CHƯƠNG 4
Từ khi cha mình qua đời, Lộ Gia Bảo cứ như là một người ngốc vậy, nhất là vào buổi tối. Hồng Chính Minh cũng thôi đi tụ tập, hết giờ làm liền mau chóng trở về.
Lý Giai Nghi biết Lộ Gia Bảo ở nhờ nhà Hồng Chính Minh, cô cũng không nói gì, Hồng Chính Minh ít đi chơi với cô, cô cũng không nói gì. Tình hình như vậy khiến cho Hồng Chính Minh đứng ngồi không yên, anh nói chuyện này với An Đình.
Là biên tập viên đồng thời là nhà báo, An Đình có thâm niên làm việc nhiều hơn Hồng Chính Minh, là người thành thục lại hào phóng, cô và Tiễn Nhạc, Vương Tề, đều là người mà Hồng Chính Minh có thể tâm sự.
An Đình nghe Hồng Chính Minh nói xong, giúp anh phân tích tình hình hiện tại: “Cậu nghĩ xem, hiện tại Giai Nghi và cậu chưa chính thức xác lập quan hệ, cô ấy có nói gì cũng không thích hợp. Nhà của cậu, cậu làm chủ, cậu muốn để ai ở là quyền của cậu, đúng không? Hơn nữa, Gia Bảo cũng không phải là con gái. Lại nữa, nếu như hai người định kết hôn, đến lúc đó Gia Bảo nhất định sẽ đi, cho nên cô ấy không cần lo lắng, nên mới không nói gì. Làm như vậy, cô ấy chứng tỏ mình hào phóng.”
“A, ra là thế.” – Hồng Chính Minh gật đầu.
Anh Đình liếc mắt nhìn Hồng Chính Minh một cái: “Mà xem cậu với cô ấy lúc bình thường, trông chả có vẻ gì là người yêu cả.”
“Gần đây tôi phải về sớm một chút, Gia Bảo buổi tối không thể ở nhà một mình.”
“Vì sao?” – An Đình không rõ.
“Cha cậu ấy vừa mới mất không lâu, cậu ấy vẫn chưa chấp nhận được, buổi tối sẽ sợ hãi, trốn trong ngóc tường.”
An Đình lo lắng: “Vậy phải tới bác sĩ tâm lý.”
“Biết, dẫn cậu ấy đi rồi, bác sĩ nói vẫn là do thương tâm quá mà thôi. Chỉ cần làm cho cậu ấy đừng chú ý tới chuyện này nữa, sau một thời gian sẽ khá hơn.”
“À” – An Đình gật đầu – “Hiện tại Gia Bảo cần nhất là bạn bè, cậu để ý cậu ấy nhiều vào. Chúng tôi thường xuyên đến nhà cậu chơi, nhiều người một chút, tâm lý đau khổ của Gia Bảo sẽ bớt đi.”
Hồng Chính Minh cười: “Tôi cũng đang định bảo mọi người đến nhà tôi ăn cơm, nhiều người náo nhiệt, Gia Bảo cũng không có thời gian nghĩ linh tinh.”
An Đình kinh ngạc: “A, thế thì tiện quá, chúng tôi sẽ tới.”
Hồng Chính Minh vênh mặt: “Nằm mơ đi, đến phải giúp tôi lau nhà giặt quần áo, sau đó mới cho ăn cơm.”
An Đình cười to.
Hồng Chính Minh quả nhiên giữ lời, cuối tuần sẽ mời đồng nghiệp tốt là bọn An Đình, Tiễn Nhạc, với Vương Tề Lai đến nhà ăn cơm, có khi còn thêm vài người nữa, vô cùng náo nhiệt.
Lộ Gia Bảo đương nhiên bị phái xuống bếp. Tay nghệ của cậu làm cho đồng nghiệp của Hồng Chính Minh hết lời khen ngợi.
Cũng có khi mọi người sẽ mua đồ ăn cùng rượu đến, tất cả cùng ngồi quanh bàn, hoặc nói chuyện trời đất, bậy bạ, hoặc đánh mạt chược, hoặc hát hò, chơi trò chơi điện tử, cười nói ồn ào. Phương pháp này quả nhiên hiệu quả, sắc mặt Lộ Gia Bảo tốt lên không ít, cũng ít gặp ác mộng hơn.
“Cuối cùng, cậu ấy cũng có thể buông xuống gánh nặng.” – Tiễn Nhạc nói với Hồng Chính Minh.
Thực ra Lộ Gia Bảo vẫn không muốn ở một mình trong nhà vào buổi tối. Có lẽ là do phòng quá rộng khiến cậu luôn có cảm giác không thoải mái.
Cuối tuần, Hồng Chính Minh cùng Lộ Gia Bảo cùng đi dạo phố, tới siêu thị, mua đồ ăn, tới phòng tập thể thao. Nếu mua được vé xem đá bóng, thì cùng nhau đi xem. Hồng Chính Minh còn dẫn cậu ra biển cùng nhóm đồng nghiệp của mình, dần dần, Hồng Chính Minh cảm thấy, không phải anh đang yêu Lý Giai Nghi, mà là yêu Lộ Gia Bảo. Ý nghĩ này khiến cho anh sợ hãi, kết quả là vài ngày nhìn thấy Lộ Gia Bảo liền mặt đỏ tim đập nhanh.
Mỗi ngày ngủ dậy, Hồng Chính Minh lại một lần kiểm điểm mình: ‘Gia Bảo là bạn, còn bé là bạn bè cùng nhau chơi đùa, cậu ấy là con trai, cậu ấy sau này còn là chồng của người khác, không thể có ý nghĩ không đúng với cậu ấy, cái này không phải là giậu đổ bìm leo, làm người có lỗi sao?’
Hồng Chính Minh dần cảm thấy kiềm chế tình cảm đang nhen nhóm trong lòng mình.
Đối với những biến hóa của Hồng Chính Minh, Lộ Gia Bảo tựa hồ như không biết.
Tại nhà hàng mà Lộ Gia Bảo làm việc có một vị đầu bếp theo học chương trình ban đêm, cậu liền thương lượng, xem có thể đổi ca để cậu làm ca đêm được không. Tuy rằng chuyện này nhà hàng không cho phép, nhưng mọi người thuyết phục được đầu bếp trưởng, thế nên đâu cũng vào đấy.
Lộ Gia Bảo đáp ứng đổi ca cho người làm cùng. Cậu cũng muốn mỗi ngày đều có thể về sớm một chút, có thể nấu cơm cho Hồng Chính Minh, dọn dẹp nhà cửa. Hơn nữa, cậu có khát vọng trở về nhà, nơi cho cậu cảm giác an toàn.
Vì thế, Lộ Gia Bảo bảy giờ tối mỗi ngày là hết giờ làm.
Hồng Chính Minh biết nhưng không nói gì. Công việc ở đó cũng vất vả, một tháng chỉ có thể nghỉ ngơi bốn ngày, nếu có thể về nhà sớm một chút, anh cảm thấy không có gì không tốt.
Mới đầu, Lộ Gia Bảo về nhà trước nấu cơm. Hồng Chính Minh vì công việc nên thường về muộn, anh nói: “Thật không tồi, về đến nhà là ngồi mát ăn bát vàng, anh buôn bán lời rồi.”
Dần dần, Lộ Gia Bảo sau khi tan tầm không muốn trở về ngôi nhà chỉ có một mình.
Có một ngày, Lộ Gia Bảo xuống xe bus, không nóng lòng về nhà, mà là chậm rãi đi bộ, cuối cùng, cậu đứng ở dưới cột đèn nơi góc đường. Phía trước là tòa nhà mà Hồng Chính Minh ở, cách đó không xa là trạm xe bus, có thể thấy được xe đến xe đi. Lộ Gia Bảo dựa vào cột đèn, nhìn từng chiếc xe bus đến rồi đi.
Thời gian dần trôi, cuối cùng thì cũng thấy hình bóng Hồng Chính Minh xuất hiện ở trạm xe.
Hồng Chính Minh thấy ở cột đèn phía trước là Lộ Gia Bảo, vội vàng chạy tới: “Sao em lại ở đây?”
Lộ Gia Bảo cười đáp: “Em vừa mới đi tới đây.”
Hồng Chính Minh kéo Lộ Gia Bảo. “Đi. Chúng ta về nhà.” Hai người nắm tay nhau cùng về.
Từ đó, mỗi ngày Lộ Gia Bảo đều đứng dưới ngọn đèn, nhìn về trạm xe bus cách đó không xa, lặng yên chờ đợi, chờ một thân hình cao lớn xuất hiện. Ngay cả Lộ Gia Bảo cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế, vì cái gì cậu phải chờ anh về. Chính là cậu thực sự hi vọng trong căn nhà im lặng kia có sự tồn tại của Hồng Chính Minh. Hiện tại, Hồng Chính Minh như là cây lớn để tâm hồn Lộ Gia Bảo dựa vào. Lộ Gia Bảo không phải không nghĩ qua, Hồng Chính Minh giúp cậu như vậy, quan tâm cậu như vậy, tất cả đều xuất phát từ tình bạn, từ sự đồng cảm với cậu.
Nhưng mà cho dù như thế, Lộ Gia Bảo vẫn nguyện ý nhận sự đồng cảm này, bởi vì lúc này Hồng Chính Minh càng giống như cha cậu vậy. Lộ Gia Bảo cần người đàn ông trưởng thành này này quan tâm mình, chăm sóc mình, thật giống như….khi cha vẫn còn, cậu cảm thấy trên đời này mình vẫn còn người thân.
Đã sang mùa đông, Hương Đảo nằm ở chí tuyến bắc, nhưng vẫn có gió lạnh. Kéo lại áo khoác, Lộ Gia Bảo lặng thầm đứng ở dưới ngọn đèn, ngóng nhìn xe đến.
Một buổi tối mưa phùn, Hồng Chính Minh ở trên xe bus, thấy được Lộ Gia Bảo lặng yên đứng dưới ngọn đèn. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên thân hình gầy gò, cô đơn, tịch mịch. Hồng Chính Minh đột nhiên xúc động, anh rất muốn đến bên cậu lúc này, nói với cậu hãy ở mãi bên anh.
Hồng Chính Minh xuống xe, chạy đến dưới ngọn đèn, Lộ Gia Bảo nhìn thấy anh, khuôn mặt nở nụ cười thật tươi.
Hồng Chính Minh nhìn mái tóc Lộ Gia Bảo đã bị mưa làm ướt nhẹp: “Em đừng có nói là vừa mới đến đây đi.”
“Đúng vậy, thật tình cờ.”
Hồng Chính Minh sờ tóc Lộ Gia Bảo: “Mưa nhỏ như thế này mà tóc em ướt nhẹp như vậy, em nghĩ anh sẽ tin lời em sao?”
Hồng Chính Minh đưa tay gạt đi một giọt nước mưa trên trán Lộ Gia Bảo, sau đó nắm lấy vai cậu: “Đi, chúng ta về nhà.”
Khi hai người cùng nhau ngồi trên sô pha xem ti vi, mưa đã lớn, đập vào cửa kính nghe bồm bộp.
Hai người cùng ngồi trên sô pha, khoảng cách rất gần, chỉ cần hơi nhích một chút là bả vai có thể chạm vào nhau. Nhìn cánh tay nhỏ gầy của Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh rất muốn nắm lấy.
Chú ý tới vẻ mặt của Hồng Chính Minh, Lộ Gia Bảo quay sang nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Hồng Chính Minh vội vàng lắc đầu: “Không, không có việc gì.”
Không biết phải đối mặt với tâm tình rối rắm của mình, Hồng Chính Minh hẹn An Đình nói chuyện.
Ấp úng nửa ngày, Hồng Chính Minh cũng nói ra: “Tôi nghĩ,… muốn Gia Bảo ở lại.”
An Đình kỳ quái: “Không phải cậu ấy vẫn đang ở cùng cậu sao?”
“Không ý tôi là…..” – Hồng Chính Minh vẻ mặt hoang mang – “Ý tôi là ….. tôi muốn Gia Bảo ở đây mãi mãi.”
An Đình nhíu mày, nhìn kỹ Hồng Chính Minh một hồi: “Cậu không phải là muốn nói, cậu thích Gia Bảo.”
Hồng Chính Minh gật đầu, lại cúi đầu.
An Đình thở dài: “Ôi, cậu sao vậy…”
Sờ sờ gáy, Hồng Chính Minh vẫn cúi đầu: “Tôi cũng không biết, tự nhiên, tự nhiên lại nghĩ như thế. Cho nên tôi muốn tìm cô nói chuyện.”
An Đình trịnh trọng nói: “Với loại tình huống này tôi thấy cũng không có gì, bản thân tôi cũng không ngại bạn bè có tính hướng này. Nhưng mà vấn đề là cậu thực sự thích Gia Bảo? Cậu chắc chắn chứ?”
Hồng Chính Minh gật đầu dứt khoát.
“Chính Minh, đồng cảm và tình yêu là hai việc khác nhau.”
“Hả”
An Đình đi lên phía trước mấy bước rồi quay lại, nhìn Hồng Chính Minh: “Bởi vì Gia Bảo mất hết người thân, hiện tại cậu ấy lẻ loi một mình, cậu đồng cảm với hoàn cảnh của cậu ấy, nhưng cậu phải hiểu, cái đó và tình yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tôi vẫn cho rằng đồng cảm chỉ là một loại cảm tình. Tôi tin rằng Gia Bảo cần không phải là sự đồng cảm của cậu, mà là sự giúp đỡ. Chúng ta phải giúp cậu ấy đứng lên, tiếp tục sống tốt, mà không phải đơn thuần chỉ là để cậu ấy tiếp tục sống trong nhà mình là đủ.”
Hồng Chính Minh mạnh mẽ lắc đầu: “Không, không phải. Tôi không phải đồng cảm với Gia Bảo. Tôi thừa nhận lúc đầu là có một phần đồng cảm vì cậu ấy rất đáng thương. Nhưng trong thời gian qua, tôi cảm thấy không phải là tôi đồng cảm, tôi với cậu ấy…. Tôi thấy hy vọng lớn nhất của mình là có thể chăm sóc cậu ấy thật tốt, cho cậu ấy một gia đình, để cậu ấy lại bên người mình.”
An Đình khoát tay: “Tôi thấy không có gì khác nhau.”
Hồng Chính Minh nắm tay, đập xuống mặt bàn: “Tôi thích Gia Bảo. Tôi rất thích cậu ấy. Tôi muốn quan tâm, chăm sóc cậu ấy.”
An Đình cười nhạo: “Tôi thấy là Gia Bảo chăm sóc cậu mới đúng, cậu ấy nấu cơm, giặt quần áo cho cậu, quét tước dọn dẹp. Nếu không có cậu ấy, nhà cậu sớm đã thành chuồng lợn.”
Hồng Chính Minh bất đắc dĩ lộ ra vẻ mặt tự giễu: “Ôi, được rồi, cho dù là như vậy nhưng mà tôi thực sự thích Gia Bảo, tôi nguyện ý ở cùng một chỗ với cậu ấy, loại cảm giác này tôi chưa từng có khi ở bên Lý Giai Nghi. Nếu ở bên Gia Bảo, tôi nguyện ý gánh vác hết tất cả. Khi ở cạnh cậu ấy tôi có cảm giác rất thoải mái, giống bạn bè, giống người nhà, lại giống huynh đệ. Còn có khi ở bên cậu ấy trong lòng tôi thấy rất ấm áp. Tôi rất khát vọng loại cảm giác này. Cô có hiểu không?”
An Đình mỉm cười giải thích: “Tôi hiểu, nhưng mà những lời này cậu nên đối diện với Gia Bảo nói mới đúng.”
“Tôi sợ.” – Hồng Chính Minh lộ ra vẻ khó xử – “Tôi sợ nếu nói ra không biết Gia Bảo sẽ nghĩ thế nào? Nếu cậu ấy không muốn thì phải làm sao? Cậu ấy cảm thấy tôi là loại người giậu đổ bìm leo thì sao? Nếu không đồng ý sẽ bị tôi đuổi đi? Tôi sợ, tôi không muốn cậu ấy hiểu lầm tôi.”
An Đình suy tư một lúc, khó hiểu hỏi: “Này, cậu không định bắt tôi đi chuyển lời cho cậu đấy chứ?”
“Không, không.” – Hồng Chính Minh vội vàng lắc đầu – “Tôi nghĩ là chính mình nói ra sẽ tốt hơn, chỉ là do tôi vẫn chưa thể xác định được tình cảm của cậu ấy? Tôi sợ là cậu ấy sẽ bỏ đi.” Vừa nói, Hồng Chính Minh vừa ôm đầu.
An Đình an ủi vỗ tay Hồng Chính Minh: “Đừng lo lắng, hãy cho bản thân một thời gian nữa xem sao. Nhưng mà, tôi có thể chắc chắn Lý Giai Nghi không hợp với cậu.”
Hồng Chính Minh trầm mặc.
Ngày qua ngày, Hồng Chính Minh dù có cố gắng thế nào cũng không có dũng khí thổ lộ với Lộ Gia Bảo.
Đài truyền hình có một đợt công tác ở Nam Kinh, cần cử một tổ đi. Cấp trên quyết định lần này để Hồng Chính Minh đi đảm nhiệm công tác chụp ảnh lần này. Hồng Chính Minh không cự tuyệt, anh cũng chưa từng đi Nam Kinh lần nào, hơn nữa đi có thể mang quà về.
Lần công tác này kéo dài hai tuần lễ. Hồng Chính Minh không ngờ, chính vì lần công tác này, chính xác hơn là vì anh không đủ thẳng thắn, quan hệ giữa anh và Lộ Gia Bảo có một thay đổi lớn.
Lúc này, Tiểu Hà đang làm việc tại một khách sạn cao cấp, lần này khách sạn tổ chức một buổi tiệc lớn, cần thêm nhân viên phục vụ tạm thời, cũng không thể đăng thông báo tuyển nhân viên bên ngoài mà chỉ nhờ nhân nhân viên trong khách sạn tìm người quen giúp đỡ.
Tiểu Hà nghĩ tới Lộ Gia Bảo.
Trong điện thoại, Tiểu Hà nói: “Hai buổi tối thôi, chỉ cần có hai buổi. mà chỉ cần phục vụ bên ngoài là được, chén đĩa không cần rửa, cậu giúp tôi đi, lần này chúng ta phải làm thật tốt, lần sau mới có thể có khách đến, thời gian gấp quá nên không thể dễ dàng tìm người được.”
Lộ Gia Bảo cười: “Tôi biết, tôi sẽ thu xếp, cậu đừng vội mừng. Nếu thời gian bên này cho phép, tôi sẽ qua giúp đỡ.”
Tiểu Hà còn nói thêm: “Lương không tệ đâu nha, lại có thể có tiền boa nữa. Cậu lại đẹp trai như thế, quản lý chỗ tôi mà nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Lộ Gia Bảo tới khách sạn gặp quản lý của Tiểu Hà. Vị quản lý kia thấy Lộ Gia Bảo đã liên tục gật đầu, lại biết cậu làm việc ở nhà hàng, để cho cậu làm thử cách dọn bàn cùng rót rượu, sau đó gật đầu hài lòng. “Hảo, hảo, chính là cậu.”
Tiệc tối đến, Lộ Gia Bảo thay áo sơ mi trắng cùng quần tây, thêm áo gile, thắt nơ ở cổ, thoạt nhìn rất đẹp trai, được rất nhiều người làm cùng khen ngợi.
Lộ Gia Bảo nhận vị trí phục vụ ở đại sảnh. Công việc cũng không thật dễ dàng, cần luôn luôn mỉm cười, toàn tâm toàn ý phục vụ khách, với các vị khách khác nhau thì phải biết lựa chọn khẩu vị để giới thiệu các loại rượu khác nhau, còn phải biết ứng phó với các tình huống bất ngờ. Đang đứng, đột nhiên Lộ Gia Bảo nghe thấy một thanh âm phía sau: “Xin lỗi….”
Lộ Gia Bảo vội vàng xoay người, mỉm cười: “Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho quý khách?” Trước mắt cậu lúc này là một phụ nữ mặc váy màu xanh ngọc.
“Cậu có thể giúp tôi tìm một chỗ ngồi được không? Giày của tôi cọ vào chân đau quá.”
Lộ Gia Bảo nhìn người phụ nữ này đang nhăn nhó, cậu gật gật đầu: “Xin chờ một lát.”
Cậu đưa người phụ nữ đó vào đại sảnh, đỡ cô ngồi xuống, lại lấy một đôi dép lê tới, ngồi xổm bên chân, cởi giầy giúp cô, đổi sang dép lê.
Ngồi xổm trên đất, ngẩng đầu lên, Lộ Gia Bảo hỏi: “Xin hỏi quý khách có cảm thấy tốt hơn không?”
Cô gái cúi xuống nhìn Lộ Gia Bảo, trên mặt là nụ cười hơi lạnh lùng khách sáo, nhưng trong mắt lại kiểu nhìn khác.
“Cậu là nhân viên khách sạn này?”
“Không phải. Tôi chỉ đến giúp tạm thời thôi.”
“Hèn gì, dưới tay Mã Lâm làm sao có phục vụ đẹp trai như vậy chứ.” – Giọng điệu của cô giống như là rất quen với quản lý khách sạn.
Cúi người, cô đó sờ vào cổ chân mình “Tiệm giày nói đôi này đi rất tốt, vậy mà chưa được bao lâu đã phải cởi ra rồi.”
Lộ Gia Bảo nói: “Có thể là do quý khách đứng quá lâu, khiến chân bị tê, nên mới khó chịu.”
Cô gái ngồi thẳng lên, điều chỉnh lại tư thế ngồi, xong quay sang Lộ Gia Bảo nói: “Tôi ngồi một lát rồi sẽ ra về, cậu cứ đi làm việc đi. Cảm ơn cậu.”
“Không có gì.” – Lộ Gia Bảo xoay người rời đi.
Ngày hôm sau ở tiệc rượu, Lộ Gia Bảo lại gặp người này. Hôm nay, cô mặc một bộ váy màu tím, vẫn xinh đẹp hào phóng như hôm qua. Phát hiện người này nói chuyện rất khiêm nhường, Lộ Gia Bảo đoán cô ta nhất định thuộc tầng lớp thượng lưu.
Cô gái đó đi tới chỗ Lộ Gia Bảo, nói lời cảm tạ: “Hôm qua, thực sự rất cảm ơn cậu.”
“Quý khách không cần để tâm.” – Lộ Gia Bảo lúc này mới quan sát cô gái này. Cô trang điểm hài hòa với kiểu tóc, dáng người rất đẹp, nhưng Lộ Gia Bảo vẫn có thể nhìn thấy cô không còn trẻ, chắc cũng phải ngoài ba mươi, trong ánh mắt lộ ra vẻ thông minh năng động, là một cô gái có sự nghiệp.
Cô gái cũng đánh giá Lộ Gia Bảo, ngay lúc Lộ Gia Bảo rời đi, cô đột nhiên mở miệng: “Cậu… tối nay có thời gian không?”
Lộ Gia Bảo sửng sốt: “Cái gì?”
“Tôi muốn mời cậu đi uống một chén. Cậu chưa đủ mười tám sao?”
“Tôi…” – Lộ Gia Bảo do dự, đương nhiên đối phương không phải kẻ xấu, nhưng bọn họ cũng không phải quen biết.
“Không muốn làm bạn bè sao?” – Cô gái đó cười hỏi
Lộ Gia Bảo gật đầu: “Được.”
“Tôi chờ cậu.”
Xong việc thì đã quá nửa đêm, Lộ Gia Bảo thay quần áo, ra khỏi khách sạn. Cậu thấy cô gái đó đứng cách đấy không xa, cô tựa vào một chiếc xe, vẫy Lộ Gia Bảo. Lộ Gia Bảo đến gần, mới nhận rõ chiếc xe kia, đó là một chiếc xe Porsche thể thao mới nhất.
“Đi thôi.” – Cô gái tự nhiên mở cửa xe.
“Đi đâu?” – Lộ Gia Bảo hỏi.
Cô quay đầu, đánh giá trang phục trên người Lộ Gia Bảo, nói: “Đi đến nơi có thể thay bộ quần áo này cho cậu.”
Ngồi trong một quán bar, Lộ Gia Bảo đánh giá bốn phía, hơi căng thẳng. Quán bar này không tệ, trang trí rất đẹp, không có người khách nào hút thuốc. Tuy rằng âm nhạc không hợp với cậu lắm, nhưng cũng không sao, Lộ Gia Bảo cảm thấy cả người trầm tĩnh, lại rất thoải mái.
Bồi bàn đưa rượu lên.
Cô cười hỏi: “Cậu đủ mười tám chưa?”
“Tôi đã hai mươi hai.”
Nhấp một ngụm rượu, cô cười: “Thực không giống..”
Lộ Gia Bảo uống một ngụm rượu “Xin hỏi, có thể cho tôi biết tên được không?”
Cô nở nụ cười: “À, tôi là Trịnh Quân Đình, Quân trong quân tử, Đình trong lầu các. Cậu thì sao?”
“Lộ Gia Bảo.”
Trịnh Quân Đình cười: “Gia Bảo, tên rất hay, bảo bối trong nhà.” Sau đó cô lại hỏi: “Hai mươi hai, đã tốt nghiệp hay vẫn học tiếp?”
Lộ Gia Bảo cúi đầu: “Tôi tốt nghiệp trung học xong liền thôi học, tôi học không giỏi lắm.”
Trịnh Quân Đình nhẹ giọng cười nhạt: “Làm gì có nhiều người thông minh, chỉ là tự cho mình thông minh thôi.”
Hai người cùng nhau uống rượu, nghe nhạc. Uống rượu xong, Trinh Quân Đình đứng lên hỏi Lộ Gia Bảo: “Cậu… muốn tới nơi đó với tôi không?”
Lộ Gia Bảo kinh ngạc ngẩng đầu, cậu không nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra với mình. Cậu hơi sợ hãi, lại không muốn về nhà, Hồng Chính Minh không có nhà, cậu cũng không muốn ở trong ngôi nhà yên lặng cô đơn như thế.
Trịnh Quân Đình vuốt ve tóc với lỗ tai Lộ Gia Bảo, ánh mắt mang theo vài phần quyến rũ, “Đi thôi.” Lộ Gia Bảo giống như mộng du, theo sát Trịnh Quân Đình, về đến nhà cô. Vào trong nhà, Lộ Gia Bảo thấy đời sống kinh tế của cô rất tốt, có thể ở khu nhà cao cấp thế này.
Trịnh Quân Đình vào phòng ngủ, thả tóc, ngồi trước bàn trang điểm tháo trang sức.
Lộ Gia Bảo hơi băn khoăn ngồi trên sô pha.
Qua gương, Trịnh Quân Đình chăm chú nhìn Lộ Gia Bảo. Tóc nâu mềm mại, làn da trắng trẻo, trắng nõn nã, cằm nhỏ, thoạt nhìn giống thiếu niên mười bảy hơn là hai mươi hai.
Ánh mắt Trịnh Quân Đình chuyển lên gương mặt mình, cô cười khổ. Đi đến trước mặt Lộ Gia Bảo, kéo cậu đứng lên, lại vòng tay cậu ôm lấy thắt lưng mình, thân thể tiếp xúc nhau chặt chẽ.
Đèn…. Vụt tắt.
Trời tờ mờ sáng, Lộ Gia Bảo tỉnh. Nhìn cô gái bên người, trong lòng cậu tư vị nói không nói nên lời, ảo não, lại hối hận. Không hiểu tại sao, Lộ Gia Bảo lại nghĩ tới Hồng Chính Minh, nếu là Chính Minh, liệu anh có làm vậy không? Cùng một cô gái xa lạ về nhà. Sao mình phải làm thế…… Là vì cô đơn sao?
Trịnh Quân Đình thức dậy, nhìn thấy Lộ Gia Bảo, cô tựa sát vào cậu, vuốt ve vai Lộ Gia Bảo: “Trước tiên tôi cũng nói rõ ràng, tôi không phải là cô gái tùy tiện lên giường cùng người khác.”
“Tôi biết.”
“Tôi thấy cậu là người tốt. Tình hình kinh tế của cậu lại không tốt lắm, nếu cậu đồng ý, có thể đến đây, tôi muốn có người chăm sóc mình. Bình thường cậu làm gì tôi sẽ không quan tâm, chỉ cần khi tôi nói chuyện cậu nghe là được. Nếu có người hỏi, cậu cứ nói là trợ lý riêng của tôi, tôi sẽ trả lương cho cậu, cậu cứ suy nghĩ.” – Trịnh Quân Đình nói thẳng.
Lộ Gia Bảo quay sang: “Tôi với cô…Tôi không phải vì tiền.”
“Tôi biết, nên tôi mới tìm cậu.” – Trịnh Quân Đình dựa đầu vào vai Lộ Gia Bảo – “Tôi rất cô đơn, tôi cần người quan tâm, tôi không muốn về nhà chỉ có một mình tôi, đặc biệt là khi trời mưa.”
Lời nói của Trịnh Quân Đình khiến Lộ Gia Bảo xúc động, cậu cũng cô đơn như thế, cũng không muốn trở về nhà mà chỉ có một mình. Hơn nữa, cậu không có nhà.
Lộ Gia Bảo tìm Tiểu Hà bàn bạc.
Tiểu Hà mở to hai mắt nhìn: “Cái gì! Sao có chuyện này?”
Lộ Gia Bảo gật đầu.
“Cô ta là ai? cậu cẩn thận không mắc lừa.”
Lộ Gia Bảo lấy danh thiếp Trịnh Quân Đình đưa cho Tiểu Hà. lúc đầu khi nhận nó cậu ngại ngùng không xem.
Tiểu Hà cầm danh thiếp: “À, cô ta làm ở công ty Lưu Thị.”
Lộ Gia Bảo nghe xong, sửng sốt, thành phố có mấy dòng họ nổi tiếng, đều là mấy đời đều theo thương nghiệp, trên thương trường rất có danh tiếng, là Lý Thị, Quách Thị, Hoắc Thị, còn có Lưu Thị.
“Trịnh Quân Đình làm ở tập đoàn Lưu Thị, ở công ty Hạ Kỳ, đây là công ty điện tín rất có tiếng, cô ấy là giám đốc tiêu thụ, chính là kiểu phụ nữ lương một năm vượt qua một trăm vạn.”
Lộ Gia Bảo gật đầu, không nghĩ tới Trịnh Quân Đình lại là một phụ nữ mạnh mẽ như vậy.
“Cậu tính thế nào?” – Tiểu Hà hỏi.
“Đang muốn bàn bạc với cậu.”
“Như vậy, xem ra cô ấy cũng là người đứng đắn, nhưng mà…. Ôi, đầu năm nay phụ nữ đều tìm cách tiêu tiền như thế này a.” – Tiểu Hà tiếp tục nói – “Theo tôi thấy thì có thể. Cô ta không phải là phụ nữ hư hỏng, chỉ là cô đơn mà thôi. Cô ta chắc là muốn cùng cậu quan hệ lâu dài, cậu ở cùng cô ta cũng thấy không có gì không tốt. Hơn nữa, nhà của Chính Minh, cậu cũng không thể ở mãi được, Chính Minh cũng phải kết hôn. Cậu không cần nghĩ nhiều, yêu đương bình thường thôi….”
Lộ Gia Bảo cúi đầu, xoắn xoắn tóc.
“Đúng rồi, Chính Minh đâu? Sao cậu không hỏi anh ta?”
“Chính Minh đi công tác ở Nam Kinh rồi.”
Nghe Tiểu Hà nói xong, Lộ Gia Bảo quyết định đến ở chung cùng Trịnh Quân Đình.
Khi Hồng Chính Minh từ Nam Kinh trở về, Lộ Gia Bảo đã chuyển toàn bộ đồ đạc đến nhà Trịnh Quân Đình.
“Em phải đi?” – Hồng Chính Minh rất sửng sốt, anh chưa từng nghĩ tới cậu sẽ đi, hơn nữa lại nhanh như vậy.
“Bạn gái của em bảo em tới ở cùng.”
“Em có bạn gái.” – Hồng Chính Minh càng ngạc nhiên hơn, mới vài ngày, mà Lộ Gia Bảo đã tìm được bạn gái, lại còn ở chung.
“Dạ.” – Lộ Gia Bảo gật đầu, cậu vẫn không dám nhìn thẳng vào Hồng Chính Minh.
Hồng Chính Minh sững sờ, đông cứng cả nửa ngày. Sao lại có thể nhanh như vậy, Lộ Gia Bảo muốn rời đi, phải rời khỏi anh, anh cũng không muốn hiểu rõ. Hồng Chính Minh hít một hơi thật sâu, cười miễn cưỡng “Anh hiểu.”
Lộ Gia Bảo ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn Hồng Chính Minh, bả vai rộng, cánh tay rắn chắc, tuy rất tốt, nhưng không phải là nơi mình có thể tựa vào. Anh có bạn gái. Lộ Gia Bảo đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, cậu gục đầu xuống, không dám để Hồng Chính Minh nhìn thấy sắc mặt mình lúc này.
Lộ Gia Bảo đi ra, Hồng Chính Minh vỗ vai cậu: “Chúc em may mắn.” Cậu chỉ cười rồi xoay người đi.
Hồng Chính Minh về đến nhà, ôm đầu ngã vào sô pha.
An Đình thấy vẻ mặt Hồng Chính Minh từ sau khi đi công tác về có vẻ uể oải, tinh thần sa sút, liền hỏi thăm: “Chính Minh, có chuyện gì thế?”
“Gia Bảo đi rồi.”
“Cái gì?”
“Gia Bảo đi rồi. Cậu ấy tới chỗ bạn gái, ở chung.”
An Đình “A” một tiếng, vỗ vai Hồng Chính Minh: “Chính Minh đáng thương.”
Hồng Chính Minh che mặt, lắc lắc đầu: “Quên đi.”
Sắp xếp lại tâm tình, Hồng Chính Minh lại vùi vào công việc. Đã không có Lộ Gia Bảo anh muốn đi đâu cũng không cần lo nghĩ. Cuối tuần có thời gian, Hồng Chính Minh liền hẹn Lý Giai Nghi đi chơi, hai người vẫn giữ quan hệ không mặn không nhạt này.