Ôn Nhuận thề cậu sẽ không bao giờ dám oán hận thần tiên trên trời nữa, thật là, cậu làm sao biết được thần tiên thù dai a, cậu bất quá là lúc ở cùng Ngô Tử Địch oán hận một chút, kết quả không tới nửa giờ sau, cũng không biết vị tiên nhân lòng dạ hẹp hòi nào liền lập tức dùng hành động thể hiện cho cậu hiểu được kết quả của việc không tôn trọng thần tiên.
“Vị đại ca này, anh có thể nói qua cho tôi biết một lần, tôi là không phải bị bắt cóc đi?” Ôn Nhuận nhìn con dao lóe sáng để cạnh cổ, nhỏ giọng nói, miễn cho thanh âm quá lớn làm nhóm bắt cóc nghĩ lầm cậu kêu cứu, trực tiếp đâm cho một nhát vậy thì nguy to rồi.
Tên đang cầm dao kỳ quái nhìn cậu, con tin khi bị bắt cóc bị kích thích quá lớn không khống chế được cảm xúc, các loại tình huống nào gã cũng đều nhìn qua, bất quá người này không giống như vậy, thanh niên này trước sau đều bình tĩnh không giống người thường, tại thời điểm này còn có tâm tư hỏi mấy câu vô nghĩa không thể không làm cho người ta bội phục.
Chẳng lẽ là Ngô Tử Địch bị kích thích quá mức nghiêm trọng, làm cho cậu ta thẹn quá hóa giận phái người bắt cóc mình? Nếu bắt cóc đại ca vẻ mặt không thích hợp với câu hỏi, Ôn Nhuận không thể không dùng óc suy luận đáng thương của mình sắp xếp từng cái sự kiện: Đối tượng hoài nghi đầu tiên tự nhiên là Ngô Tử Địch. Nhưng là không quá có khả năng, phải biết rằng Ngô Tử Địch không có khả năng trong thời gian ngắn tìm được người đến đây bắt cóc mình? Đám bắt cóc này thủ đoạn thuần thục, địa điểm mai phục tốt, đều chứng minh bọn họ không phải là lần đầu tiên gây án. Nhưng là, trừ bỏ Ngô Tử Địch, còn ai vào đây đâu? Cậu rất hối hận mình lúc bình thường đều ỷ lại Kế Hoằng giải quyết mấy vấn đề này, giờ có muốn suy nghĩ thì cũng càng ngày càng trì độn.
“Cái kia ……. Các người tính lấy bao nhiêu tiền chuộc?” Cậu lại mở miệng hỏi, vô cung hy vọng có thể biết được rõ ràng vấn đề này. Nếu bọn chúng có công phu sư tử ngoạn, cậu liền trực tiếp để dao đâm vào cổ mình luôn, đúng vậy, cậu chính là yêu tiền hơn yêu mạng, ai muốn cười liền cười đi, người chưa tùng nghèo đói căn bản sẽ không hiểu được nghèo đói có biết bao nhiêu chua xót.
“Đây là chuyện của Kế tổng tài, nói với cậu cũng vô dụng.” Kẻ cầm dao cuối cùng cũng nhịn không được: Người này sao lại nói nhiều như vậy, rõ ràng gã chỉ nói một câu để cậu không nói nữa. Gã ôm hy vọng tốt đẹp như vậy lại nghe Ôn Nhuận la ầm lên: “Cái gì? Cái gì là chuyện của Kế tổng tài? Tôi là vợ của hắn, tiền của hắn cũng chính là tiền của tôi, ở nhà tiền đều là do tôi làm chủ anh có biết không? Nếu các người đưa ra giá quá cao, tôi sẽ nói Kế Hoằng không trả tiền, các người đừng có lầm, dám khinh thường tôi không có quyền to ……….. Ân ân …..” Cậu nói còn chưa dứt lời, đã bị kẻ bắt cóc lấy ra khăn mặt nhét vào miệng, kẻ kia còn phẫn nộ nói: “Đại ca, mong anh lần sau mang theo công cụ tốt có được không? Anh xem quên khăn bịt miệng liền có biết bao nhiêu phiền toái? Thằng này rất dài dòng, em bất đắc dĩ lắm mới phải đem khăn mặt mới mua của anh cho nó dùng.”
“Ngô ngô ngô ……” Ôn Nhuận còn định giãy dụa, kẻ bắt cóc kia lại dí dao vào cổ cậu, hung tợn gầm nhẹ nói: “Cậu còn dám gây ra tiếng động, tôi liền đem tất chân cởi ra nhét vào miệng, tôi đã vài ngày không rửa chân, cậu có muốn thử không?” Chiêu này quả nhiên dùng tốt, Ôn Nhuận tuy rằng còn lấy mắt gắt gao trừng hắn, nhưng là miệng cũng không dám phát ra tiếng. Lão đại kia vừa nhìn thấy tình cảnh này, hùng hùng hổ hổ nói: “Lão tam, mày sớm dùng chiêu này có phải tốt hay không, mẹ nó, lãng phí cái khăn mặt mới của tao. Phải tăng tiền chuộc gấp đôi để tiểu tử họ Kế kia giao.”
“Lão đại anh nói nhỏ chút, bây giờ còn chưa có ra khỏi nội thành đâu.” Lão nhị đang lái xe nóng nảy, quay đầu trừng lão đại một cái, lão đại không dám hé răng. Ôn Nhuận mắt sáng lên, nghĩ rằng xem ra đây chỉ là một đám thổ phỉ không có tổ chức, lão nhị dám rống lão đại thôi, ân, Kế Hoằng, anh nên thông minh một chút, trăm ngàn lần đừng vì em mà không dám báo nguy, cái đám ô hợp này cảnh sát chỉ cần đưa một đầu ngón tay ra là đã thu thập được. Cậu tâm tình thoải mái, con sâu ngủ liền ngọ ngoạy bò ra, hơn nữa xe đi lắc lư, giống như hát ru đứa nhỏ, thế là Ôn Nhuận dựa đầu vào kính thủy tinh, chỉ chốc lát sau liền ngủ mất.
“Tên này là heo sao? Dây thần kinh so với heo còn thô hơn? Lão đại, em đây là lần đầu tiên gặp được một kẻ bị bắt cóc mà còn ngủ được.” Lão tam như là gặp được động vật quý hiếm nhìn chằm chằm, lão đại cũng gật mạnh đầu tỏ vẻ đồng ý. Chỉ có lão nhị đang lái xe là vẫn bình tĩnh: “Ra khỏi nội thành, hai người ai gọi điện thoại cho Kế Hoằng? Nói ác độc một chút, nhưng mà chủ yếu vẫn là nói hắn lấy ra toàn bộ tài sản để chuộc lão bà bảo bối của hắn về.”
“Lão nhị, em cảm thấy …..” Lão tam lấy ra điện thoại, trên mặt lại chần chờ: “Em cảm thấy một người như vậy, thật sự sẽ là lão bà bảo bối của Kế Hoằng sao? Chúng ta có hay không nghĩ sai rồi, tiểu mĩ nhân ở quán cà phê mới thật sự là chánh chủ? Hơn nữa, cho dù nó có là lão bà của Kế Hoằng, anh nói Kế Hoằng có thể lấy bao nhiêu tiền để chuộ? Nếu là em, em cũng chẳng để ý tới bọn bắt cóc, cứ để con tin bị giết là hay nhất, như vậy có thể cùng tình nhân xinh đẹp kia song túc song phi(1), không phải lo chuyện ly hôn chia tài sản, thật tốt?”
“Cho nên mới nói cậu không phải là Kế Hoằng mà chỉ là một tên cướp giấu đầu lòi đuôi.” Lão nhị cười lạnh: “Ít nói nhảm, nhanh gọi điện cho Kế Hoằng đi, đến lúc đó chúng ta sẽ biết có bắt sai người hay không.”
(1)Song túc song phi: như hình với bóng