[Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt] - Bộ 7 - Kiếp Này Chỉ Vì Ngươi

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

Bởi vì chuyện của Mã Thiến, Đổng Thế Quân vài lần họp mặt đều chẳng cùng Ninh Viễn nói một lời, cũng không có liếc mắt cậu một cái.

Những người khác trong giáo Hội sinh viên đều nhận thấy địch ý giữa hai tân sinh năm nhất này, thậm chí hội trưởng Hội sinh viên còn thân chinh tới tìm Đổng Thế Quân cùng Ninh Viễn nói chuyện, nhưng không thu được kết quả, hai người bọn họ đều phủ định không có chuyện gì.

.

Hàn Ngâm Thần rốt cuộc hướng Mã Thiến thổ lộ, nhưng rồi cậu bị cự tuyệt.

Đổng Thế Quân tuy rằng thay bằng hữu cảm thấy buồn khổ nhưng trong lòng không tự chủ nghĩ thầm: Ninh Viễn cậu vì cái gì không nói rõ ràng với Mã Thiến? Vì cái gì không giữ quan điểm rõ ràng? Cậu rốt cuộc đối với mấy người ái mộ đó có thái độ gì mà nhất định giữ bên mình không buông?…….

.

Nội tâm Ninh Viễn cũng đấu tranh day dứt…….

Cậu biết rất rõ tình trạng thân thể bản thân, cũng không nghĩ đến giao du bạn gái, bài vở học tập chỉ là cái vỏ ngụy trang ngăn chặn những người theo đuổi thôi, nhưng rồi gặp được Đổng Thế Quân, vì sao lại khiến trái tim vốn bình lặng nổi lên từng gợn sóng.

Ninh Viễn bắt đầu nghĩ về việc có bạn gái, có lẽ sau khi có bạn gái rồi, bản thân có thể quên đi Đổng Thế Quân, quên đi tình yêu Đổng Quân Võ đối với Trữ Bạc Ngôn, xem nhẹ sự lãnh đạm cùng địch ý mà Đổng Thế Quân đối với mình.



Tiệc Giáng Sinh mỗi năm một lần lại sắp tới. Theo như thường lệ, mỗi Học viện đều có chương trình riêng, lần này Đổng Thế Quân đưa ra ý kiến khác, anh đề nghị mỗi Học viện chuẩn bị một màn biểu diễn chuyên nghiệp, nhưng sẽ tổ chức một vũ hội chung dưới hình thức như một cuộc thi, mọi người có thể tự do tham dự, cũng không giới hạn đề cử cho mỗi trường.

Vừa nghe này, rất nhiều người liền lập tức ủng hộ, thấy đề nghị ấy rất tốt, chỉ riêng hình dung ra đủ loại bộ dáng trang phục đã thấy vô cùng hứng thú, cũng sẽ hỗ trợ cho khả năng giao tiếp của mọi người trong công tác tương lai.

.

Đổng Thế Quân sửa sang kế hoạch cho hoàn hảo rồi phân phó tới mọi người: [Khiêu vũ cũng có rất nhiều loại: tango, valse, salsa…… mọi người có thể tự do lựa chọn, phân nhóm thi đua. Ngoài ra, một số học sinh có sở trường chuyên môn, có thể nhân cơ hội này thể hiện trước mắt đồng học một chút, nếu y như truyền thống cũ, cơ hội biểu diễn không có được, thực rất không công bằng. Lúc này đã khác, chúng ta hy vọng mọi người đều có cơ hội công bằng, có thể tăng cơ hội gặp gỡ làm quen giữa các sinh viên, thúc đẩy trao đổi, giao lưu.]

Mọi người nghe xong đều gật gù.

Ninh Viễn đưa ra ý kiến phản bác, cậu lo lắng thời gian tới đã là cuối học kỳ, là cao điểm của các kỳ thi, lại thêm sinh viên phải rút ra thời gian luyện tập vũ đạo, chỉ sợ ảnh hưởng đến kết quả học tập cùng nguyện vọng.

Đổng Thế Quân trong lòng rất bất mãn, cảm giác như Ninh Viễn này luôn ở khắp chốn cùng mình đối nghịch.

Lí Đông Hãn hỏi đến Thắng Phong: [Ý kiến của ngươi thế nào?]

[Ta nghĩ ý kiến của Đổng Thế Quân rất hay, trước kia không được tự do đăng ký các tiết mục biểu diễn như vậy, hơn nữa sự cạnh tranh giữa các Học viện sẽ tạo nên không ít bất ngờ, chúng ta có thể tăng thêm nhiều ưu đãi, như vậy ý định tham gia của mọi người cũng cao hơn, đối với chuyện bài vở, ta cho là ảnh hưởng không lớn lắm, vừa học tập vừa muốn vui chơi mới là cá tính của sinh viên trường ta, cá nhân ta ủng hộ một đề nghị như vậy, có rất nhiều sinh viên có tính cách nhút nhát, muốn thể hiện bản thân nhưng là không dám thực hiện, Hội sinh viên hẳn là nên tạo cơ hội, giúp cho họ tự tin hơn.]

Lí Đông Hãn nhìn Ninh Viễn, cũng nhìn một lượt các thành viên khác của Liên minh Hội sinh viên, đóng lại tập kế hoạch trên tay: [Vậy thì, chúng ta sẽ cùng xem xét lại.]

.

Nhìn theo bóng dáng Ninh Viễn đã rời đi, trong lòng Đổng Thế Quân dâng lên một trận khoái ý, lúc này có thể xem như chính mình thắng cậu một lần. Chính là nhớ lại khi Lí Đông Hãn nhìn Ninh Viễn rõ ràng có ánh mắt thiên vị, Đổng Thế Quân lại lập tức cảm thấy không thoải mái.

.

Sự tình mỗi lúc một phát triển, đề nghị này tạo nên tranh cãi trong nội bộ Hội sinh viên. Có người ủng hộ ý kiến của Đổng Thế Quân, thấy ý tưởng rất khả thi, cũng có người đứng về phía Ninh Viễn, lo lắng ảnh hưởng đến bài vở, học hành.

Lí Đông Hãn tựa hồ rất khó quyết định, chậm chạp không có thái độ gì.

.

Lần thứ hai, Đổng Thế Quân đến Học viện Văn học tìm Lí Đông Hãn, muốn bàn lại một lần nữa đề nghị kia, kết quả bắt gặp Lí Đông Hãn đang cùng Ninh Viễn nói chuyện.

Không thể nghe được bọn họ nói gì, nhưng nhìn được Lí Đông Hãn nói chuyện xong nắm lấy bàn tay Ninh Viễn, tay kia nhẹ nhàng vỗ lên vai cậu, sau đó khoác vai Ninh Viễn, hai người cùng rời bước đi.

Đổng Thế Quân xem thấy tận mắt, cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa chỉ trực bùng ra.

Thì ra, cậu ta chính là như vậy ……

Tưởng tượng đến cảnh hai người kia vừa rồi vai sánh vai một màn, Đổng Thế Quân tức giận đến không nói ra lời.

.

Chạng vạng tối ngày hôm đó. Đổng Thế Quân tới nhà ăn của Học viện Văn học tìm Ninh Viễn.

Đổng Thế Quân gọn gàng dứt khoát nói: [Ta tìm ngươi có việc.]

Ninh Viễn dừng đũa: [Chuyện gì?]

[Ít nói nhảm, đi theo ta.] Nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của Ninh Viễn, Đổng Thế Quân khẽ sinh khí.

[Có thể chờ một chút không? Sao ngươi không ngồi xuống ăn chút gì đó.] Ninh Viễn thế nhưng lại thập phần khách khí.

Một tay nắm lấy tay Ninh Viễn, Đổng Thế Quân kéo cậu đi: [Cho ngươi biết, ta lúc này cái gì ăn cũng không vô.]

Ninh Viễn giãy giụa: [Ngươi làm cái gì vậy?]

Nhanh giữ chặt lấy Ninh Viễn, Đổng Thế Quân kéo cậu theo mình, bởi vì anh đã không thể chờ đợi thêm nữa: [Đi!]

.

Trong văn phòng của Hội sinh viên Học viện Văn học, Ninh Viễn dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Đổng Thế Quân: [Rốt cuộc là có chuyện gì?]

Chỉ vào Ninh Viễn, Đổng Thế Quân đè thấp thanh âm, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, nói: [Ta muốn nói ngươi, ngươi không nên lén lút sau lưng phá hỏng công việc của ta, phải đấu, công minh chính đại.]

Ninh Viễn không hiểu ý của Đổng Thế Quân: [Ngươi nói cái gì?]

Đổng Thế Quân dùng ánh mắt chán ghét nhìn Ninh Viễn: [Ta đang nói ngươi, ngươi đừng cho rằng ta không nhìn thấy, đừng nghĩ rằng ta không biết. Ỷ vào Lí Đông Hãn, ngươi kiêu căng ngạo mạn, ở khắp nơi chèn ép ta.]

Ninh Viễn ngạc nhiên hỏi: [Ngươi đang nói cái gì vậy?]

[Đừng làm tịch, diễn hay lắm cái bộ dáng thanh thuần nhu nhược ấy, phi! Suốt ngày trêu ong gọi bướm.]

[Ta không có!]

[Đừng giả vờ, ta còn không biết ngươi sao? Hừ! Hảo làm sao một kẻ phong vân, ở trong Liên minh Hội sinh viên, phàm là cùng ngươi bất đồng chuyện gì, ta đều bị đánh trượt, vì cái gì? Làm sao đề nghị của ngươi lại luôn được thông qua? Làm sao ý tưởng của ngươi lại luôn luôn đúng? Tại sao tất cả mọi người đều nghe theo ngươi? Nói trắng ra, còn không phải là nhờ Lí Đông Hãn, dựa vào hắn, ngươi mới có thể tung hoành như vậy, có bản lĩnh thì tự mình làm đến! Không chỉ thế, học tả học muội, nơi chốn đều che chở ngươi, khắp nơi đều giúp ngươi nói chuyện.] Nói xong, Đổng Thế Quân cười lạnh đứng lên: [Ngươi thực đúng là hồ li tinh, câu dẫn nữ sinh không nói làm gì, đến cả nam sinh cũng không buông tha……]

Ninh Viễn im hơi chết lặng, ngạc nhiên nhìn đến Đổng Thế Quân, biểu tình liền chuyển qua giận dữ: [Làm sao ngươi có thể nói như thế!]

[Ta nói gì sai sao?]

[Ngươi!]

[Ngươi hôm nay cùng với Lí Đông Hãn ở một chỗ, ta đều đã thấy được. Hừ! ôm ấp xong rồi, ngươi còn nói không có? Ta nói ngươi, ở sau lưng chỉnh ta, còn tưởng là anh hùng có bản lĩnh đưa ra những ý tưởng hay ho. Không khỏi nghĩ đến kế hoạch của ta cũng có thể, bất quá ngươi hy sinh này thật lớn!] Đổng Thế Quân ngữ khí châm chọc, khóe miệng còn mang ý cười lạnh.

[Ngươi không cần vũ nhục người khác!]

[Ngươi dám nói không có?]

[Không có! Không có!] Ninh Viễn gần như khóc thét lên.

Đổng Thế Quân hừ lạnh một tiếng: [Hừ, muốn hay không ta chụp ảnh làm chứng cứ? Ta rõ ràng nhìn thấy các ngươi tay trong tay, vừa kéo vừa ôm, còn nói là không có?]

[Không có! Ngươi hiểu lầm rồi!]

Đổng Thế Quân cười lạnh: [Hiểu lầm, hiểu lầm của ngươi thực đúng là nhiều nha, tiểu bạch kiểm (ám chỉ những nam nhân dùng vẻ ngoài đẹp mẽ sống dựa vào người khác, giống như là trai bao vậy đó)…]

Ninh Viễn cả kinh cơ hồ muốn ngất xỉu, Đổng Thế Quân làm sao lại có thể nói mình như vậy.

Nhìn thấy thái độ khinh thường trong ánh mắt lạnh nhạt của Đổng Thế Quân, Ninh Viễn cảm thấy mọi lời giải thích đều trở nên không cần thiết, cậu chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi văn phòng.

.

Ở trong phòng chỉ còn lại riêng mình Đổng Thế Quân, chậm rãi châm lên một điếu thuốc, vừa rồi phát tiết một trận, rõ ràng không cảm nhận được khoái cảm như bản thân đã nghĩ, cũng không có cảm giác chính nghĩa đã chiến thắng được tà ác, ngược lại trong lòng dường như có một tảng đá lớn đang đè lên, nặng nề đến không thở được.

Nói cậu như vậy, cậu cũng không phản bác lại, mình đã nói trúng rồi sao? Có thể hay không thật sự chỉ là hiểu lầm?

Nhìn thấy bộ dáng thương tâm của Ninh Viễn lúc rời đi, Đổng Thế Quân lại có điểm hối hận.

.

Tựa vào cột đèn bên cửa nhà, Ninh Viễn đặt tay lên ***g ngực đang yếu ớt nhói đau.

Nguyên lai bản thân mình trong mắt Đổng Thế Quân, chính là cái dạng này…… Chiêu phong nhạ điệp! (Mời ong gọi bướm)

Những việc mình làm hết thảy đều vì hy vọng phục vụ đồng học, vì trường học làm chút sự tình, làm cho chính mình cảm thấy sinh mệnh này còn có phần nào ý nghĩa, cũng là để lại cho mình nhiều kỷ niệm đáng nhớ.

Lưu Thục Trinh vừa mở cửa bắt gặp gương mặt tái nhợt của con trai, vội hỏi: [Tiểu Xa, con làm sao vậy?

[Có gì đâu? Chỉ cảm thấy chút không thoải mái thôi.]

Lưu Thục Trinh vội đỡ con trai vào phòng bắt ngồi xuống, sờ đến trán Ninh Viễn, lại xem xét ngực hắn: [Không thoải mái làm sao? Đau thế nào? Có muốn đến bệnh viện khám xem sao không?]

[Không có gì đâu, con nghỉ ngơi một chút là được rồi.]

Nhìn đứa con nhắm mắt lại, bộ dáng thần sắc thống khổ, Lưu Thục Trinh chỉ dám đem nước mắt nuốt vào trong: [Con có muốn ăn chút gì không?]

[Không cần, cơ thể con con biết, không sao.]



Lí Đông Hãn cuối cùng cũng tiếp nhận đề nghị của Đổng Thế Quân, điều này khiến Đổng Thế Quân cảm thấy hết đỗi kinh ngạc.

Anh vốn đang âm thầm lo lắng, Ninh Viễn có hay không sẽ tìm đến Lí Đông Hãn cáo trạng, lén đưa mắt nhìn đến Ninh Viễn ngồi một bên không nói một lời, Đổng Thế Quân nghĩ thầm, anh phải làm sao để hiểu được con người họ Ninh này.

Sau cuộc họp, Lí Đông Hãn tìm gặp Đổng Thế Quân: [Lần này tiệc tối do ngươi trù bị, hảo hảo phát huy, ta rất tin tưởng ngươi đó.]

Đổng Thế Quân dùng ánh mắt hồ nghi nhìn đến Lí Đông Hãn.

Không nhận thấy vẻ mặt khác thường của Đổng Thế Quân, Lí Đông Hãn tiếp tục nói: [Mọi người thảo luận xong, vẫn là cảm thấy đề nghị của ngươi tốt hơn. Tiểu Xa cũng tìm ta nói chuyện, hắn trước đã tới thỉnh giáo ý kiến các giáo viên của học viện Văn học, cảm thấy chuyện ảnh hưởng tới bài vở cũng không nhiều, các giáo sư còn hứa sẽ đáp ứng giúp sinh viên đăng ký học bù. Học viện Văn học đã đồng ý, ta nghĩ cũng có thể theo phương thức này thương lượng các giáo viên của học viện khác, như vậy kế hoạch của ngươi sẽ không còn vấn đề gì, lần này tất cả còn lại phụ thuộc ở ngươi hết.]

Sau khi Lí Đông Hãn cất bước rời đi, Đổng Thế Quân mang theo một bụng đầy nghi vấn.

…………. Chẳng lẽ ngày hôm đó nhìn thấy Ninh Viễn cùng Lí Đông Hãn nói chuyện, là bàn tới chuyện này?………… Chính mình đối cậu ấy quả thực là hiểu lầm sao?



Giai đoạn chuẩn bị tiệc đêm Giáng Sinh ngày một đến gần, khắp vườn trường nơi nơi đều dán áp-phích, hòm thư điện tử của nhà trường ngập đầy thư gửi đến, mọi người đua nhau tranh luận nội dung trận vũ đấu, vô cùng náo nhiệt. Các học viện đều có không ít sinh viên tới báo danh, hơn nữa đúng theo mục đích, tất cả hầu như đều là những sinh viên không có tiếng tăm gì.



Ninh Viễn thế nhưng chọn lựa một mình ngồi trong phòng nhạc luyện dương cầm.

Tiếng đàn trong trẻo như dòng nước, hoa lệ lại vấn vương liêu tịch.

Ninh Viễn cụp xuống hai hàng mi, thần tình biểu lộ vẻ thương cảm cùng lắng lo.

Có lẽ mẫu thân nói đúng, bản thân mình đáng lẽ không nên gia nhập hội sinh viên, lúc trước là vì nghĩ có thể cùng anh quen biết, kết quả cũng thành như vậy kết quả.

.

Tiệc tối mừng Giáng Sinh được tổ chức thực thành công, mọi người đều quây quần ở đại lễ đường cùng nhau múa vui sum tụ.

[Thế Quân, ngươi không có bạn nhảy sao?] Lí Á Quân hỏi Đổng Thế Quân.

[Không có.]

[Còn Hàn Ngâm Thần? Mời Mã Thiến sao rồi?]

Hàn Ngâm Thần vặn vẹo cổ: [Nàng không có để ý tới ta.]

[Tại sao? Tiến lên! Thổ lộ tiếp đi! Đừng vội từ bỏ.]

[Nàng nói nàng phải kiếm Ninh Viễn.]

[Ninh Viễn kia đáp ứng nàng sao?]

Hàn Ngâm Thần nói chuyện với khí: [Ninh Viễn? Hắn mới không thể mời được! Nghe nói mọi người mời Ninh Viễn đều đã bị hắn cự tuyệt, Mã Thiến cũng không phải ngoại lệ. Nha đầu kia, ta mới biết được nàng cư nhiên toàn tâm như vậy, nàng thà rằng chờ hắn chứ không muốn theo ta.]

Trịnh Sĩ Trác cảm thấy rất có hứng thú hỏi: [Ha, vậy Ninh Viễn kia đáp ứng ai?]

[Không biết.]

Đổng Thế Quân ở một bên thầm nghĩ:

Hắn không phải nghĩ sẽ muốn cùng Lí Đông Hãn đi đi!

Lí Đông Hãn, đường đường là sinh viên xuất chúng bậc nhất của hệ Pháp luật, hội trưởng Liên minh hội sinh viên toàn trường, dáng vẻ đàng hoàng, tài năng xuất chúng, còn là người chững chạc trầm ổn, đương nhiên so với chính mình hơn……

Tưởng tượng đến vậy, cả người Đổng Thế Quân lập tức không được tự nhiên đứng bật lên. Ý niệm trong đầu vừa tới, đột nhiên trong lòng rùng mình.định làm cho Ninh Viễn thích mình sao?

Đổng Thế Quân đột nhiên sợ hãi.

Sao ta lại có ý niệm như vậy trong đầu, hai người đều là nam nhân a, chẳng lẽ bản thân mình là biến thái?

Đổng Thế Quân cảm thấy dở khóc dở cười, vội vàng lắc đầu sút đi tất cả những ý tưởng loạn thất bát tao kia, dùng sức lắc đầu thật mạnh.

.

Nữ sinh muốn ngỏ ý mời Đổng Thế Quân làm bạn nhảy cũng rất nhiều, anh hết trái lo phải nghĩ, cuối cùng nhất nhất nói lời dịu dàng cự tuyệt.

Vũ hội đêm Giáng Sinh, Đổng Thế Quân giống như con thiêu thân ở vườn trường tìm kiếm Ninh Viễn, nhưng lại tìm thế nào cũng không ra, cuối cùng bỏ cuộc chờ đợi cậu mà chạy tới địa điểm tổ chức vũ hội, các vũ điệu đã muốn bắt đầu.

Bạn nhảy của Lí Đông Hãn là hoa khôi bản giáo học tả tiền bối, hai người thoạt nhìn thực đăng đối, bộ dáng ôm nhau khiêu vũ càng khiến người ta cảm thấy bọn họ thực đúng là tình nhân.

Cảnh tượng này trong mắt Đổng Thế Quân khiến anh càng nghĩ càng không rõ.

Tìm khắp một vòng lớn vũ hội, Đổng Thế Quân đều không nhìn thấy Ninh Viễn, nam sinh này từ trước tới nay luôn thực thu hút ánh mắt người khác, đêm nay lại không biết chạy đi đường nào.

Một bên đoán Ninh Viễn đã về nhà cùng gia đình sum vầy, Đổng Thế Quân một bên vẫn tiếp tục ở vườn trường kiếm tìm.



Rốt cuộc vẫn bị Đổng Thế Quân tìm được rồi.

Ninh Viễn đang ở trong khu vườn nhân tạo tại thư viện của học viện Công nghệ, lẳng lặng ngồi trên một chiếc ghế đá.

Chỗ này là nơi xa đại lễ đường nhất, hoàn toàn không nghe được những thanh âm tiếng người ồn ào náo động hòa thuận vui vẻ, ngay cả một bóng người cũng không có.

[Ngươi làm sao lại chạy đến nơi này?]

Nghe thấy tiếng hỏi, Ninh Viễn kinh ngạc ngẩng đầu, trông thấy Đổng Thế Quân, không khỏi ngây ngẩn cả người.

[Ngươi như thế nào không đi vũ hội, lại một mình chạy đến nơi này?]

Ninh Viễn trầm mặc không nói.

Đổng Thế Quân nhìn thấy biểu tình tựa như sầu thương của Ninh Viễn, không khỏi nghĩ đến, có lẽ bởi vì đêm nay Lí Đông Hãn cùng học tả ở bên nhau, vậy nên Ninh Viễn hắn ……

[Hắn không thích ngươi ngươi cũng không nên như vậy.]

Nghe được lời của Đổng Thế Quân, Ninh Viễn không khỏi chấn động, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh.

[Thích Lí Đông Hãn là rất không sai, nhưng người hắn thích là học tả, ta khuyên ngươi vẫn là không nên suy nghĩ bậy bạ, đem hắn quên đi! Như vậy đối với cả ngươi và hắn đều hảo.] Đổng Thế Quân khuyên giải an ủi Ninh Viễn.

[Ngươi nói cái gì?]

[Lí Đông Hãn chính là thích học tả.] Đổng Thế Quân muốn đánh thức Ninh Viễn.

Ninh Viễn gật đầu: [Ta biết.]

[Ngươi như vậy một mình ngồi thương tâm cũng không để làm gì, ngươi hiểu không? Cảm tình phải đi cùng với duyên phận.]

[Ta biết.]

[Cho nên ngươi không thể tiếp tục thích Lí Đông Hãn.]

Ninh Viễn kinh ngạc nói: [Ngươi đang nói cái gì đó, ta không có thích hắn a.]

[Cái gì? Ngươi rõ ràng là ……….]

Đổng Thế Quân không khỏi do dự, chẳng lẽ chính mình nghĩ sai rồi?

[Vậy ngươi thích ai? Nhất định phải có nguyên nhân, nhất định phải có lí do cho nên ngươi mới một mình ở nơi này, nhất định có nguyên do! Vậy ngươi thích ai?] Đổng Thế Quân từng bước ép sát, tới gần Ninh Viễn truy hỏi.

Ninh Viễn một bước lại lùi một bước, từ con đường nhỏ, lui dần đến bãi cỏ.

[Vì sao lại không nói lời nào?]

Ninh Viễn càng trốn tránh Đổng Thế Quân càng đến gần, gần đến mức dường như có thể cảm thấy cả hơi thở trên người cậu.

[Đang nói chuyện với ngươi a! Vì cái gì phải nhìn ta như thế? Vì cái gì ngươi lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn ta?]

Cho tới nay Đổng Thế Quân đều cảm thấy ánh mắt Ninh Viễn nhìn anh không giống như đối với những người bình thường khác, lúc này đây ánh mắt ưu nguyên u buồn kia đang nhìn mình, còn mang theo một tia hy vọng, chờ đợi, thậm chí cả …… ái mộ ……

Chính lúc ánh mắt hai ngươi đang giao triền, Ninh Viễn luôn rất nhanh quay mặt cắt đi luồng sóng mắt.

[Nói chuyện với ngươi a? Nói a?]

Ninh Viễn đã không thể muốn lui hơn nữa, cậu dựa hẳn lên một thân cây, ngừng lại.

Đổng Thế Quân bước tới trước mắt Ninh Viễn.

[Ngươi vì cái gì muốn dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?]

Vì cái gì? Vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, sẽ làm ta nghĩ rằng ngươi thích ta sao? Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, sẽ làm ta thích ngươi sao? Đổng Thế Quân trong lòng thầm la hét.

Ninh Viễn hơi hơi ngẩng mặt nhìn Đổng Thế Quân, trong bóng đêm, ánh mắt cậu sáng ngời thiêu đốt.

Tầm mắt Đổng Thế Quân dần hạ xuống bờ môi của Ninh Viễn, buồn bực vì sao cánh môi này không chịu nói?

Muốn cậu phải nói ra, bằng không cứ luôn chịu loại tra tấn này, anh chịu không nổi, chịu không nổi.

Đổng Thế Quân hơi nghiêng đầu, dần đem miệng mình đặt lên bờ môi Ninh Viễn.

Xúc cảm mềm mại, hơi thở ngọt ngào, đồng thời nhẹ nhàng mút lấy thật chậm, trong đầu Đổng Thế Quân nho nhỏ vang lên một thanh âm nhắc nhở anh, muốn làm cho Ninh Viễn nói chuyện, muốn khiêu khai cái miệng gắn chặt của cậu…….. bất quá không phải lấy tay là được rồi sao? Như thế nào lại dùng miệng của chính mình?

Đã không thể đưa ra đáp án cho vấn đề vừa tự đặt ra kia thêm nữa, ý nghĩ của Đổng Thế Quân nhanh chóng bị một cơn lốc hoa hồng cuốn qua, cái gì cũng đều rối loạn hết.

Có lẽ trong tiềm thức chính mình, đã sớm muốn hôn lên đạm môi màu tím bạc thần ấy, có lẽ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, xúc động này đã ngủ yên trong lòng…… Hương vị của đôi môi này tuyệt vời thực giống như mình đã tưởng tượng qua, không, phải nói rằng so với tưởng tượng của chính mình còn tuyệt vời hơn.

Đắm chìm trong nụ hôn nhẹ tới lúc sau, Đổng Thế Quân giang hai cánh tay nắm lấy thắt lưng Ninh Viễn, đem cậu ôm vào trong lòng, gắt gao ghì chặt, cảm nhận độ ấm từ cơ thể Ninh Viễn, thân thể ấy ở trong lồng ngực mình nhẹ nhàng rung động.

Sau dần Đổng Thế Quân đem đầu lưỡi đẩy vào trong miệng Ninh Viễn, cùng cậu giao triền một chỗ, cảm giác được cậu cũng giống như chính mình đã muốn bốc hỏa, cổ họng bừng lên một trận nóng rực, rạo rực một loại khát vọng ẩn sâu.

Lúc này Ninh Viễn cũng nâng lên cánh tay, vòng qua ôm cổ Đổng Thế Quân, chủ động nghênh liễu đón nhận, đáp lại anh.

Nụ hôn sâu giống như đem hai linh hồn giao hòa hợp tại một chỗ, khó khăn chia lìa.

Thời gian tưởng đã muốn trôi qua cả một thế kỷ, hai người kia mới chậm rãi tách nhau ra.

Nhìn ngắm Ninh Viễn kia đang nhìn mình, ánh mắt rõ ràng mang ý yêu thương, Đổng Thế Quân say mê chìm đắm.

Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, Đổng Thế Quân đột nhiên thanh tỉnh ……

Anh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Ninh Viễn.

Vừa rồi, chính mình đã phạm phải cái gì? Hôn một người con trai! Tình cảm bằng hữu dạng gì mà lại …… hôn hắn?

Trời ạ!

[Ngươi vì cái gì không phản kháng?] Đổng Thế Quân hét lớn.

Ánh mắt Ninh Viễn, từ si mê chuyển thành kinh ngạc, sau đó lại là thương cảm cùng bất đắc dĩ, cậu không biết phải nói gì, người này vừa mới hôn qua mình, nhanh như vậy liền thay đổi sắc mặt.

Phản kháng thế nào đây? Nói thật ra không phải chính mình vẫn luôn hy vọng một khắc như vậy?

Giơ tay lên, Đổng Thế Quân không cần nghĩ ngợi đánh Ninh Viễn một bạt tai, làm đỏ bừng cả bên má: [Ngươi vì sao lại không phản kháng ta!]

Động thủ xong Đổng Thế Quân lại ngây dại, anh không thể khống chế được nữa hành vi của chính mình — vừa mới hôn hắn, như thế nào lại đã đánh hắn?

Đổng Thế Quân không biết phải làm sao cho phải, đột nhiên vội vã chạy đi, thẳng đến khi thân ảnh biến mất trong đêm tối.

Ninh Viễn tựa vào thân cây, nghiêng mặt, cúi đầu, không đưa tay đặt lên bên má vừa bị đánh.

Trên mặt không có đau, nhưng là…… tâm…… đau quá.

Anh vì sao lại có thể làm như vậy, anh tại cái thời điểm ấy…… Đổng Quân Võ, hắn chưa từng một lần đánh qua Trữ Bạc Ngôn.

Một mớ sự tình hỗn loạn không đường thối lui đã nảy sinh trong đêm Giáng Sinh hôm ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.