CHƯƠNG 8
Trữ Bạc Ngôn phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào tiểu đồng bọn luôn bên cạnh đã thay đổi, gương mặt vốn tròn trịa hình như dài ra, khuôn mặt dần có những góc cạnh rõ ràng, thiếu niên bướng bỉnh đã trở thành một thanh niên anh tuấn cao lớn.
Bản thân mình cũng cao lên, lại vẫn như cũ yếu đuối.
Quân Võ ca không cần cố sức cũng có thể đem mình ôm lấy, lại nhẹ nhàng buông.
Đổng Quân Võ đã muốn vào đại học, Trữ Bạc Ngôn lại bởi lý do thân thể phải lưu tại nhà, thực ra nghĩ đi tìm việc làm, nhưng là Trữ phụ Trữ mẫu kiên quyết phản đổi.
Một ngày, hai nhà cùng ngồi ăn cơm. Trong bữa cơm, Đổng Quân Võ kể đến bao chuyện mới mẻ, Trữ Bạc Ngôn lắng nghe đầy ghen tỵ.
Đổng mẫu đột nhiên gợi chuyện: [Quân Võ, Vương thím ở thành tây hôm qua tới tìm ta.]
[Có phải hay không là bà mai mối?] Trữ mẫu tò mò.
[Ân, chính là vậy. Bà ấy nha! Vội tới tìm Quân Võ, muốn làm mai.]
Trữ mẫu lập tức cóp nhặt trí nhớ, thân thiện hỏi: [Cô nương nhà ai vậy?]
[Nói là một phường rượu nọ có hai khuê nữ, nhân cách không tồi, hơn nữa con gái nhà người ta còn biết chữ.]
Trữ phụ gật đầu nói: [Nhà bọn họ đã nghe nói qua, ta cũng có biết.]
Lúc này Trữ Bạc Ngôn run rẩy môi, nhìn Đổng Quân Võ, trong ánh mắt mang theo một mảnh bối rối.
Đổng Quân Võ hắc hắc cười: [Nha đầu nhà kia, ta thấy không được tốt lắm.]
[Tiểu tử ngươi còn kén chọn.]
[Đương nhiên, ta tuyệt vời như vậy. Còn không phải là nên tìm một người xinh đẹp, hảo một chút sao, ta vì cái gì không thể kén chọn.]
Đổng mẫu chỉ vào đứa con, đối Trữ mẫu nói: [Ngươi trông mà xem, hắn còn kén chọn?]
[Quân Võ là đứa rất tốt, bộ dáng không tồi, lại được ăn học, tương lai tươi sáng, nãi chính là nên tìm cho hắn một người vợ thật tốt.]
Trữ Bạc Ngôn ngồi ở một bên, cúi đầu, cầm lệ, không nói gì, trong lòng thương tâm thầm nghĩ: Đổng Quân Võ muốn thành hôn, hắn sẽ lập gia, về sau không bao giờ….. sẽ không bao giờ tìm đến mình nữa, sẽ không làm bạn mình nữa.
.
Hôm nay, Đổng Quân Võ lại tới tìm Trữ Bạc Ngôn.
[Bạc Ngôn, theo ta ra phố một chút đi!!?]
[Không đi.]
[Kia —– chúng ta đi nghe diễn.]
[Không đi.] Trữ Bạc Ngôn cúi đầu, cũng không liếc mắt một cái vẻ mặt cười cười của người đứng bên cạnh.
[Làm sao vậy, không vui? Ai chọc giận ngươi sinh khí? Nói cho ta biết, ta cho ngươi xả giận.]
Trữ Bạc Ngôn vẫn không nói lời nào.
Phát giác Trữ Bạc Ngôn thật sự tức giận, Đổng Quân Võ vội ngồi xuống bên cạnh, quàng tay qua vai cậu, nhưng lại bị Trữ Bạc Ngôn đẩy ra một phen.
[Hắc, ta nói ngươi, làm sao vậy?]
[Ngươi về sau không cần đến nữa.]
[Cái gì nha?]
Trữ Bạc Ngôn ngước lên nhìn, ánh mắt đã có chút rưng rưng lệ, nhìn đến Đổng Quân Võ: [Quân Võ ca, ta biết ngươi rất tốt với ta, nhưng là ngươi về sau thật sự không cần lại đến nữa.]
Đổng Quân Võ luống cuống: [Ta…… ta không phải đã làm sai cái gì đi? Ngươi nói cho ta biết a! Ngươi đừng như vậy, Bạc Ngôn, ngươi như vậy làm ta rất đau lòng.]
[Ngươi không cần lại đến.]
[Vì cái gì? Dù sao cũng phải có nguyên do gì đó, có hay không?]
Trữ Bạc Ngôn chậm rãi nói: [Ngươi rồi cũng có một ngày muốn thành thân, chờ ngươi thành thân, có tân gia, sẽ không có thời gian tới tìm ta nữa, kia còn không bằng hiện tại ngươi liền không tới nữa, như vậy so ra còn tốt hơn.]
[Hải! Ngươi là nói này a, ngươi đừng nghe lời mẹ ta nói, nha đầu kia ta căn bản thấy rất chướng mắt nha.]
[Ngươi sẽ luôn tìm ta nha!?!]
Đổng Quân Võ thân thủ nâng cằm Trữ Bạc Ngôn lên, làm cho cậu nhìn vào mắt mình: [Đương nhiên, ta luôn luôn tìm tới a, ta từ năm bảy tuổi ấy, liền vô cùng coi trọng hắn.]
Lời nói nhỏ nhẹ nỉ non vang bên tai Trữ Bạc Ngôn —– [Ta ngay từ lần đầu tiên nhìn vào mắt của ngươi, liền một lòng coi trọng ngươi, ngươi là của ta.]
Gương mặt Trữ Bạc Ngôn xẹt qua một tia vui sướng, sau đó hắn lại lắc đầu: [Không được, chúng ta không được.]
[Có cái gì không được, ta thích ngươi, chỉ cần ta thích ngươi là được.]
[Không được, ngươi nên thú một người vợ.]
Đổng Quân Võ lộ ra một tia cười xấu xa, đẩy cằm Trữ Bạc Ngôn lên một chút: [Ngươi không phải là vợ ta sao?]
Trữ Bạc Ngôn đỏ mặt: [Ngươi nói gì nha!?]
[Ta a! Lòng ta sớm đã đem ngươi coi là vợ. Còn nhớ hồi tiểu học lần đó, bọn chúng dám dụ dỗ ngươi không? Khi đó ta đánh bọn chúng là bởi bọn chúng quấy nhiễu ngươi, trái tim ta thực đã coi ngươi là vợ.]
Trữ Bạc Ngôn do dự nói: [Nhưng là chúng ta……]
Đổng Quân Võ thân thủ ôm Trữ Bạc Ngôn trong vòng tay, không thèm quan tâm tới tư thế hai người: [Ngươi là vì lời nói của lão thái thái nhà chúng ta đi! Nói cho ngươi, không cần phải để ý lời nàng, nàng nói lấy nha đầu này, ta một cái cũng không để tâm, chờ xem thời điểm thích hợp, ta liền đem chuyện chúng ta nói cho nàng biết.]
[Lão thái thái: mẹ – nhưng mang ý nói người mẹ này giáo lí tham quản (nhiều chuyện); này Yuu bảo là giống một số bạn trẻ hay gọi mẹ: “bà già nhà tao” eh ]
[Dì nhất định sẽ sinh khí.]
[Có thể! Không quan trọng, chúng ta cũng từ từ tác động bọn họ, một ngày không được vậy hai ngày, hai ngày không được vậy ba ngày, một ngày nào đó, tác động tới toàn thể bọn họ đều đồng ý.]
Trữ Bạc Ngôn giương mắt nhìn Đổng Quân Võ: [Này, được chứ?]
[Có cái gì không được, chẳng lẽ bọn họ có thể đánh hai ta sao? Mà nếu như đánh thực, ta liền mang ngươi đi, còn nói không thể đi? Có ta, còn có ngươi.]
Trữ Bạc Ngôn vội giữ lấy tay Đổng Quân Võ: [Đừng, đừng.]
[Dù sao ta cũng không sợ, ta vẫn là muốn tốt, dù bọn họ nói không vừa ý, cũng sẽ không đối xử không tốt với ngươi, mẹ ngươi thương ngươi, mẹ ta cũng thương ngươi, đương nhiên mẹ ta cũng đau ta, cho nên một ngày nào đó, bọn họ nhất định sẽ đồng ý. Chờ đến ngày ngươi vào nhà chúng ta, mẹ ta chuẩn cao hứng.]
[Ta thành thân ư?]
Đổng Quân Võ hắc hắc cười, thân thủ ở trên gương mặt trắng trẻo của Trữ Bạc Ngôn sờ soạng một chút: [Đương nhiên ngươi sẽ thành thân, ta cũng thành thân, cùng bắt đầu những điều tốt đẹp, ta chưa có của hồi môn nha.]
Trữ Bạc Ngôn đánh Đổng QuânVõ một cái: [Ngươi sẽ không làm quá lên chứ.]
Ôm lấy Trữ Bạc Ngôn, Đổng QuânVõ mơ ước: [Chờ ta tốt nghiệp rồi, ta liền tới hiệu buôn tây tìm một công việc, làm việc thật tốt, nỗ lực kiếm tiền. Ngươi ở nhà, ta mỗi ngày trở về bên ngươi, chúng ta cùng nhau dạo phố, nghe diễn.]
[Thật sự có thể chứ?]
[Nhất định có thể! Tin tưởng ta. Ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, thú ngươi, cả đời cũng sẽ không rời ngươi.]
Nằm ở trước ngực Đổng Quân Võ, Trữ Bạc Ngôn hỏi lại: [Thật vậy chăng?]
[Ta nếu dối gạt ngươi, trời tru đất diệt!] Trịnh trọng phát hạ lời thề, Đổng Quân Võ quyết định cả đời chăm sóc Trữ Bạc Ngôn.
.
Quả nhiên, Đổng mẫu vì việc hôn sự của đứa con, thu xếp khí thế ngất trời, Đổng Quân Võ ngược lại hờ hững, như là đối với hắn dường như không có quan hệ gì.
Đổng mẫu chỉ có thể lo lắng suông, một chút biện pháp cũng không có.
Kế hoạch của Đổng Quân Võ chính là, chờ khi mình tốt nghiệp xong có một công việc phù hợp, có thể tự thân chống đỡ xây dựng một gia đình, đó cũng chính là lúc đối diện thẳng thắn mọi người, đến lúc đó, hết thảy phản đổi cũng không thể trở thành chướng ngại cản trở giữa mình cùng với Trữ Bạc Ngôn.
Nhận được lời hẹn ước của Đổng Quân Võ, Trữ Bạc Ngôn bình tâm không ít.
Cái nắm tay này của đôi yêu, vô luận thế nào, cũng không thể buông ra; chỉ cần có hắn, chính mình nhất định sống sót, hảo hảo sống tốt.
…
Thời điểm gần cuối năm tại cửa ải, Trữ phụ cần đi tới các đại lí bán hàng khác, Đổng phụ cũng có việc phải đi xa.
Một hộ gia đình khá giả ở thành tây có tin vui đám cưới, bởi vì là chuyện đại sự, chủ gia thỉnh Đổng mẫu cùng Trữ mẫu tới hỗ trợ, hai người còn phải ở tại nhà họ vài ngày.
Đổng mẫu dặn dò Đổng Quân Võ chăm sóc Trữ Bạc Ngôn, dặn bọn họ phải cùng ở tại Đổng gia.
Tới buổi tối, hai người con trai cùng nhau nấu cơm.
Mấy giọt dầu sôi bắn ra làm phỏng ngón tay Trữ Bạc Ngôn, Đổng Quân Võ vội cầm lấy, đem ngón tay bỏ vào miệng mình, nhẹ nhàng liếm.
Trữ Bạc Ngôn đỏ mặt, vội rút tay trở về.
.
Khi ăn cơm, Đổng Quân Võ tự rót cho mình một chén rượu nhỏ.
[Ngươi học được uống rượu từ khi nào vậy?] Trữ Bạc Ngôn ngạc nhiên hỏi.
[Đàn ông phải thế!]
Trữ Bạc Ngôn cười nhạo: [Đổng thúc của ta mới là đàn ông, ngươi?]
Đổng Quân Võ hếch một bên mày: [Ta làm sao?] Nói xong, tiến lại gần đem Trữ Bạc Ngôn đặt trên ghế, [Cho ngươi xem ta không phải là đàn ông!]
[A! Đừng nháo.]
.
Đêm đã khuya, hai người còn không có buồn ngủ, dựa vào nhau cùng nghe tiếng côn trùng kêu vang ngoàicửa sổ.
Ôm lấy Trữ Bạc Ngôn, Đổng Quân Võ chậm rãi vuốt ve cậu, một tay nâng lên cằm Bạc Ngôn, làm cho cậu nhìn vào mình, ngón tay chậm rãi xẹt qua thần môi màu tím.
Tựa hồ theo bản năng, Trữ Bạc Ngôn mở miệng ra. Ngón tay Đổng Thế Quân chạm đến bộ phận ướt át, sau đó chậm rãi trượt vào trong.
Đổng Quân Võ mãnh liệt ôm lấy Trữ Bạc Ngôn, vững chãi đem lưng cậu dán sát trong ngực mình, sau đó nhỏ giọng nói: [Bạc Ngôn, đêm nay ngươi cho ta đi……]
[Cái gì?]
[Ta……] Đổng Quân Võ gắt gao nhìn chằm chằm Trữ Bạc Ngôn, hắn tin đối phương nhất định biết được mình muốn nói tới chuyện gì, mặc kệ là rõ ràng hay mông lung, nhưng là cậu nhất định hiểu được.
Trữ Bạc Ngôn sợ hãi thu người lại, đem cả cơ thể đứng lên: [Quân Võ ca……]
[Được không?]
Trong bóng đêm, ánh mắt Đổng Quân Võ thực dọa người, hiển lộ ra dục vọng cùng cơ khát, làm cho chân tay Trữ Bạc Ngôn luống cuống.
[Ta……]
[Bạc Ngôn, ta muốn ngươi, ngươi là của ta.]
Thân thủ đem Trữ Bạc Ngôn đặt trên giường, Đổng Quân Võ nhìn cậu, sau đó dần hạ xuống thân mình.
Một chốc kia môi chạm môi, Trữ Bạc Ngôn nhắm lại hai mắt.
Mang theo cơ khát lẫn nhau thâu trọn nụ hôn, Đổng Quân Võ thân thủ, giải khai khuya áo Trữ Bạc Ngôn.
Chỗ mẫn cảm nơi xương quai xanh bị nhẹ nhàng cắn đến, Trữ Bạc Ngôn không khỏi thốt ra tiếng, thanh âm kêu lên bật khỏi miệng lại chuyển thành riếng rên rỉ ngọt ngào mê mị: [Ân……]
Thanh âm mê người càng thêm kích thích Đổng Quân Võ, động tác của hắn dần thêm táo bạo phóng đãng.
Chẳng bao lâu quần áo của hai người đã bị mở một nửa, Đổng Quân Võ trải rộng những nụ hôn khắp da thịt lõa lồ của Bạc Ngôn.
[Nha… Quân Võ ca……]
Trữ Bạc Ngôn ôm chặt lấy vai Đổng Quân Võ, giống như khẩn trương lại vừa sợ hãi.
Tình triều xa lạ mạnh mẽ chảy tràn khắp thân thể hai người, khẩn trương muốn phóng xuất ra ngoài.
Lúc sau toàn bộ quần áo đều bị ném xuống, Đổng Quân Võ đưa tay với lấy chăn, dùng nó bao quanh hai thân thể trần trụi đang gắt gao giao triền.
Nâng lên khuôn mặt của Trữ Bạc Ngôn, Đổng Quân Võ lần nữa hôn tới: [Bạc Ngôn……]
[Quân Võ ca……]
[Bạc Ngôn, ngươi là của ta…]
…
Ninh Viễn phút chốc mở to mắt, phát hiện chính mình nằm trên giường, bốn phía một mảnh tối đen, với lấy đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường nhìn đến, đã gần ba giờ sáng.
Chính mình cư nhiên nằm xuống liền ngủ quên, thậm chí ngay cả chăn cũng không đắp. Mẫu thân nhất định nghĩ đến mình đã ngủ mới không có tiến vào quấy rầy, bằng không nhìn thấy bộ dạng này, nhất định sẽ lại phàn nàn.
Lặng lẽ đứng dậy đến phòng tắm rửa mặt, mang theo tâm tình chán ghét chính mình, Ninh Viễn tẩy đi bạch dịch màu trắng vương lại trên đùi.
…
Trở lại trường học, Đổng Thế Quân lại đi tìm Ninh Viễn, bất quá Ninh Viễn tựa hồ cố ý không gặp mặt, lặng lẽ né tránh, một cái vườn trường to như vậy, muốn tìm một người cũng không phải việc dễ dàng gì.
Liên tiếp một tuần trôi qua, Đổng Thế Quân không thấy được mặt của Ninh Viễn, khiến cho anh tức sôi máu.
Nhớ ra Ninh Viễn không ở tại trường, Đổng Thế Quân đơn giản lại sử dụng thất sách như trong kỳ nghỉ kia, hằng ngày đứng ở dưới lầu Ninh gia chờ đợi.
Ninh Viễn giống như sớm đoán được, cố ý né tránh.
Rốt cuộc…… vẫn là không may cho Đổng Thế Quân nhìn thấy mình xuống lầu đi siêu thị mua sắm.
.
Nhìn thấy Đổng Thế Quân bắt đầu đuổi tới, Ninh Viễn níu chân bỏ chạy, Đổng Thế Quân nôn nóng đuổi không tha.
Ninh Viễn không thể chạy quá nhanh, Đổng Thế Quân lại là thành viên đội bóng đá, sức lực của cơ chân không phải tầm thường, rất nhanh liền bắt kịp.
[Ngươi chạy cái gì?]
[Ngươi không cần xen vào.]
[Ta cũng không ăn người.]
[Ta không muốn gặp lại ngươi.]
Đổng Thế Quân bắt lấy tay Ninh Viễn lôi kéo: [Ta có lời muốn hỏi ngươi?]
Ninh Viễn dừng giãy dụa: [Mau nói đi.]
Thở hổn hển, Đổng Thế Quân một tay chống hông, hỏi: [Ta hỏi ngươi, ngươi vì sao không hề có khóa học thể dục?]
Ninh Viễn ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ Đổng Thế Quân đã muốn tìm hiểu thân thể không muốn để người khác biết của mình?
[Vì sao lại không có, thậm chí chương trình học điện tử trong ngoài của ngươi, tất cả khóa học liên quan đến thể dục đều là màu xám, căn bản không hề có, đây là vì sao? Ngươi vì sao lại đặc biệt như vậy?]
Sắc mặt Ninh Viễn đã trở nên tái nhợt.
[Ngươi làm sao vậy? Sao lại……]
Cân bằng tâm tình một chút, Ninh Viễn nói: [Đây là chuyện của ta, không cần ngươi quản.]
[Ta không có ý tứ gì khác, ngươi đừng hiểu lầm, hồ sơ lưu trữ trong trường đều ghi như vậy, ta nghĩ đây là ngươi đã được cho phép, ta chỉ là có chút lo lắng, ngươi không phải là thân thể có bệnh?]
Ninh Viễn không muốn lại cho Đổng Thế Quân ép hỏi, đơn giản hét lên một tiếng: [Này không khiến ngươi lo!] Sau đó xoay người bước đi.
Đổng Thế Quân vội vàng kéo cậu: [Ninh Viễn, ngươi hãy nghe ta nói……]
Ninh Viễn đột nhiên cảm thấy một trận đất trời chao đảo, trước mắt tối sầm lại, chỉ còn nghe bên tai tiếng kêu tên: [Ninh Viễn! Ninh Viễn!]
Ý thức dần mông lung, sau đó hết thảy đều biến mất.
…
Trong văn phòng, y sư Vương thấp giọng hỏi: [Tại sao lại phát sốt?] Thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng lại bao hàm trách cứ.
Lưu Thục Trinh cùng Ninh Văn Sinh đứng sóng vai, cúi đầu, gương mặt đầy tự trách, một lời cũng không dám nói.
[Các vị cũng không phải không biết, Tiểu Xa có bệnh tim, phát sốt đối với cậu ấy mà nói có ý nghĩa gì!?]
Lưu Thục Trinh bật nước mắt ròng ròng.
Y sư Vương nhìn thấy tình cảnh, vội nói thêm: [Thực xin lỗi, xin đừng như vậy, tôi cũng là trong lòng lửa nóng, tình trạng Tiểu Xa từ sau mùa đông vẫn thực tốt, đột nhiên lại xảy ra như vậy, tôi cũng……..]
[Bác sĩ, chúng tôi hiểu.]
[Lần này đưa tới kịp thời, may là không có việc gì. Muốn nhắc nhở cậu ấy, ngàn vạn lần không được để bản thân mệt mỏi, càng không thể để bị sốt, chính mình nên chiếu cố thân thể của mình. Đương nhiên, lời này tôi cũng sẽ nói với cậu ấy. Ở bệnh viện tĩnh dưỡng một tuần, sau đó có thể trở lại đi học rồi. Còn có, cậu thanh niên đưa Ninh Viễn tới đây, rất tốt, phản ứng rất nhanh, tôi cũng muốn cảm ơn cậu ấy.]
[Ân.]
.
Ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Lưu Thục Trinh cùng Ninh Văn Sinh liền nhìn thấy Đổng Thế Quân.
Ninh Văn Sinh nắm lấy tay Đổng Thế Quân, liên tục nói lời cảm ơn: [Thật sự rất cảm tạ cháu!]
[Xin đừng khách khí, con vừa đúng lúc…… vừa vặn đi tìm cậu ấy, mới thấy cậu ấy liền……..]
[Lần này ít nhiều cũng nhờ cháu, cảm ơn!]
Lưu Thục Trinh nhìn mặt Đổng Thế Quân, cảm thấy giống như đã từng quen biết, có một loại cảm giác thân thiết không thể hiểu.
[Cháu tên là?]
[Con gọi là Đổng Thế Quân, cùng Ninh Viễn là bạn học, con học ở học viện Kinh tế và Tài chính, cùng cậu ấy là thành viên Hội sinh viên.]
[A! Nguyên lai là bạn học của Tiểu Xa.]
Đổng Thế Quân rất muốn biết bệnh tình của Ninh Viễn, anh thành khẩn hỏi: [Bá phụ, bá mẫu, có thể cho con biết Ninh Viễn là có bệnh gì không?]
Lưu Thục Trinh nhìn chồng liếc mắt một cái, lại nhìn Đổng Thế Quân: [Này…… Tiểu Xa không thích người khác biết chuyện nó có bệnh, nó không muốn người khác đối với nó có phần kính cẩn hay là được chiếu cố nhiều hơn.]
[Con cam đoan không nói cho người khác biết, con thật sự thực lo lắng cho cậu ấy.]
Gặp Đổng Thế Quân như thế chân thành quan tâm, Lưu Thục Trinh nói: [Tiểu Xa nhà chúng ta, nó là bị bệnh tim bẩm sinh.]
[Bẩm sinh…..]
[Phải, vừa sinh ra trái tim nó đã có vấn đề.] Nói xong, Lưu thục Trịnh thở dài một tiếng.
Đổng Thế Quân biểu tình ngơ ngác, nửa ngày không hề động.
[Mong cháu không đem chuyện này nói cho người khác biết.]
[Hảo, con nhất định sẽ không.]
.
Buổi tối, Đổng Thế Quân không có quay về trường học mà là ở tại nhà, cậu cần yên tĩnh để suy nghĩ một số chuyện.
Ngã lên giường của chính mình, Đổng Thế Quân lần lượt hồi tưởng lại mọi sự việc, làm cho suy nghĩ từ từ trở nên rõ ràng.
Vì sao Ninh Viễn không có hiến máu, vì sao cậu không tham gia đại hội thể dục thể thao, vì sao cậu như thế nhiệt tâm với công việc chung, vì sao Lí Đông Hãn đối Ninh Viễn quan ái…. Mấy vấn đề này đều đã có đáp án —— bởi vì trái tim của cậu ấy.
Chủ nhiệm hệ của Ninh Viễn nhất định biết chuyện này, Lí Đông Hãn cũng biết, cho nên mới bất tri bất giác phá lệ chiếu cố cậu. Chính là ở trong trường, Ninh Viễn không có tỏ ra có gì khác với chúng bạn học, cho nên người ta mới ghen ghét. Chính là Đổng Thế Quân trăm triệu lần không ngờ, một vương tử bình thường hoàn mỹ không sứt mẻ như Ninh Viễn, thế nhưng vừa sinh ra lại đã mang theo một trái tim không được toàn vẹn.
Đổng Thế Quân bắt đầu hối hận hiểu lầm anh đối với Ninh Viễn, cùng với hết thảy những việc đã làm, đồng thời cảm thấy cậu kỳ thật rất vĩ đại……
Nguyên lai cậu mang theo một trái tim có bệnh, phảng phất tùy thời mà phát nổ như quả bom hẹn giờ, cho nên Ninh Viễn tiếp nhân đãi vật, thái độ đối với mỗi người mỗi khác, này cũng là lí do cậu cái gì cũng không tranh giành, bởi vì có tranh rồi cũng vô ích. Cậu cùng mọi người đều là bằng hữu, cậu cự tuyệt mọi lời thổ lộ yêu đương, cậu khoan dung, ôn nhu, cậu chưa bao giờ giận dữ, chưa bao giờ cao giọng quát mắng, cậu một lòng nhiệt tình làm tình nguyện, nỗ lực vì lợi ích chung, phục vụ cộng đồng…. Bởi vì cậu muốn lưu lại chút gì đó, đồng thời là cậu sợ……
Đổng Thế Quân đột nhiên cái gì cũng hiểu được.
Tư tiền tưởng hậu, Đổng Thế Quân ngổn ngang trăm mối cảm xúc, nói không nên lời cái gì tư vị.
Gặp lại, nhất định phải hảo hảo nói chuyện, cùng cậu làm bằng hữu! Không, phải so với bằng hữu thân tình mật thiết hơn.