Ngã Ái Biến Thái

Chương 18: Chương 18: 8




CHƯƠNG 2.8

“Không cần kêu nữa. A a….. Câm miệng a…..” Nghe xong tất cả âm thanh *** đãng của chính mình, Biện Thái trạng thái cả người đang không có chỗ phát tiết, cho nên hắn nghĩ nếu hắn không phải không biết bơi, hắn nhất định là nhảy từ ban công này xuống biển chết quách đi cho rồi. (=_=)

Hắn cũng không có biết chính hắn lại có thể như vậy kêu to trên giường, mông lại như vậy lắc lư, nếu không phải hắn trong đầu ngay cả một chút ấn tượng cũng không có, hắn nhất định sẽ chịu không nổi cái hình ảnh nam nhân trong phim kia la lớn. Ngươi dừng lại cho ta!

Biện Thái không muốn nhớ lại kí ức bị cưỡng bức trong đầu đâu.

Hắn nhớ rõ ngày hôm đó, trừ bỏ đau đớn ngay từ đầu ra thì liền sau đó ngay cả chính mình hiện đang bị người ta bắt buộc cũng quên mất. ngược lại cònhết mình phối hợp với luật động của nam nhân, tiểu huyệt nhỏ chưa từng hoan ái cứ như vậy ôm chặt lấy tính khí nam nhân, cầu xin nam chân cho thêm nữa thêm nữa, nhanh nhanh tiếp nhập vào bên trong.

Khoái cảm mãnh liệt bị nam nhân xâm phạm hắn là chưa có thể nghiệm qua, cảm giác rốt cuộc là thích đến cả người giống như chết đi sống lại vậy, hiện tại nhớ lại đều thấy quá mức thoải mái đi.

Người bình thường sẽ thường giữ lấy kí ức trong đầu, nhưng nếu kí ức đó lại vượt quá phạm vi thừa nhận được, đầu óc cũng sẽ sớm đem kí ức đó tẩy đi thôi. Điểm ấy chính là sở trường số một của Biện Thái cục cưng của chúng ta a.

Đêm đó hắn bị làm đến bất tỉnh nhân sự, nhưng là vẫn bị ba nam nhân trái muốn làm phải cũng muốn làm, cho nên dù hắn có ngất đi rồi vẫn là bị kêu sống lại lần nữa.

Hắn cho dù toàn bộ không nhớ rõ nhưng cũng có lưu lại chút kí ức bị ngắt quãng, loại sự tình này ai muốn giữ lại chứ, cho nên hắn đương nhiên lựa chọn quên đi là tốt nhất a.

Bằng không thì thế nào, hắn có thể cầm hung khí chạy đến dọa chết ba người kia sao? Huống chi bọn họ và hắn chính lại là huynh đệ.

Nhưng là bị người ta bắt cóc đến đây, hắn nghe đến âm thanh mình *** đãng thì liền quên không được.

Là cái bọn cướp kia không có lương tâm a, còn dám chụp hình cảnh xuân của hắn đem đi đe dọa tinh thần hắn a.

Nếu có chăng bọn họ là kẻ thù của Biện Để thì cũng sẽ không bắt cóc hắn a, đoạn phim này mà bị phân tán ra thì mặt mũi tam huynh đệ kia để đâu chứ.

Nhưng là phim kia rõ ràng đem mặt tam huynh đệ kia che lấp mất chỉ tập trung vào mỗi hắn thôi, cho nên căn bản suy xét chính là nhằm hắn tấn công.

…………………………………………………………………….

Biện Thái càng nghĩ càng thấy không đúng, càng nghĩ càng buồn rầu, không nghĩ ra nổi là rốt cuộc ai làm như vậy.

Hắn che lỗ tai, nhắm mắt lại để chính mình không thể nghe không thể xem hình ảnh trong TV kia, nhưng là trong đầu lại hiện lên một cỗ hình ảnh còn muốn chân thật hơn, đều là hình ảnh hắn thế nào bị người ta xâm phạm a.

“Này bảo bối thực sự là cực phẩm nha, làm như thế nào cũng sẽ không chịu không nổi, ăn nhiều như vậy rồi mà còn cắn chặt ta đến không chịu nỗi a.” Ngón tay không ngừng ra vào tiểu huyệt ẩm ướt, không để ý đến hắn cầu xin tha thứ nhiều như thế nào.

A….. Đừng nói nữa, đừng có xuất hiện trong đầu hắn nữa!

“Ngay từ đầu đã giống như xử nữ, không nghĩ tới hắn trời sinh ra tư chất làm thụ a, hắn cứ khóc nói không cần không cần nhưng thân thể lại một mực hưởng thụ nha,” Nam nhân nâng lên đầu của hắn, ở trên môi hắn hôn xuống.

“Không cần a…. Tránh ra, hắn quơ loạn đẩy ra, thế nhưng hắn vậy mà lại vì thanh âm của nam nhân có chứa sủng nịnh mà động tâm.

Hắn không phải xử nữ,  cũng không phải là trời sinh làm thụ, hắn chính là nam nhi chính trực cực hảo.

Biện Thái quả thực muốn úp đầu vào giường khóc một trận.

Cứ như vậy hắn bị nhốt trong phòng thẳng cho đến khi mặt trời lặn, trên TV 24 giờ không ngừng hiển thị hình ảnh hắn đang tình ái cùng nam nhân, mà khi đến giờ cơm thì sẽ có người từ cửa thông khí đẩy thức ăn vào cho hắn.

Mới ngắn ngủn vậy mà đã một tuần trôi qua, nguyên bản soái khí phiêu bạc công tử của chúng ta đã muốn gầy đi một vòng, trên mặt ẩn chứa đôi mắt sâu quắn thâm quần, ánh mắt chứa đầy tơ máu, không chút nhúc nhích mà nằm hình chữ đại ở trên giường.

Ngoài cửa phòng hình như có người đang nói chuyện, cửa phòng liền sau đó mở ra.

Ngay tại cửa có một vị lão nhân ước chừng năm mươi tuổi, hẳn là mấy ngày nay đưa thức ăn đến cũng là lão nhân này đi, nhìn bộ dạng cũng không giống như là có đủ can đảm để bắt cóc hắn đâu, cũng sẽ chẳng dám dùng phương thức này mà tra tấn hắn. Lão nhân là đang lo lắng nhìn Biện Thái đang nằm trên giường.

“Có phải hay không ngươi bị bệnh? Chủ nhân muốn chúng ta đưa Bạch thầy thuốc đến nhìn xem ngươi!”

Người được xưng là Bạch thầy thuốc đến, cũng ước chừng là hơn năm mươi tuổi rồi, bộ dạng cũng giống như thầy thuốc thật.

Biện Thái nguyên bản đang nằm trên giường bỗng nhiên đùng một cái ngồi bật dậy, từ trên giường nhảy xuống chạy nhanh ra cửa, đẩy ngã hai lão nhân trước mặt, chạy một mạch xuống lầu.

…………………………………………………………………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.