không có đau thương, chỉ có nụ cười của cậu ấy, không phải trong mộng mà ở ngay kế bên.

Sáng hôm sau, khi nắng mới chiếu rọi vào phòng, tôi đã tỉnh hoàn toàn. Ngồi bên giường của thiếu gia, ngẩn người nhìn cậu ấy.

Lần thứ hai không hề kiêng kị mà ngắm nhìn cậu ấy thật tỉ mỉ. Tôi phát hiện ra da của cậu ấy rất đẹp. Dù có hơi đen nhưng lại có cảm giác nhẵn nhụi. Lông mi khá dày nhưng lại rất gọn gàng, giống như con người của cậu ấy, rất chỉnh chu, khiến người ta có cảm giác khoan khoái.

Ý thức được thiếu gia sắp tỉnh, tôi vội vàng đi đánh răng rửa mặt, xuống phòng bếp ăn sáng. Lúc này, dì Trương đến bên tôi, nhỏ giọng hỏi: “ Lâm Nghị, nghe nói ba cậu ở bên ngoài đã phát tài, hiện tại còn cùng lão gia làm ăn có phải hay không?”

Tôi kinh ngạc hỏi lại: “ Là ai nói?”

“Đương nhiên là thiếu gia!”

“Cháu đã lâu lắm rồi không gặp ba nên cũng không biết…” Tôi máy móc ăn quẩy, một chút hương vị cũng không cảm nhận được, trong đầu là hình ảnh mơ hồ của ba.

“Sáng sớm đã có chuyện gì vui vậy?” thiếu gia mặc đồng phục, tươi cười bước vào.

“Thiếu gia sớm, cũng không có gì, tôi chỉ là cùng tiểu ba… à không là Lâm Nghị thiếu gia nói chuyện phiếm mà thôi.”

“Ân, hôm nay ăn cái gì vậy?”

“Dạ thiếu gia, tôi đã chuẩn bị bánh mì với sữa, hiện tại lập tức đi chiên trứng.” dì Trương cung kính trả lời.

“Tôi không phải đã nói buổi sáng không uống…”

“Dì Trương, thiếu gia buổi sáng không thể uống sữa, sẽ đau dạ dày.” Tôi ngắt lời cậu ấy.

“A trí nhớ của tôi, như thế nào lại quên mất chứ. Thiếu gia, cậu chờ một chút, tôi lập tức đi đổi.” dì Trương vội vàng cầm cốc sữa đi vào.

“Dì ấy chắc lại bỏ thêm đường, để tôi đi nhắc dì ấy một tiếng.” Buông cái quẩy xuống, tôi theo dì Trương vào bếp.

“Hừ, nghĩ có cha là kẻ có tiền liền rất giỏi đi. Ta sống đến ngần này tuổi còn bị một thằng tiểu tử dạy khôn nữa. Lại còn sĩ diện, nói cái gì mà không biết hiện tại cha mình thế nào. Định lừa ai chứ? Nếu hắn không biết cha hắn hiện tại thế nào thì sao thiếu gia có thể đem hắn về chứ.” Dì Trương một bên lấy sữa đậu nành cho thiếu gia vừa nói với Lí thúc.

“Được rồi, đừng nóng giận nữa, cần gì phải cùng con của ả tiện nhân kia chấp nhặt chứ. Đây làm phí lời của chúng ta thôi, nghe lời, không cần giận giữ thằng con hoang kia. Hắn hiện tại là đang ỷ cha mình có tiền, cáo mượn oai hùm. Cũng bởi vì lão gia cùng cha hắn làm ăn nên thiếu gia mới vâng lời đem hắn trở lại. Còn tưởng mình là ai mà lại dám xem thường dì Trương của chúng ta chứ. Dì xem tôi nói có đúng không?”

“Thối lắm! Ngậm miệng lại cho tôi…” dì Trương nở nụ cười, đem thìa đường bỏ vào cốc. Tôi cười cười tiến lên phía trước: “ Dì Trương, buổi sáng thiếu gia không thích ăn ngọt, vẫn là để con làm thay đi.”

“Lâm…Lâm thiếu gia, tôi sao có thể không biết tốt xấu mà để cậu làm được. Cậu vẫn là quay lại bàn ăn đi. Chỗ này để tôi làm là được rồi. Tôi sao tự nhiên lại quên mất buổi sáng thiếu gia không thích ăn ngọt cơ chứ. Đa tạ cậu đã nhắc nhở, Lâm thiếu gia.”

“Ân.”

Tôi không biết làm thế nào mà ba lại trở thành kẻ có tiền, thậm chí còn quay về tìm tôi. Chỉ là bọn họ cứ luôn miệng gọi thiếu gia này thiếu gia kia. Đây là gọi tôi ư?

Có lẽ tôi đã nghe nhầm, nhìn nhầm rồi, cũng đã đoán sai rồi. Thiếu gia là vì việc làm ăn của lão gia nên mới đem tôi trở về. Như vậy, mấy ngày nay… tất cả đều là suy tính của họ? đền bù? hay là lấy lòng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.