Trong phòng trên bàn nhỏ chỉ thắp một ngọn đèn, Ôn Nhuận bất mãn bị Kế Hoằng bắt ngồi trên người hắn, tư thế như vậy xem ra càng có điểm ái muội.
“Uy, anhrõ ràng đã nói lần này sẽ tới phiên tôi ở mặt trên?” Tuy rằng ở trên nhưng cũng đâu được thoải mái, Ôn Nhuận thập phần bất mãn đặt câu hỏi.
Kế Hoằng vô tội nháy mắt mấy cái: “Đúng vậy a, cậu không phải là đang ở trên sao?” Hắc hắc, dám đấu với tôi, Ôn Ôn a, cậu còn non lắm.
“Tôi căn bản đâu có muốn như thế này ……… anhhỗn đản … a …” thanh âm dâm mỹ vang lên, thân mình Ôn Nhuận nhất thời hạ xuống vài phần, cậu đau đến nhe răng nhếch miệng, oa oa kêu to: “Anh đánh lén, dám dở trò với tôi, cái tên hỗn đản này.”
“Ôn Ôn, chúng ta kết hôn đi.” Kế Hoằng ồ ồ thở dốc, không quên nói ra ý định đã được chuẩn bị kỹ, hắc hắc, tại thời điểm như thế này cầu hôn, nhất định sẽ không bị cự tuyệt mà còn thành công dời được sự chú ý của Ôn Nhuận.
“Cái gì? Anh nói cái gì?” Ôn Nhuận quả nhiên trở nên ngây ngốc rồi lại bị quy đầu cực đại va chạm thật mạnh kéo thần trí trở về: “A …. a ….. Kế Hoằng, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, cứ chờ mà xem.”
“Hừ, không cần quấy rầy đến giấc ngủ của hàng xóm nga.” Một câu nói ra thành công làm cho Ôn Nhuận đem toàn bộ tiếng la hét nuốt vào trong bụng, Kế Hoằng đắc ý nở nụ cười, hắn cảm thấy chính mình kiếp trước nhất định là miêu, hơn nữa còn là liên tiếp trộm thành công cá.
Hôn lễ cử hành đơn giản, bởi vì hai nam nhân kết hôn tuy rằng không phải là chuyện thiên oán, nhân giận, kinh thế hãi tục nhưng vẫn là không được dung thứ, lại nói hai người cũng không phải cái gì danh môn quý tộc, phú hào quan lớn nên hôn lễ long trọng là không cần thiết, bọn họ cũng không có nhiều tiền để lãng phí, phô trương.
Kể từ đó Kế Hoằng ngay tại nơi ở của Ôn Nhuận bám rễ, lại nói đến tình yêu cũng là thứ gì đó lạ kỳ. Hai người xét về bối cảnh gia đình, giáo dục, thậm chí là cả tính tình cũng khác nhau rất nhiều nhưng lại ở cùng một chỗ, có rất nhiều điều để nói với nhau. Ôn Nhuận đáng thương có thói quen để mình chịu thiệt cũng không muốn đấu tranh, điều này làm cho dì cậuthập phần ai oán, muốn giận nhưng cũng không có cách nào.
Kế Hoằng mỗi ngày ở nhà cũng không phải chuyện tốt, Ôn Nhuận biết tâm tình của hắn nên khi được nghỉ ngơi một ngày liền cùng hắn ra ngoài giải sầu. Một thời gian lâu sau, cậu phát hiện Kế Hoằng ngày càng lặng yên ít nói, cậu biết người yêu trong lòng khó chịu nhưng cũng không có cách nào, vừa vặn trong nhà hết sạch đồ ăn thế là liền túm lấy Kế Hoằng ra ngoài cùng cậu mua này mua nọ.
Kế Hoằng ngẫm lại, thấy chính mình dạo này đem đến cho Ôn Nhuận mệt mỏi liền thống khoái đáp ứng rồi cùng nhau nói nói cười cười bước ra ngoài, đi xe công cộng đến một siêu thị lớn.
Nếu so kinh nghiệm sống thì Kế Hoằng không bằng Ôn Nhuận, chỉ thấy hắn tò tò đi theo sau người yêu, mắt mở lớn nhìn cậu giảng giải thế nào là cá tươi cùng rau dưa, phối hợp như thế nào để có được món ngon lại dinh dưỡng, loại nào thích hợp ăn với canh, cái gì ăn sau bữa cơm mới tốt …….. Hắn lần đầu tiên biết được, ngoài ngoài sách vở còn có nhiều điều thú vị để học như thế, khó trách cổ nhân có câu ‘đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường’, quả nhiên là có đạo lý a.
Đang hăng say nghe giảng, phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm nao núng: “Là ……. Kế Hoằng sao?”
Không nghĩ tới ở nơi này có thể gặp người quen, Kế Hoằng cùng Ôn Nhuận quay đầu lại nhìn liền thấy một nam tử anh tuấn đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Kế Hoằng rồi mới cả kinh kêu lên: “Thiên a, thật sự là cậu, cậu sao lại ở chỗ này? Tôi về nước nhưng không liên lạc được với cậu, sau đến hỏi thăm tin tức của cậu, bọn họ lại nói …….. nói cậu bị đi tù. Chuyện này là sao? Đánh chết tôi cũng không tin cậu sẽ đi buôn lậu thuốc phiện, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nam tử một bộ khó nén kích động thấp giọng đặt câu hỏi, trong giọng nói tràn ngập phẫn nộ dày đặc.
“Hàn Tưởng, tôi cũng thật không nghĩ tới có thể ở nơi này gặp cậu.” Kế Hoằng cũng là nét mặt vui vẻ, chợt lại ảm đạm xuống: “Ai, nói đến tôi, kia thật sự là một lời khó nói hết, chờ một chút chúng ta đi ra ngoài tìm một chỗ, vừa ăn vừa nói đi.” Hắn nói xong nhìn qua Ôn Nhuận: “Giới thiệu một chút, đây là người yêu của tôi Ôn Nhuận, Ôn Nhuận, đây là bằng hữu tốt nhất khi anh ở nước ngoài du học, Hàn Tưởng, bởi vì về nước bề bộn nhiều việc, sau đó anh lại xảy ra chuyện cho nên vẫn chưa liên lạc lại.”
Hàn Tưởng? Ôn Nhuận gật gật đầu nói: “Đi đi, các anh lão đồng học chắc có nhiều chuyện để nói, em chỉ mua thêm hai thứ khác nữa liền trở về.”
“Không cần, để anh đưa em về ……..” Không đợi Kế Hoằng nói xong, Hàn Tưởng vội vàng mở miệng: “Xe của tôi để ở bên ngoài, không bằng để tôi đưa tẩu ….. không phải, để tôi trước đưa Ôn …. Nhuận …. Về nhà …..”Y không biết xưng hô với Ôn Nhuận như thế nào, rõ ràng không thích hợp với từ tẩu tử nhưng ylại không biết nói sao.
Kế Hoằng cười vỗ vỗ vai y: “Không cần, Ôn Ôn không thích phiền toái. Bên ngoài có quán cà phê, cậucứ vào đó chờ, tôi rất nhanh sẽ trở lại.” Nói xong liền cùng Ôn Nhuận đi mua hai món hàng này nọ đem đến chỗ tính tiền.
“Anh đi nói chuyện đi, em có thể tự mình về nhà, việc này trước giờ không phải là chưa từng có, chẳng lẽ khó dễ được một đại nam nhân như em sao?” Đi vào ga, Ôn Nhuận ngăn Kế Hoằng lại: “Bạn học cũ kia của anh cũng đã thật lâu không gặp, cùng người ta tán gẫu nhiều một chút, mấy ngày nay tâm trạng anh có vẻ chán nản lắm.” Vừa nói, cậu vừa lặng lẽ hướng túi Kế Hoằng nhét vào tờ năm trăm nguyên.
Kế Hoằng thấy động tác này của cậu lại làm bộ không có nhìn đến, hắn biết Ôn Nhuận là sợ lòng tự trọng của hắn bị tổn thương, trong lòng cảm giác ấm áp lan tỏa nhè nhẹ, hắn cảm thấy đối với Ôn Nhuận, chính mình phải thương cậu như thế nào mới đủ, tri kỉ như thế a. Mỉm cười nhìn theo hướng cậu, đợi cho chiếc xe kia đi xa, hắn mới phát hiện chính mình thế nhưng đã bắt đầu nhớ nhung.