Ngã Ái Nhĩ, Bất Hội Cải Biến (Tôi Yêu Em, Sẽ Không Thay Đổi )

Chương 9: Chương 9




Kế Hoằng đi làm, hơn nữa chức vụ còn tuyệt đối không thấp. Hàn lão gia tuy rằng là một thương nhân tàn nhẫn, đầy thủ đoạn nhưng đối với bạn tốt củaco mình, ông vẫn thực thích, chỉ hận không thể nhận Kế Hoằng làm con nuôi, liền sắp xếp cho hắn làm nghiệp vụ quản lý.

Điều này thập phần chọc giận một số nguyên lão của công ty, nhưng phản đối không có hiệu quả, mọi người không hẹn mà cùng khoanh tay nhìn xem kẻ mới tới này sẽ gây ra náo nhiệt gì. Tại đây đều một dạng đoàn kết nhất trí, tổ nhỏ chuyên áp bách hãm hại người mới chính thức thành lập, chuyên môn phụ trách ngáng chân Kế Hoằng, sử dụng ám tiễn đối với hắn, gồm những viêc như cung cấp tin tức giả, trước mặt khách hàng bôi nhọ hình tượng của hắn.

Những hành động nhỏ đó tự nhiên không thể qua được ánh mắt của Hàn lão gia, bất quá ông cũng không muốn ngăn cản, chính là vì Kế Hoằng tuy xuất sắc thế nhưng trên thương trường lại không có chiến tích, hết thảy đều là hư ảo, ônglà thật tâm muốn nhìn người thanh niên này sẽ đi được bao xa trên con đường ngập tràn khó khăn, gai góc.

Một tháng sau, phiếu điểm được giao lên. Kế Hoằng cùng Hàn Tưởng đứng chung một chỗ, hổ thẹn cúi thấp đầu, tháng này thành quả rất thấp làm cho hắn thập phần mất mặt, cảm giác dường như đã phụ sự tiến cử của lão gia tử, quả thực chính hắn đã làm cho lão nhân mất mặt.

Hàn lão gia nhìn chăm chú vào tờ phiếu trước mặt, trong lòng tuy rằng nổi lên sóng gió động trời nhưng trên mặt cũng không có một chút gợn sóng, mỉm cười nói: “Đối với một người mới mà nói, những thành tích này là rất tốt, nhưng đối với Kế Hoằng conmà nói, bác có chút thất vọng. A Hoằng a, con có gì để biện bạch không?”

“Không có, con chỉ có thể nói, tháng sau sẽ cố gắng hơn.” Kế Hoằng bình tĩnh trả lời, chỉ có Hàn Tưởng ở bên cạnh không nhịn được, hét lớn: “Kế Hoằng, không việc gì phải nén giận …….” Câu nói còn chưa dứt, Kế Hoằng đã muốn nghiêm khắc nhìn về phía y, hơi hơi lắc đầu.

“Tốt, quả nhiên là người bá phụ nhìn trúng.” Ngoài ý muốn, Hàn lão gia đột nhiên đứng lên, sang sảng cười tựa hồ đem văn phòng cao cấp này làm rung chuyển: “Không sai, so với ta, con còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.” Nói xong hiền lành vỗ vỗ bả vai Kế Hoằng: “Con nghĩ rằng bá phụ già nên hồ đồ, nhìn không ra trò quỷ của bọn kia sao? Bác bất quá là muốn nhìn xem năng lực của con thôi, không nghĩ tới con ở dưới tình huống đó vẫn có thể làm ra vài nét bút sinh ý, hơn nữa lợi nhuận còn cao như vậy. Không sai, quả thật không sai, xem ra là bá phụ đã già rồi, thiên hạ sau này là của người trẻ tuổi các con, hậu sinh đáng sợ, hậu sinh đáng sợ a.”

“Lão ba, kính nhờ ba có thể diễn chuyên nghiệp hơn nữa được không? Rõ ràng trên truyền hình lời kịch thực cảm động, sao qua đến miệng ba lại giả tạo như thế a.” Hàn Tưởng không chút lưu tình phun ra nhận xét, suýt chút nữa đem Hàn lão gia sinh khí đến đột quỵ: “Hỗn tiểu tử, mày còn coi tao là ba sao? Dám nói với tao như thế.”

Phương thức biểu đạt tình cha con──sau một phen giương cung bạt kiếm, lão gia tử cười tủm tỉm lấy ra một cái bao đỏ thẫm đưa cho Kế Hoằng: “A Hoằng a, tiền lương thử việc ba tháng rất thấp, thật sự là cùng con không xứng, đến, bá phụ cho con thêm tiền thưởng, không cần phải ngượng ngùng, bá phụ tin tưởng, nếu không có những chướng ngại vật này, tháng sau consẽ thay bá phụ kiếm được càng nhiều lợi nhuận, ha ha ha, conkhông cần phiền lòng, bá phụ là thương nhân, cho nên hết thảy đều lấy ích lợi làm chính.”

Hàn Tưởng một phen tiếp nhận tiền lì xì nhét vào tay Kế Hoằng: “Nếu ông tađã nói như thế, chúng ta còn khách khí cái gì.” Nói xong cúi chào lão nhân rồi kéo Kế Hoằng ra khỏi văn phòng. Vừa ra tới, tiểu tử này sắc mặt tham lam liền lộ rõ, đoạt láy bao tiền lì xì nhìn nhìn, rồi mới cả kinh kêu lên: “Oa, Kế Hoằng, lão ba đối với cậuso với đối với con thân sinh của ông còn tốt hơn, thật sự là cái lão điệu bộ. Hừ, không được, cậu phảimời khách, phải mời tôi đến khách sạn một trăm tầng để ăn.”

“Cậucũng quá độc ác đi, tính một đao giết chết tôi sao.” Kế Hoằng cười khổ với y, nhìn qua đồng hồ thấy đã đến giờ tan tầm: “Được rồi, tôi không cùng cậu nhiều lời nữa, Ôn Ôn còn đang ở nhà chờ tôi.” Sau đó mặc kệ đằng sau vang lên tiếng kêu rên chỉ trích mình trọng sắc khinh bạn, hắn lòng tràn đầy kích động suy nghĩ đến vấn đề khác: ‘Nên mua cho Ôn Ôn loại lễ vật gì mới có thể khiến cậu ấy kinh hỷ đây?’

———————–

Đang giữa hè, chạng vạng, khi thái dương từ từ hạ xuống cũng là lúc những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua. Trong khu phố cũ, mọi người đều tự mang nước trà, điểm tâm gom lại dưới gốc đại thụ cuối ngõ, nói chuyện phiếm thuận tiện bát quái một chút những chuyện nghe thấy trong ngày

“Công thức toán học này a, là lão sư của tụi tuiphải mất ba ngày mới tìm được cách giải.” Một nam hài đắc ý dào dạt hướng mọi người xung quanh khoe ra thành quả. Bên người nó, một nam hài thực bình thường thấp giọng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, lão sư mất tới ba ngày, còn A Hoa cậu ấy chỉ dùng hai ngày liền giải ra, cậu ấy là học sinh giỏi nhất của tụi tui.” Ngữ khí có chút hèn mọn, có thể nghe ra nam hài này đối với ưu sinh kia là cố ý lấy lòng.

A Hoa khinh thường nhìn những ánh mắt tán thưởng của người xung quanh, rất là vênh váo tự đắc cười cười: “Cái này tuy rằng không quá khó khăn, bất quá đối với tụi bâymà nói, sẽ không khác gì kinh thánh đi, A Tường, cậunói có phải hay không? Người sống ở đây, có lẽ học tới trung học là cao nhất đi?”

Ôn Nhuận mặt nhăn lại, từ trong đám người bước ra định rời khỏi, cậu chán ghét loại người tự cao tự đại như vậy. Bằng cấp cao thì sao, cậu trong lòng cười lạnh, trên mặt không nhịn được liền toát ra mấy phần trào phúng, cũng thật là trùng hợp, vẻ chế nhạo này thế nhưng lại bị A Hoa bắt gặp: “Uy, anh có gì kiến gì sao? Không quan hệ, có gì thì nói ra đi, chỉ cần anh có thể giải ra hoặc có thể tìm được người giải ra, tính luôn cả A Tường, tôi liền phục anh. Như thế nào?” A Hoa rẽ đám người ra, ngăn trở đường đi của Ôn Nhuận, khiêu khích nhìn cậu.

Thanh niên kêu A Tường lui lại mấy bước, nhát gan nhỏ giọng nói: “Ôn Nhuận ca, đề này em …. Không giải được, chúng ta nơi này cũng không có ai làm ra cả.” Nhóc một sợ sệt yếu đuối liền gợi lên cơn tức của Ôn Nhuận, cậu hét lớn: “Không phải chỉ là một đề toán thôi sao? Có cái gì ghê gớm chứ?” Lời vừa ra khỏi miệng cậu liền hối hận, thật là, chính mình có thể làm cái gì a, chẳng lẽ người bằng tốt nghiệp trung học còn chưa lấy được như cậu lại có thể giải được đề đại học mà lão sư phải mất ba ngày mới làm ra được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.