CHƯƠNG 9
Sau khi kết thúc chuyến tham quan ở Barcelona, công ty lữ hành sắp xếp cho mọi người đi tàu hỏa đến Madrid. Từ Barcelona, ngồi tàu hỏa đến Madrid chỉ mất khoảng 8 giờ đồng hồ, hơn nữa có thể ngắm phong cảnh hai bên đường.
Tới Madrid, hướng dẫn viên lại sắp xếp cho mọi người đến khách sạn nghỉ ngơi, sau đó mới thông báo hành trình thăm thú.
Trên xe bus, hướng dẫn viên du lịch giới thiệu: “Madrid nằm ở trung tâm của bán đảo Iberia, là nơi mang phong cách Hoàng gia rõ rệt, là thủ đô đồng thời cũng là trung tâm văn hóa chính trị kinh tế của Tây Ban Nha. Đây cũng là trung tâm nghệ thuật lớn của Châu Âu, tồn tại rất nhiều phong cách kiến trúc khác nhau, các quảng trường kỉ niệm, các pho tượng đặc sắc của các doanh nhân, mới cũ song hành, đông tây kết hợp, đồng thời đây cũng là thiên đường mua sắm, hằng năm có hàng vạn du khách tới đây để mua sắm.”
“Madrid lấy quảng trường Puerta del Sol làm trung tâm, mọi con đường của thành phố đều bắt nguồn từ đây. Ở Madrid còn có các tuyến đường dành riêng cho người đi bộ, ven đường có những bức tượng danh nhân nổi tiếng.”
Công ty du lịch sắp xếp cho cả đoàn đi thăm quan Quảng trường Mayor Plaza, Cung điện Hoàng gia Tây Ban Nha, tượng đài nhà văn Miguel de Cervantes cùng với hai nhân vật trong tác phẩm nổi tiếng của ông, tượng nữ thần Cibeles ngồi trên chiếc xe sư tử kéo, tượng của vua Phillip II, các đấu trường cổ, thời gian tương đối thoải mái nên mọi người có thể tự do đi thăm nơi mình thấy hứng thú.
Madrid có rất nhiều quảng trường và công viên, đều là những nơi rất đáng để đi, Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo khi thì đi theo hướng dẫn viên du lịch, khi thì tự đi riêng. Ở công viên Ray và công viên Los, Lộ Gia Bảo không muốn đi: “Chỗ này thật tuyệt vời, thật là không nỡ đi.” – Hồng Chính Minh cũng rất thích các tác phẩm điêu khắc, các tấm bia kỉ niệm, cùng với các kiến trúc đặc biệt, anh đều quay lại hết.
Mọi người trong đoàn cùng nhau đến đấu trường Plaza de Toros để xem môn võ thuật truyền thống của người Tây Ban Nha – Đấu bò tót.
“Cảm giác như là anh chàng đấu sĩ kia đang khiêu vũ vậy.” – Lộ Gia Bảo nhìn tư thế oai hùng của đấu sĩ, nói với Hồng Chính Minh.
“Ừ, cũng không giống với đấu võ truyền thống của chúng ta.”
“Chúng ta thì sao?”
“Võ thuật, công phu, mà công phu không giống khiêu vũ.”
“Nhưng mà có công phu để đánh cũng đã rất được rồi.”
Ở Madrid, có thể thấy cửa hàng bán chân giò hun khói ở mọi nơi. Hồng Chính Minh hỏi Lộ Gia Bảo: “So với chân giò hun khói Kim Hoa thì thế nào?”
Lộ Gia Bảo lắc đầu: “Khẩu vị mỗi người khác nhau.”
“Anh vẫn thích đồ của mình hơn, khi về nhà nấu canh chân giò hun khói với cải trắng nhé.”
Ăn thử cơm hải sản Tây Ban Nha, cùng với súp lạnh Andalucia, lợn sữa quay kiểu Tây Á, đồ hầm theo phong cách Madird, Hồng Chính Minh bắt đầu tưởng niệm mì thịt bò cùng cơm của Lộ Gia bảo nấu, khiến cậu cười thầm không thôi.
Hai người rủ nhau đi mua sắm, mua quần áo theo phong cách đấu sĩ bò tót, còn có một bức tượng đồng nhỏ của Don Quixote và Sancho, đồ gốm, đồ thủ công mỹ nghệ từ ngà voi. Hồng Chính Minh còn mua mấy chai rượu vang để khi về tặng cho bạn bè.
Ngày thứ tư ở Madrid, Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo đi xem đá bóng, Real Madrid gặp Barcelona trên sân nhà. Đi vào sân vận động Santiago Bernabeu đã từng được nhìn qua ti vi rất nhiều lần, hai người đều cảm thấy hưng phấn không thôi. Ngồi trên khán đài, Hồng Chính Minh nhìn mọi người xung quanh, cảm thán nói: “Tuy trong lòng anh vẫn bảo nhất định phải luôn ủng hộ đội bóng của mình, nhưng không hiểu vì sao nhìn đến đội bóng có lịch sử lâu đời như vậy, thành lập từ năm 1902, cả một thời gian dài phát triển, lại được cả Hoàng gia của Tây Ban Nha ủng hộ, thật là không thể ngờ được.”
Hồng Chính Minh hỏi: “Bảo Bảo, em ủng hộ đội nào?”
“A, em á? Đội chủ nhà.”
“Thật là khó chọn, bởi vì hai đội anh đều thích.”
Hai người xem trận đấu, vừa la hét vừa nhảy nhót, la hét gần như là 90 phút luôn. Dù sao ở đây không ai biết họ, nhưng nhiều người cùng như vậy, nên cũng không có gì quá cả. Cho đến khi trận đấu kết thúc, Hồng Chính Minh vẫn đang trong trạng thái hưng phấn, bất kể là đội nào tấn công hay phòng thủ, đều ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Hết hiệp một, Lộ Gia Bảo phát hiện Hồng Chính Minh không hề quay phim: “Sao anh không quay phim?”
Hồng Chính Minh lắc đầu: “Anh phải nhớ trong này.” – Anh gõ nhẹ lên thái dương.
“Thật không ngờ có một ngày chúng ta lại được vào xem một trận đấu hay thế này.” – Lộ Gia Bảo cảm thán.
Mãi đến khi trận đấu kết thúc, cầu thủ hai đội chào cảm ơn, Hồng Chính Minh mới lấy máy quay ra.
“Mau, chụp lại tấm vé.”
Hồng Chính Minh vừa chụp vừa cười.
Vì tâm tình vẫn chưa hết phấn khích, nên hai người chậm rãi đi bộ, định đi từ sân vận động về khách sạn luôn.
“Kỳ thật là, em vẫn thấy Từ Táp vẫn đá hay hơn.” – Lộ Gia Bảo đột nhiên nói
“Ừ.” – Hồng Chính Minh gật đầu – “Anh ấy đá rất hay, hơn nữa còn rất thân thiện.”
“Anh đã gặp anh ấy lần nào chưa?”
“Chỉ khi xem trận đấu thôi, nhưng mà ở xa quá, nhìn không rõ. Người hâm mộ anh ấy nhiều lắm, mỗi lần ra ngoài là cả đám người chạy theo, anh chỉ nhìn thấy toàn đầu người thôi.”
Lộ Gia Bảo cười rộ lên: “Bởi vì anh ấy lớn lên rất đẹp trai.”
“Từ Táp cũng gây rất nhiêu tranh cãi, kĩ thuật đá bóng tốt, nhiều người hâm mộ, lại đẹp trai nên rất nhiều nữ sinh thích anh ấy, khiến cho nhiều người ham mê bóng đá chân chính bất mãn, kết quả là hai bên vẫn thường gây chiến trên mặt báo.”
“Nếu các đội bóng phương tây sang chỗ chúng ta, nhất định cũng sẽ có nhiều người theo đuổi, hơn nữa chắc chắn là sẽ có nhiều nữ sinh.”
“Đúng vậy, bởi vì không dễ mới gặp được.”
Tìm một nhà hàng nhỏ, ăn một bữa cơm, khi trời đã thực sự tối đen rồi, Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo mới về tới khách sạn.
Vừa vào phòng, Lộ Gia Bảo gục xuống sô pha: “Mệt chết mất, đi bộ xa như vậy.”
Hồng Chính Minh ngồi xuống bên người cậu: “Bảo em ngồi xe em lại không chịu.”
“Bởi vì đang rất hưng phấn không muốn ngồi xe.” – Dựa người vào sô pha, Lộ Gia Bảo gác chân lên đùi Hồng Chính Minh.
Hồng Chính Minh bắt lấy cổ chân cậu: “Bảo Bảo, chân có đau không?”
“Rất tốt.”
“Anh xoa bên ngoài nên không có cảm giác, em thấy sao?”
“Lòng bàn chân có đau một chút.”
Hồng Chính Minh cầm chân Lộ Gia Bảo, nhẹ nhàng xoa bóp, vừa niết vừa hỏi: “Thế nào, có thoải mái không?”
Lộ Gia Bảo kêu to: “A, nhẹ một chút, đau em.”
“Em mệt quá rồi, ấn một chút sẽ đau, ngày mai sẽ không sao.” – Xoa xoa nắn nắn, Lộ Gia Bảo vặn vẹo – “ Ngứa, đừng cù em.”
“Ai cù em? Là do em quá mẫn cảm, nên mới thấy ngứa thôi.” – Tuy nói thế, nhưng Hồng Chính Minh vẫn cố tình cù vào lòng bàn chân Lộ Gia Bảo.
Lộ Gia Bảo cố gắng tránh né, Hồng Chính Minh lại kéo cậu về sô pha.
Một tay cầm chân Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh nhìn cậu, trong đôi mắt ôn nhu lộ ra khát vọng sáng ngời.
Lộ Gia Bảo từ từ ngồi xuống, nở nụ cười ôn nhu, dựa vào ngực Hồng Chính Minh.
Hồng Chính Minh ôm chặt thắt lưng Lộ Gia Bảo, tiến gần đến, hôn lên môi cậu sau đó chậm rãi cởi tất của Lộ Gia Bảo.
Bàn chân đỏ hồng bị tay Hồng Chính Minh giữ lấy, độ ấm truyền từ lòng bàn chân đến khiến cho Lộ Gia Bảo đỏ mặt, cậu vùi khuôn mặt đỏ bừng vào ngực Hồng Chính Minh.
Hồng Chính Minh ôm lấy Lộ Gia Bảo, để cậu khóa ngồi lên ngực mình, sau đó cởi quần áo cậu.
Lộ Gia Bảo chôn mặt vào đầu vai Hồng Chính Minh, khẽ nói: “Đến phòng ngủ được không? Ở đây, xấu hổ lắm.”
“Không sao đâu. Anh đã treo thẻ xin đừng làm phiền rồi, từ giờ đến sáng mai tuyệt đối sẽ không có người đến. Giờ chỉ còn có hai ta thôi.”
Cúi đầu, Hồng Chính Minh nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh của Lộ Gia Bảo, một bàn tay giữ chặt thắt lưng cậu, một bàn tay lần theo xương sống đi xuống, dừng lại ở khe mông.
Lộ Gia Bảo ngại ngùng, thở hổn hển, khẽ vặn vẹo thân mình, không muốn để cho Hồng Chính Minh nhìn thấy khuôn mặt cậu lúc này, liền gác cằm lên vai Hồng Chính Minh
Một ngón tay của Hồng Chính Minh khẽ nhu lộng bên ngoài nụ hoa đang khép kín, đợi đến khi Lộ Gia Bảo thích ứng rồi, ngón tay mang dịch bôi trơn mới chậm rãi đi vào, nội vách mềm mại lập tức quấn lấy ngón tay anh, chặt chẽ không buông.
“Đau không em?” – Hồng Chính Minh ghé vào tai Lộ Gia Bảo hỏi.
Lộ Gia Bảo ngẩng đầu, vừa thở dốc vừa lắc đầu.
Vừa vuốt ve lưng cùng mông của Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh vừa động ngón tay, hi vọng người trong lòng có thể nhanh chóng tiếp nhận mình.
Ngón tay thâm nhập càng sâu, thanh âm của Lộ Gia Bảo càng thêm mê người, theo nhịp điệu đưa đẩy của ngón tay mà chậm rãi đong đưa eo tận sâu trong cơ thể nổi lên khoái cảm khiến cậu càng muốn tiếp xúc sâu hơn.
Hồng Chính Minh ôm lấy Lộ Gia Bảo, để cậu đưa lưng về phía mình, sau đó đỡ lấy thắt lưng cậu, chậm rãi ngồi xuống.
Sớm quen với thân thể đối phương, thời điểm bị xỏ xuyên thật sâu, nội vách bị kích thích mãnh liệt không ngừng co rút, kích thích cùng khoái hoạt khó có thể nói thành lời khiến cho Lộ Gia Bảo nức nở rơi lệ.
“Bảo Bảo, rất đau sao em?” – Hồng Chính Minh dừng chuyển động, nhẹ nhàng hỏi.
Lộ Gia Bảo lắc đầu.
“Có thể chứ…………?”
Lộ Gia Bảo ôm lấy cánh tay Hồng Chính Minh ý bảo anh có thể tiếp tục.
Tiếng thở dốc ngọt ngào không ngừng vang lên trong phòng.
Tận lực ôn nhu yêu thương người mình yêu, Hồng Chính Minh lại ôm cậu đến phòng tắm để tẩy rửa. Nhìn Lộ Gia Bảo ánh mắt mỏi mệt tựa vào bồn tắm, Hồng Chính Minh lại nhịn không được hôn lên hai má phiếm hồng của cậu.
Hồng Chính Minh ôm Lộ Gia Bảo đã ngủ từ trong phòng tắm đi ra, nhìn bộ dáng say ngủ của ‘vợ’, Hồng Chính Minh kéo cậu vào ngực. Lộ Gia Bảo như chú thỏ con nép mình vào ***g ngực Hồng Chính Minh, tay ôm chặt lấy anh không rời.
Kết thúc chuyến du lịch mười lăm ngày tại Tây Ban Nha, Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo cùng nhau trở về Hương Đảo. Đúng dịp Quốc khánh được nghỉ dài hạn, nên hai người có thể rảnh rỗi bên nhau thêm một tuần.
Mỗi ngày, Hồng Chính Minh ngoài ở nhà nghỉ ngơi, xem TV, nói chuyện phiếm với Lộ Gia Bảo ra, thì việc còn lại chính là ngồi trước máy tính chế tác những cảnh quay anh có được tại Tây Ban Nha, tự làm thành một bộ phim cho riêng mình.
Xem qua một đoạn ngắn của phim, Lộ Gia Bảo rất khen ngợi: “Thật tuyệt, cảm giác như được đi lần nữa vậy, anh quay đẹp thật, tựa như là chính mình được đến đó vậy.”
“Được đúng không? Chờ tất cả xong xuôi, anh sẽ lưu lại làm kỉ niệm.”
Sau khi kì nghỉ dài hạn kết thúc, Hồng Chính Minh đi làm, mang một số quà lưu niệm đi cho mọi người.
Lộ Gia Bảo bắt đầu lo lắng, cậu băn khoăn không biết có nên đi học một khóa đào tạo đầu bếp hay không.
Đối với ý tưởng này, Hồng Chính Minh rất ủng hộ: “Đi đi, học xong rồi tìm việc cũng không muộn mà.”
Lộ Gia Bảo liền đăng kí một khóa học nấu ăn trong ba tháng.
Hồng Chính Minh có chút không hiểu: “Ba tháng thôi à? Thời gian quá ngắn.”
“Vậy là đủ rồi. Em đã có cơ bản rồi, hiện tại chủ yếu là học thêm kiến thức thôi, ba tháng là đủ.”
Hồng Chính Minh nghi hoặc hỏi: “Như vậy sẽ không sao chứ?”
“Đương nhiên, đồ ăn em nấu không ngon sao?”
“Không phải. Nhưng nếu là anh, học ba năm chưa chắc có thể.”
Lộ Gia Bảo rất tự tin: “ Em thấy ba tháng là đủ rồi, sau đó cần phải đi thực tế. Kì thật nấu ăn cũng là một công việc trời cho, không phải nói chỉ cần đi học là được, cái quan trọng nhất là có thể tự nghĩ ra công thức nấu ăn.”
“Đúng, như món canh gà lần trước em nấu đó, ăn rất ngon.”
Lộ Gia Bảo cười: “Đó là ếch nấu thập cẩm, anh đúng là không có duyên với nhà bếp.”
Lúc này đây, Lộ Gia Bảo rất hi vọng có thể học thêm được nhiều điều, sau đó tìm một công việc tốt, có thể cùng Hồng Chính Minh chia sẻ trách nhiệm với gia đình.
Mỗi ngày, Lộ Gia Bảo lại cùng Hồng Chính Minh ra ngoài, anh đi làm, còn cậu đi học.
Hồng Chính Minh phát hiện, giấy nhớ của Lộ Gia Bảo ngày càng nhiều, lại mua thêm không ít giáo trình lẫn đĩa CD dạy nấu ăn.
Cuối tuần, Lộ Gia Bảo thực hành ngay tại nhà.
Một buổi sang thức dậy, Hồng Chính Minh vừa dậy đã ngửi thấy mùi, đi đến phòng bếp, phát hiện Lộ Gia Bảo đang nấu cháo.
Nhìn thấy Lộ Gia Bảo mặc tạp dề trắng, trán nhỏ mồ hôi, Hồng Chính Minh thấy cực kì đáng yêu. Nhẹ nhàng đi đến, ôm lấy Lộ Gia Bảo từ phía sau, Hồng Chính Minh dán mặt vào tai Lộ Gia Bảo: “Bảo Bảo, em thực đáng yêu.”
Lộ Gia Bảo cố trốn tránh.
Hồng Chính Minh nhìn nồi cháo, thèm thuồng: “Nấu món gì thế? Cháo hải sản?”
“Vâng, anh đi rửa mặt đi rồi mới được ăn.”
Hồng Chính Minh siết chặt tay, ôm Lộ Gia Bảo vào ngực: “Anh nếm một chút trước.”
Lộ Gia Bảo lấy một thìa nhỏ cho anh: “Cẩn thận nóng.”
Hồng Chính Minh ăn cháo: “A, ngon quá.” – Sau đó nhanh chóng chạy bay vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.
Biết Lộ Gia Bảo đi học nấu ăn, đám bạn bè thường xuyên đến nhà ăn cơm, đặc biệt là hai người chưa có gia đình là Vương Tề và Tiểu Hà, có đôi khi còn mang cả rượu đến, cùng nhau ăn cơm, xem bóng đá tường thuật trực tiếp.
Hồng Chính Minh đem những đoạn video quay được khi đi du lịch chế tác thành một bộ phim ngắn, làm thành đĩa CD để giữ làm kỉ niệm.
An Đình thấy được, liền đến nhà xem. Xem xong, cô hết lời khen ngợi: “Quay rất đẹp, cảm giác như là tôi cũng được đi Tây Ban Nha vậy.”
“Thật không tồi, một kỷ niệm rất tuyệt.”
“Chị cũng muốn một cái, in cho chị một bản đi.”
Hồng Chính Minh in thêm vài bản, tặng cho các đồng nghiệp.
Tiễn Nhạc xem xong, nói với Hồng Chính Minh: “Chính Minh, phim nhựa này rất tốt, cậu không ngại nếu tôi đem nó biến thành tư liệu sống chứ?”
Hồng Chính Minh đồng ý: “Nếu có thể ứng dụng được, thì anh cứ dùng đi.”
Tết Nguyên Đán sắp đến, Lộ Gia Bảo cũng đã học gần xong chương trình nấu ăn, cũng đã tìm được công việc ở một khách sạn. Thu nhập lúc này của cậu so với trước tăng hơn hẳn, tuy vui vẻ, nhưng Lộ Gia Bảo vẫn cảm thấy có tâm sự.
Nếu có thể cùng cha mẹ Hồng Chính Minh ăn Tết, Lộ Gia Bảo nghĩ là anh sẽ vui vẻ hơn, nên đã bàn chuyện này với anh. Hồng Chính Minh vuốt tóc Lộ Gia Bảo: “Anh nghĩ, chúng ta còn cần nhiều thời gian.”
Suy đi nghĩ lại, Lộ Gia Bảo nhân lúc Hồng Chính Minh tăng ca cuối tuần, cậu đến Bắc Vệ Tinh thành, hẹn bác gái ra gặp mặt.
“Chính Minh có khỏe không?” – Hồng mẫu hỏi.
Lộ Gia Bảo gật đầu: “Anh ấy tốt lắm, chỉ có điều là công việc bận rộn.”
Hồng mẫu nhẹ nhàng gật đầu: “Bác biết có cháu chăm sóc cho nó, bác cũng yên tâm.”
Lộ Gia Bảo nhìn Hồng mẫu, khẽ khàng hỏi: “Bác gái, sắp đến Tết rồi, Chính Minh đến gặp hai bác được không?”
“Đương nhiên là được. Nhưng mà nó có đồng ý không?”
Lộ Gia Bảo sợ hãi biện bạch: “Cháu không rõ, cháu cũng chưa nói cho anh ấy biết…..”
Hồng mẫu mỉm cười ngắt lời cậu: “Gia Bảo, bác biết, bác biết là cháu không phải là đứa nhỏ như vậy. Chính Minh không về là vì chính nó không muốn về.”
” Cháu sẽ nói với anh ấy, buộc anh ấy về thăm các bác có được hay không? Bác gái, bác không nên tức giận, chúng cháu ….. Chúng cháu chỉ hi vọng là có thể được ở bên nhau.” – Lộ Gia Bảo ngước mắt nhìn Hồng mẫu – “Nếu không có Chính Minh, cháu không biết hiện tại cháu sẽ thế nào.”
Hồng mẫu suy nghĩ một chút: “Bác muốn đến đó xem hai đứa ở thế nào, được chứ?”
Lộ Gia Bảo mạnh mẽ gật đầu: “Được. Cháu luôn chào đón bác.”
Lại đến cuối tuần, Lộ Gia Bảo đón Hồng mẫu đến thăm, nhìn thấy mẹ, Hồng Chính Minh vừa kích động lại vừa có chút ngượng ngùng.
Hồng mẫu nhìn xung quanh đánh giá một lượt, thấy nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, sạch sẽ chỉnh tề, biết tất cả các vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại, gạo củi mắm muối của Hồng Chính Minh đều được Lộ Gia Bảo lo lắng chu đáo, bà rất yên lòng. Trong ấn tượng của Hồng mẫu, Lộ Gia Bảo vẫn là một cậu bé ngoan, biết làm việc nhà, nấu ăn ngon, lại hiểu biết tiết kiệm, so với nhiều cô gái khác, Lộ Gia Bảo còn tốt hơn nhiều.
Ba người cùng nhau ăn cơm, Hồng mẫu tán thưởng: “Gia Bảo nấu ăn càng ngày càng ngon.”
Hồng Chính Minh gật đầu: “Đúng vậy, so với nhà hàng bên ngoài còn ngon hơn. Gia Bảo còn học qua một lớp chuyên môn về đầu bếp rồi.”
Hồng mẫu hỏi: “Gia Bảo, hiện tại cháu làm việc ở đâu?”
“Tại một khách sạn ạ.”
“Công việc chắc vất vả lắm.”
Lộ Gia Bảo cười: “Rất tốt ạ.Chia làm hai ca, nửa tháng làm ca ngày, nửa tháng làm ca tối.”
“Hai đứa phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Ăn cơm xong, Hồng mẫu ngồi trên sô pha uống nước trà, bà xem xét căn nhà này, tuy rằng chỉ là căn hộ bình thường, nhưng lại rất có cảm giác gia đình, mặc dù đồ đạc bài trí trong nhà cũng không tính là sang trọng. Nhìn hai đứa con trai quan tâm chăm sóc lẫn nhau, ôn nhu mềm mại, Hồng mẫu cảm thấy rất yên tâm. Kỳ thật nếu không phải là lo lắng vì giới tính của Lộ Gia Bảo, Hồng mẫu vẫn cảm thấy vừa lòng khi Hồng Chính Minh có Lộ Gia Bảo bầu bạn.
Hồng Chính Minh đem đĩa CD đợt đi du lịch cho mẹ xem. Nhân dịp Lộ Gia Bảo không ở trong phòng khách, Hồng mẫu nhỏ giọng hỏi con trai: “Chính Minh, con với Gia Bảo, hai đứa….. Hai đứa vẫn định như thế mãi sao?”
Hồng Chính Minh gật đầu: “Mẹ, Gia Bảo là người như thế nào mẹ cũng biết, con thích cậu ấy, con yêu cậu ấy, con muốn cùng chung sống với cậu ấy. Mẹ, mẹ cũng thấy đấy, chúng con sống rất tốt, Gia Bảo luôn chăm sóc con. Mà mẹ với cha cũng vẫn thích Gia Bảo còn gì?”
Hồng mẫu không nói gì, sau đó bà nhẹ nhàng gật đầu.
Hồng Chính Minh ôm mẹ: “Cảm ơn mẹ.”
Lúc gần đi, Hồng mẫu ôm Lộ Gia Bảo: “Gia Bảo, Chính Minh phiền con chăm sóc rồi, đứa nhỏ này luôn hiếu động, không biết cái gì đúng, cái gì sai, lại không biết làm việc nhà, còn không biết cách tiêu tiền, con thay bác quản lý nó cho tốt.”
Chiếm được cảm thông của người nhà, Hồng Chính Minh lẫn Lộ Gia Bảo đều phi thường vui vẻ.
Tiễn Nhạc cần một ít hình ảnh phong cảnh để làm một bộ phim ngắn, ông nhớ đến đĩa CD du lịch của Hồng Chính Minh, vì thế liền mang đến đài truyền hình, tìm một số hình ảnh có thể dùng. Trùng hợp là phó tổng biên tập đài truyền hình lại đến đây, thấy được đoạn phim Tiễn Nhạc đang xem.
Đứng ở một bên nhìn, Phó tổng biên tập hỏi: “Đây là phim nhựa sao? Cảnh quay không tồi, rất có đặc sắc.”
Tiễn Nhạc giải thích: “Là Hồng Chính Minh quay. Sau khi đi công tác về cậu ấy xin nghỉ phép đi Tây Ban Nha du lịch, đến mỗi nơi cậu ấy đều ghi hình lại, sau đó về làm thành một bộ phim nhựa, định để làm kỉ niệm. Tôi thấy phong cảnh nước ngoài rất đẹp, nên bảo cậu ấy để tôi tham khảo hoặc làm tư liệu sống.”
Phó tổng biên tập gật đầu: “Quay phim rất đẹp.”
“Chính Minh là học chính quy ra, cảm giác quay phim rất tốt. Cảm giác của đoạn phim này rất chân thật, làm cho người xem có cảm giác như là mình cũng đang đứng tại đó vậy, mấy người chúng tôi xem xong đều bảo là muốn đi du lịch Tây Ban Nha một chuyến.”
Phó tổng biên tập gật đầu.
Tết Nguyên Đán, Hồng Chính Minh mời cha mẹ cùng đi du lịch Côn Minh. Đương nhiên là Lộ Gia Bảo cũng đi cùng.
Gặp lại Lộ Gia Bảo, Hồng phụ cũng không còn phẫn nộ như trước. Hồng mẫu đã đem chuyện hai đứa con ở chung nói cho ông.
Hồng phụ xem như là ngầm đồng ý lựa chọn của con trai.
Một nhà bốn người cùng đến Côn Minh thăm Thạch Lâm, lại đi du lịch Thế Bác Viên, ăn mì sợi, thăm chợ hoa, trải qua một quãng thời gian rất vui vẻ. Nhìn Lộ Gia Bảo cùng Hồng Chính Minh quan tâm, ỷ lại lẫn nhau, Hồng phụ trong lòng rất cảm thán. Nếu lúc trước Hồng Chính Minh không ở cùng Lộ Gia Bảo, không biết giờ Lộ Gia Bảo sẽ thế nào; nếu không phải là Lộ Gia Bảo chăm lo cho Hồng Chính Minh, liệu Hồng Chính Minh có thể trở thành ngườicó trách nhiệm như bây giờ không.
Hiện tại Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo cứ mỗi tháng lại đến Bắc Vệ Tinh thành thăm cha mẹ. Công việc, gia đình, tình cảm đều ổn định khiến hai người có cảm giác sau cơn mưa trời lại sáng. Hồng Chính Minh không còn là con người làm việc lười biếng như trước, Lộ Gia Bảo cũng không còn một mình cô đơn dưới ánh đèn được, hết thảy đều rất tuyệt vời.