CHƯƠNG 1
Mười hai năm sau……
“King koong~~~ ” tiếng chuông cửa vang lên.
“Đến đây…… Ai đó?”
“Pizza anh đặt.”
Lăng Hải Phong mang dép lê đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Lăng Hải Phong trước hết là nhìn thấy vành nón kết đó là đôi mắt màu hổ phách to tròn sáng ngời, sau đó cẩn thận đánh giá, ngoài cửa là một thiếu niên mặt đồng phục màu lục nhạt, đầu đội mũ lưỡi trai, trên cổ còn có khăn quàng của cửa hàng pizza, trong tay cầm hộp bánh.
“Tiên sinh, pizza hải sản anh đặt, 600 đồng, cảm ơn đã chiếu cố.”
Lăng Hải Phong lúc trả tiền, hơi cúi đầu, anh liền ngây ngẩn cả người, thiếu niên giao hàng mang một đôi giày thể thao, chân phải là màu trắng, chân trái lại có hoa văn, hiển nhiên không phải là cùng một đôi, điều này không khỏi khiến Lăng Hải Phong nhìn một chốc.
Thấy động tác trả tiền của Lăng Hải Phong dừng lại, thiếu niên ngước mắt nhìn Lăng Hải Phong, chú ý tới tầm mắt của anh, cậu cúi đầu rất nhanh nhìn giày của mình.
“Này, anh nhìn cái gì mà nhìn!”
Ngữ điệu khinh thường cùng ánh mắt khiêu khích của thiếu niên làm cho Lăng Hải Phong có chút khó chịu.
“Có vấn đề gì sao?”
Nâng hộp pizza đưa đến trước mặt Lăng Hải Phong, thiếu niên ngẩng mặt, nói như ra lệnh: “600 đồng, cám ơn!”
Cảm nhận được thái độ phục vụ không thiện cảm của thiếu niên, Lăng Hải Phong có chút phật ý: “Cậu đây là thái độ gì?”
“Anh cứ chần chừ không trả tiền lại là làm sao? Không có tiền đừng gọi thức ăn bên ngoài chứ!”
“Cậu!” nhìn bộ dáng kiêu ngạo tận trời của thiếu niên, Lăng Hải Phong tức mình: “Cậu mang nhầm giày, biết không?”
“Liên quan gì đến anh!”
Bị một câu này của thiếu niên làm mình không thể nói gì nữa, Lăng Hải Phong chớp mắt vài cái, lúc này mới lên tiếng: “Tôi là hảo tâm nhắc nhở cậu.”
“Cám ơn……600 đồng, nếu không trả tiền tôi sẽ đi về.”
Ngữ khí giễu cợt làm cho Lăng Hải Phong hoàn toàn mất kiên nhẫn, anh đưa tiền, sau đó tiếp nhận hộp bánh.
Nhìn bóng dáng thiếu niên biến mất trong thang máy, Lăng Hải Phong không khỏi than nhẹ, hiện tại trẻ con đều không thể hiểu nổi? Rõ ràng là không phải một đôi giày, cư nhiên có thể mang ra đường, chẳng lẽ là mode hay sao? Tự an ủi mình “coi như hết”, Lăng Hải Phong vừa ăn pizza vừa tự niệm với bản thân sau này bớt lo chuyện người dưng.
Ngày hôm sau, Lăng Hải Phong đang ở thư viện đại học Hương Đảo đọc sách, một người bạn học bỗng đến tìm anh, nói muốn giới thiệu một việc gia sư cho anh.
“Cậu gần đây lại rảnh rỗi, làm đi.”
Lăng Hải Phong hơi nhíu mi, không có lập tức gật đầu, luận văn tốt nghiệp của anh đã viết xong, cũng đã ký hợp đồng được với công ty mình nhắm đến, hiện tại chỉ còn chờ thông qua chất vấn, tham gia lễ “đội mũ” tốt nghiệp, sau đó đến công ty mới báo danh nữa thôi. Đây là quãng thời gian rỗi, Lăng Hải Phong muốn dành cho mẹ anh, ở bên cạnh bà nhiều hơn một chút.
“Trước khi đi làm cũng cần tiền này tiền nọ, cậu không muốn kiếm thêm một chút sao? Chỉ cần nhận học trò này, không mất gì, hơn nữa học phí cũng không tồi.”
Nghe bạn học nói như vậy, Lăng Hải Phong có chút dao động.
“Được rồi, tớ đi.” Lăng Hải Phong đồng ý .
Bạn học liền vui vẻ: “Nếu không bởi vì tớ thật sự không thời gian, tớ cũng không đem miếng mồi này giao cho cậu đâu.” nói xong, hắn đưa qua một mảnh giấy cho Lăng Hải Phong, mặt trên viết địa chỉ cùng số điện thoại, “Cho cậu, đây là tên của đứa nhỏ kia cùng với cách thức liên hệ. Trước đo tớ đã giúp cậu hẹn vào thứ bảy, cậu xem chọn địa điểm thì nhắn tin báo cho cậu nhóc kia một tiếng. Đó là một đứa nhóc ngoan, chỉ là có chút bướng bỉnh cùng bốc đồng, tớ tin cậu có biện pháp dạy dỗ nó.”
Lăng Hải Phong nghe bạn học giới thiệu, gật gật đầu, tiếp nhận mảnh giấy, cười nói: “Cám ơn cậu!”
Bạn học phất tay: “Không cần khách sáo.”
Nhà Lăng Hải Phong vừa cũ vừa nhỏ, không có cách nào dắt học trò sang học, anh thông qua quan hệ với bạn bè mượn được một phòng nhỏ ở khu học bổ túc cạnh trường, chọn làm nơi dạy học của mình. Định xong địa điểm, Lăng Hải Phong thông báo với học trò của mình năm giờ chiều thứ bảy đến khu học bổ túc.
Chiều thứ bảy, ngồi trong phòng học không một bóng người, Lăng Hải Phong nhìn nhìn mảnh giấy, anh lưu số điện thoại trên đó vào di động của mình, sau đó lưu tên — Hiệp Miêu.
“Chào thầy.”
Nghe được phía sau truyền đến một tiếng chào nhỏ nhẹ, Lăng Hải Phong quay đầu, sau đó hai mắt mở to, ngồi im tại chỗ.
Cậu nhóc đưa pizza!
Hiệp Miêu nhìn thấy gia sư, cũng ngây người.
Quả thực là trái đất tròn.
Hiệp Miêu đi qua, nhìn Lăng Hải Phong: “Anh là…… thầy giáo?”
“Cậu là…… Hiệp Miêu?”
Nghe người trước mắt kêu ra tên mình, Hiệp Miêu nhắm mắt lại một chút. Thật đúng là trùng hợp, có phải nên mua xổ số không đây. Hiệp Miêu nghiêng mình về phía trước nheo mắt đánh giá Lăng Hải Phong, thiếu niên không kềm chế được một chút khinh khi cùng khiêu khích trong mắt khiến cho Lăng Hải Phong cảm thấy có điểm khó chịu.
Lăng Hải Phong đứng lên: “A, tôi nghĩ…… cậu vẫn là đổi gia sư đi!” dựa vào bản năng, Lăng Hải Phong cảm thấy Hiệp Miêu nhất định không chịu để mình dạy cậu ta, thay vì đợi cậu ta nhắc trước không bằng tự mình nói ra.
Vừa thấy Lăng Hải Phong như thế, bên môi Hiệp Miêu lộ ra một chút ý cười, sau đó liền kéo ra cái ghế trước mặt ngồi xuống: “Này, thầy giáo! Anh cũng rất không chí khí đi, cư nhiên lại vì chuyện nhỏ này mà giận dỗi.”
“Tôi giận dỗi?” Lăng Hải Phong không khỏi hỏi ngược lại, rõ ràng lúc trước chính là đối phương khiêu khích trước, hiện tại lại trách mình không có chí khí, tiểu tử này cũng không khỏi quá ngông cuồng rồi.
Lấy khủy tay đặt tại trên bàn, bàn tay nâng đầu, Hiệp Miêu dùng tay còn lại lấy sách trong túi sách ra, đặt lên bàn, mở ra, kéo dài giọng, nói: “Này, thầy giáo, có học hay không đây?”
Nhìn biểu hiện vừa kiêu ngạo vừa có ý trêu tức của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong nghĩ lại, nói thật chuyện xảy ra lúc trước chỉ là chuyện nhỏ, thật sự không đáng so đo, anh lại ngồi xuống, đánh giá lại Hiệp Miêu một cách đàng hoàng.
Hiệp Miêu mặc một cái T-shirt hơi cũ màu xanh nhạt, bên ngoài khoác một chiếc sơmi ngắn tay màu xám cùng một chiếc quần kaki màu bố. Lần gặp mặt trước, cậu ta đội mũ lưỡi trai che khuất tóc. Hôm nay nhìn thấy thì ra là một mái tóc đen tuyền, Lăng Hải Phong thở phào nhẹ nhõm, màu tóc đen khiến cho Hiệp Miêu luôn kiêu ngạo khinh người kia không giống một tên lưu manh.
Mái tóc đen của Hiệp Miêu thoạt nhìn rất mềm mượt, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào khiên trên đỉnh đầu của cậu ta dường như xuất hiện một vòng hào quang. Lúc mới gặp, Lăng Hải Phong chỉ chú ý nhìn đôi giày một đen một trắng kia của Hiệp Miêu, hiện tại cẩn trọng xem xét, anh lại phát hiện Hiệp Miêu là một thiếu niên thập phần tuấn tú. Mười bảy tuổi Hiệp Miêu, trên mặt mang theo vài nét trẻ con, dung mạo thanh tú, đôi mắt to màu hổ phách, lông mi thật dài, lúc cúi mắt thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như quả táo đỏ, lúc cười để lộ ra một chiếc răng khểnh.
Đáng tiếc cậu bé đẹp trai này tính tình lại không tốt lắm.
Lăng Hải Phong chỉnh đốn lại tâm tư một chút, sau đó đem tài liệu mà mình đã chuẩn bị đưa cho Hiệp Miêu.
“Đây là kế hoạch học tập mà tôi đã soạn, cậu xem một chút xem, nếu không có ý kiến thì chúng ta liền theo đây mà tiến hành.”
Hiệp Miêu ngăn Lăng Hải Phong đưa qua tư liệu, lười biếng nói: “Tôi không muốn xem cái này.”
“Cậu không phải muốn bổ túc sao? Có kế hoạch cũng như định hướng trước vẫn tốt hơn, cậu nếu cảm thấy môn nào yếu thì tập trung vào môn đó.”
“Anh chỉ cần bảo đảm tôi đậu đại học Hương Đảo là có thể.”
Lăng Hải Phong không khỏi nhíu mày: “Điều này sao có thể bảo đảm.”
Hiệp Miêu lộ gương mặt tươi cười: “Này! thầy giáo, thì ra anh không có bản lĩnh như vậy.”
Lời mói mang theo ý tứ đùa cọt cũng không khiến Lăng Hải Phong tức giận, anh nhìn Hiệp Miêu: “Tôi hỏi cậu, cậu gấp rút ngồi một chiếc xe ngựa lên núi, đến lưng chừng núi, cậu sẽ giục ngựa hay là đẩy xe?”
Hiệp Miêu vẫn đang hihi cười nghe Lăng Hải Phong nói, nụ cười bướng bĩnh trên mặt từ từ rút lại, cậu khẽ đảo mắt, tựa hồ là đang suy nghĩ về lời nói của Lăng Hải Phong, sau đó ngồi thẳng người trên ghế, mắt to chớp liên hồi nhìn Lăng Hải Phong.
“Tôi là xe, cậu là ngựa, hiểu chưa?”
Hiệp Miêu nhận lấy tài liệu ban nãy, “Wao ……” nhìn thấy trên tài liệu từng dòng một rất rõ ràng rành mạch, thời gian, sắp xếp chương trình học, tiến độ…… Hiệp Miêu không khỏi có thêm vài phần xem trọng cùng khâm phục đối với Lăng Hải Phong, cậu không nghĩ tới gia sư này lại còn nghiêm túc như vậy. “Tôi…… Vật Lý không giỏi lắm……”
Nghe Hiệp Miêu nói như vậy, Lăng Hải Phong nói: “Chúng ta đây thêm một ít thời gian đối với Vật Lý.” Lăng Hải Phong lấy ra một xấp tài liệu mang theo đưa cho Hiệp Miêu, “Hôm nay, cậu làm thử cái này một lần trước, tôi muốn biết trình độ của cậu.”
Hiệp Miêu cầm lấy xấp giấy dày cộm kia, lật xem, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn nhó: “A…… Ai nha……”
“Tôi sẽ bổ túc Toán, Vật Lý, Hóa cho nên cần phải căn cứ trình độ cửa cậu để điều chỉnh lại thời gian ôn tập.”
Nghe Lăng Hải Phong nói có lý, Hiệp Miêu gật gật đầu, cầm lấy bút làm bài, cậu đột nhiên như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Lăng Hải Phong: “Thầy, hôm nay chỉ là trắc nghiệm mà thôi, có cần học phí không?”
Lăng Hải Phong đầu tiên là sửng sốt, sau tươi cười: “Không cần, hôm nay không tính.”
Hiệp Miêu lẩm bẩm một câu gì đó xong lại vùi đầu bắt đầu làm bài.
Lăng Hải Phong nhìn Hiệp Miêu cúi đầu, vài sợi tóc nơi thái dương rũ xuống, trong lòng âm thầm nghĩ: Tiểu tử kia cũng thật tinh quái, không chỉ có tính tình không tốt, xem ra lại là một tên quỷ hẹp hòi.
Thời gian tiếp theo, Lăng Hải Phong mỗi ngày đều đến phòng học nhỏ này phụ đạo cho Hiệp Miêu hai tiếng đồng hồ.
Mới đầu, Hiệp Miêu không tin khả năng của Lăng Hải Phong, mỗi lần đều không biết từ đấu tìm đến một đống lớn đề bài khó vô cùng cho Lăng Hải Phong giải đáp. Nhìn Lăng Hải Phong lần lượt đem đáp án từng đề một giải ra, có đôi khi còn giải theo nhiều cách khác nhau, từ từ, Hiệp Miêu cũng bỏ đi tâm tư trêu cợt, dừng lại mấy chiêu thử nghiệm đối với Lăng Hải Phong, chuyên tâm nghe anh giảng bài. Lúc nghe Lăng Hải Phong nói hồi học trung học không có một đề nào trong bất kì sách tham khảo nào mà anh không giải được, Hiệp Miêu há to miệng, một hồi lâu mới khép lại được.
“Nói cho cậu biết, tôi đây chính là vật siêu giá trị.” Lăng Hải Phong tức giận trừng mắt với Hiệp Miêu, trong lòng âm thầm tiếc hận thời gian bỏ ra để giải các đề bài khi trước.
Sau khi Lăng Hải Phong hiểu biết khả năng của Hiệp Miêu, phát hiện cậu kì thật không cần đặc biệt thuê gia sư cũng có thể thi không tồi, anh không biết vì sao Hiệp Miêu lại muốn tốn một khoản tiền lớn như vậy để thuê gia sư nhưng lại cảm thấy không nên hỏi nên Lăng Hải Phong nhanh chóng bỏ qua vấn đề này.
Rất nhanh, Lăng Hải Phong cũng phát hiện Hiệp Miêu là thật tâm muốn học tập, thái độ thật sự rất nghiêm túc. Lăng Hải Phong vì giúp muốn giúp cậu đạt thành tâm nguyện, không ngừng điều chỉnh kế hoạch phụ đạo, nâng cao lên trọng điểm, lại đem tất cả đề thi đã làm bao năm qua soạn lại một lần, để cậu tham khảo. Cảm giác xa lạ và ngăn cách ban đầu giữa hai người theo thời gian trôi qua mà biến mất, dần dần có thêm tín nhiệm cùng hiểu biết lẫn nhau.
Hôm nay, ánh sáng sau buổi trưa xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng học khiến không khí ấm áp hẳn lên, Hiệp Miêu không ngừng ngáp: “A……”
“Tập trung chú ý!” Lăng Hải Phong lấy sách trong tay gõ gõ bàn.
“Buồn ngủ quá…… Thật sự là rất buồn ngủ……”
Lăng Hải Phong nhìn Hiệp Miêu khép hai mắt, ánh sáng mặt trời chiếu trên hàng mi dài của cậu, cả khuôn mặt giống như được viền một lớp hào quang, lớp lông tơ mịn màng trên gương mặt nhỏ khiến cậu nhìn như một con mèo.
“Cậu thật đúng là giống y một con mèo.” Lăng Hải Phong nhịn không được cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Nhũ danh của tôi vốn gọi là A Miêu”
” Thật à?”
“Ừh.” đưa tay vuốt tóc, Hiệp Miêu nheo nheo mắt, đem lực chú ý quay lại với đề thi.
“Cậu làm bài trước đi.” nói xong, Lăng Hải Phong đứng lên.
Hiệp Miêu liếc Lăng Hải Phong một cái, lẩm bẩm một câu gì đó sau đó rầu rĩ cúi đầu.
Cảm giác được Lăng Hải Phong từ bên ngoài đã trở lại, Hiệp Miêu đầu cũng không thèm ngẩng, thân mình liền nằm rạp ra mặt bàn, một tay đẩy vở trong tay về phía trước: “Này! thầy giáo, làm xong rồi.”
Một cái ly giấy xuất hiện trước mắt Hiệp Miêu, mùi cà phê cũng nhẹ nhàng thoảng đến, Hiệp Miêu ngẩng đầu.
Trên mặt Lăng Hải Phong mang theo nụ cười ôn hòa: “Đây, cậu uống đi!”
Thì ra vừa rồi anh đi rời khỏi là để mua cà phê. Mặt Hiệp Miêu hơi hơi đỏ lên, nghiêng mặt nhìn Lăng Hải Phong một cái, chụp lấy ly giấy, mở nắp liền uống một hơi.
Lăng Hải Phong một bên lấy vở, một bên nói với Hiệp Miêu: “Đã nói cậu không biết bao nhiêu lần, tôi không phải ‘Này, thầy giáo’, hoặc là gọi tôi thầy Lăng hoặc là gọi tôi là thầy, không được này đến này đi.”
Hiệp Miêu cắn mép ly hắc hắc cười, nhìn Lăng Hải Phong.
Nhìn biểu tình của cậu, Lăng Hải Phong biết chắc là cậu cố ý, đã gần một tháng, cậu như thế nào cũng không chịu gọi anh một tiếng cho đàng hoàng.
“Này! thầy giáo, nghe nói anh ở trường học rất nổi tiếng?” Hiệp Miêu đột nhiên hỏi.
Lăng Hải Phong nghe xong, cười nhẹ: “Đại học Hương Đảo ngọa hổ tàng long, tôi không tính là cái gì.”
“Anh có hai học vị.” Hiệp Miêu vẻ mặt hâm mộ. Cậu đã từng nghe Lăng Hải Phong nói qua, ở năm thứ ba anh phụ tu thêm nên tốt nghiệp liền có hai học vị.
Đối với chuyện này, tự bản thân Lăng Hải Phong cũa có chút kiêu ngạo. Hai năm đó anh thật sự học rất vất vả, dẹp hết mọi thứ qua một bên, mỗi ngày đều vùi đầu ở thư viện, tập trung toàn bộ chú ý, mắt cũng không dám dời dù chỉ một phút.
Vỗ vỗ vai Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong nói: “Cậu cố gắng một chút cũng có thể.”
“Tôi thật sự có thể thi đậu Đại học Hương Đảo sao?” Hiệp Miêu lộ ra ánh mắt u buồn.
Lăng Hải Phong biết thi đại học là tâm sự lớn của Hiệp Miêu, về chuyện này cậu ta cứ lo được lo mất, luôn luôn ở lúc tự tin nhất mà tự đả kích bản thân, Lăng Hải Phong cổ vũ cười nói: “Tôi cảm thấy cậu có thể.”
Hiệp Miêu lập tức lại lên tinh thần, nắm chặt nắm tay, hưng phấn hỏi: “Thật không?”
“Cho dù thành tích thật sự không đủ đậu Đại học Hương Đảo, tôi cảm thấy cậu cũng có thể suy nghĩ đến chuyện đi du học, tôi tin tưởng nhất định không có vấn đề gì.”
Đôi mày đang nhếch lên vì vui mừng của Hiệp Miêu bỗng chốc nhíu lại: “Tôi không ra nước ngoài.”
“Tại sao ? Tôi cảm thấy thành tích của cậu ở nước ngoài liền có thể ngạo thị người ngoại quốc.”
Hiệp Miêu lắc đầu: “Không, tôi không! Tôi nhất định phải đậu Đại học Hương Đảo.”
Lăng Hải Phong nghĩ tới một khả năng, cười hỏi: “Bạn gái thi trường này?”
Hiệp Miêu lắc đầu.
“Vậy, có yêu thầm vì tiền bối nào à?”
Hiệp Miêu vẫn lắc đầu.
“Sẽ không phải là thầm mến vị giáo sư nào chứ?” Lăng Hải Phong ha ha cười hỏi.
Hiệp Miêu ngẩng mặt trừng mắt nhìn Lăng Hải Phong, ngữ khí lạnh lùng nói: “Ba tôi nói, thi đậu Đại học Hương Đảo, ông ấy chịu tiền học phí, sinh hoạt phí một mình tôi chịu. Nếu không đậu được trường này, ông ấy sẽ không can thiệp đến. Ông ấy nói không có tiền đưa tôi ra nước ngoài học trường khác.”
Lăng Hải Phong lập tức ngây ngẩn cả người.
“Tôi cũng sắp mười tám tuổi , nên tự lập.” lúc nói câu này, Hiệp Miêu cúi đầu, bả vai rụt lại, một Hiệp Miêu luôn luôn phấn chấn tinh thần cùng một chút kiêu ngạo trong nháy mắt lại toát ra vẻ bất lực cùng yếu đuối.
Một lát sau, Lăng Hải Phong nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?”
“Ông ấy cũng chẳng nghĩ đến chuyện quản tôi! Trong nhà nhiều con cái như vậy, làm sao quản được nhiều đến thế!”
“Nhà cậu……anh chị em rất nhiều sao?”
Hiệp Miêu cầm bút trong tay gõ gõ bàn: “Bọn họ cùng với tôi không có quan hệ gì!”
Lăng Hải Phong sửng sốt.
Học phụ đạo xong, Lăng Hải Phong lần đầu tiên không trực tiếp rời khỏi, chậm rãi thu xếp lại sách vở. Hiệp Miêu còn đang lật lật xem sách giáo khoa, một bên mặt của thiếu niên mang theo vài phần quật cường, cắn nhẹ môi.
“Tôi mời cậu ăn cơm được không?” Lăng Hải Phong đề nghị.
Hiệp Miêu trừng mắt liếc Lăng Hải Phong một cái: “Tôi không cần!”
Lăng Hải Phong đi đến vịn vai Hiệp Miêu, lại bị cậu gạt ra: “Đáng ghét!”
Giữ chặt Hiệp Miêu đang muốn đi, Lăng Hải Phong dịu dàng cười: “Tôi gần đây mệt chết đi được, không muốn ăn cơm một mình, coi như là đi chung với tôi, được không?”
Ngữ khí của Lăng Hải Phong âm điệu nghe rất nhẹ nhàng, điều này khiến cho Hiệp Miêu không thể lại lần nữa gạt ra bàn tay của Lăng Hải Phong. Hiệp Miêu nhớ lại từ lúc quen biết đến nay, chính mình cứ luôn chọc phá người ta, ba hồi hai hiệp chơi khăm Lăng Hải Phong, cũng thường mượn cớ hỏi bài mà làm khó dễ anh ta mà anh ta cũng chưa hề tức giận, vẫn tha thứ cho mình. Nghĩ đến đây, tức giận trong mắt Hiệp Miêu tiêu thất, giống như con mèo được vuốt lông mà cúi đầu.
“Đi thôi!” Lăng Hải Phong kéo Hiệp Miêu ra khỏi phòng học.
Ngồi trên xe buýt, Lăng Hải Phong hỏi: “Đi ăn gà rán được không?”
Hiệp Miêu lắc lắc đầu: “Không muốn!”
Lăng Hải Phong nghĩ đến lúc mới quen Hiệp Miêu là làm việc giao pizza, anh liên tưởng đến Hiệp Miêu chắc là đã từng làm thêm ở tiệm gà rán, có lẽ cậu ta sớm không thích loại đồ ăn mà giới trẻ đương thời yêu thích này.
“Vậy……cậu thích ăn cái gì?”
“Cá!”
Nghĩ đến nhũ danh của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong mỉm cười: “Được! A Miêu, tôi mang cậu đi ăn cá.”
“Không được gọi tôi là A Miêu.” Hiệp Miêu trừng mắt nhìnLăng Hải Phong, cơ hồ chỉ còn thiếu giương nanh múa vuốt phản kháng. Hai người kém nhau năm tuổi, Hiệp Miêu trong lòng rất hâm mộ khí chất chín chắn của Lăng Hải Phong, cũng xem trọng tính độc lập cùng sự trầm ổn của Lăng Hải Phong, cậu không thích nhất là khi Lăng Hải Phong đối đãi cậu như với con nít, cậu lại càng hy vọng có thể làm « bạn bè cùng trang lứa » với Lăng Hải Phong .
” A Miêu, A Miêu, A Miêu……”
“Không được gọi nữa!”
Vẻ mặt Lăng Hải Phong đầy vui vẻ: “A Miêu, cậu có thể gọi tôi này nọ này kia còn tôi không được gọi cậu là A Miêu sao?”
“Không được, không được, không được!” Hiệp Miêu giậm chân kêu lên.
Lăng Hải Phong dẫn Hiệp Miêu rẽ vào một con đường, nơi này có rất nhiệu quán hải sản. Lăng Hải Phong chọn một nhà ăn khá khá, sau khi ngồi vào bàn, anh nhìn thực đơn nói với Hiệp Miêu: “Thích ăn cái gì cứ việc gọi.”
“Thật sự?”
Thấy Hiệp Miêu dùng thực đơn che khuất nửa gương mặt, chỉ lộ ra hai mắt nhìn mình, Lăng Hải Phong nở nụ cười: “Phải.”
“Coi chừng tôi ăn đến hôm nay anh phải ở lại rửa chén.” Hiệp Miêu cười hì hì nói.
“Vậy cậu nghĩ cậu có thể đi được sao?”
“Này! thầy giáo! Anh sao lại có thể như vậy!” Hiệp Miêu bĩu môi.
Lăng Hải Phong cười nói: “Làm người phải nói nghĩa khí, A Miêu, rửa chén thì cùng nhau rửa.”
Đồ ăn được đưa lên, cá chưng rất ngon, Hiệp Miêu ăn đến mặt mày hớn hở.
Xem ra Hiệp Miêu thật sự thích ăn cá, Lăng Hải Phong vui vẻ rất nhiều, cảm thấy bộ dạng cúi đầu ăn của cậu đáng yêu cực.
“Chờ cậu thi đậu Đại học Hương Đảo, tôi mời cậu ăn đại tiệc cá hồi.” Lăng Hải Phong nói.
“Thật không?” đôi mắt màu hổ phách của Hiệp Miêu mở thật to.
Lăng Hải Phong cười gật đầu: “Thật sự, nhất định!”
“Này, thầy giáo, đây chính là anh nói, gạt người là con chó nhỏ.”
“Cậu nếu không đến thì là con mèo con.”
Hiệp Miêu nhịn không được dùng đũa gõ tay Lăng Hải Phong: “Đã nói không cho anh gọi tôi là mèo!”
“Bạn học Hiệp, tôn sư trọng đạo, sao lại có thể không lễ phép với thầy giáo như vậy chứ.”
Hiệp Miêu nhe răng với Lăng Hải Phong, giống như mèo con mỗi khi muốn đe dọa kẻ địch: “Làm gì có thầy giáo nào giống như anh vậy chứ.”
Sau khi có lần ăn cơm này, Lăng Hải Phong lại mời Hiệp Miêu ăn thêm vài bữa cơm nữa, ở trên bàn cơm, bọn họ thoải mái mà nói chuyện với nhau, mở rộng cửa lòng đàm luận rất nhiều chuyện, Lăng Hải Phong cảm giác Hiệp Miêu càng ngày càng tín nhiệm anh, ỷ lại vào anh, nhất thời sinh ra vài phần cảm giác làm anh hai.
Lăng Hải Phong thường từ đáy lòng tự mình hưởng thụ loại tư vị này, là con trai độc nhất trong nhà, anh luôn khát vọng có anh chị em, cùng nhau học tập, chơi trò chơi, ăn cơm, dạo phố, cho dù là cãi nhau cũng được, nhưng nguyện vọng này vốn là không có khả năng thực hiện.
Trong cảm nhận của Lăng Hải Phong, địa vị của Hiệp Miêu càng ngày càng đặc thù, tuy rằng thời gian quen biết không dài nhưng anh cảm thấy anh và Hiệp Miêu so với tất cả bạn bè trước đây đều thân hơn, thiếu niên như tiểu tinh linh kia, nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói, một hành vi đều đặt nặng trong lòng Lăng Hải Phong.
Hôm nay, Hiệp Miêu đi học, vẻ mặt rõ ràng uể oải không phấn chấn, ánh mắt vốn dĩ sáng ngời nay cũng thất thần. Lăng Hải Phong không có hỏi cái gì, lúc giảng bài chỉ là kiên nhẫn giảng rõ ràng hơn mọi khi một chút.
“Đi ăn cơm với tôi đi!” học xong hai tiếng đồng hồ, Lăng Hải Phong nói với Hiệp Miêu đang thu dọn tập vở.
Hiệp Miêu cũng không hé răng mà đi theo phía sau Lăng Hải Phong, yên lặng lên xe buýt.
Hải Phong bắt đầu lo lắng, Hiệp Miêu tranh cãi ầm ĩ anh không sợ, Lăng Hải Phong rất khoan dung, thấy một Hiệp Miêu luôn luôn thích cười thích nói lại đột nhiên im lặng như thế, trong lòng Lăng Hải Phong ngược lại có chút bất an.
Ở quán ăn, hai người gọi cá man(1) nướng, lại kêu thêm mấy món khác, Lăng Hải Phong cố gắng tìm đề tài, hy vọng có thể đánh vỡ trầm mặc của Hiệp Miêu.
Hiệp Miêu im lặng ăn cơm.
Lăng Hải Phong hỏi: “Cá nướng ăn ngon không?”
Hiệp Miêu gật gật đầu.
“Nếu không thích cứ nói với tôi, chúng ta gọi món khác.”
Hiệp Miêu nâng mắt nhìn Lăng Hải Phong: “Này, thầy giáo, anh cũng không phải có nhiều tiền, đừng mời tôi ăn thứ gì đắt tiền.”
Lăng Hải Phong cười cười, không nói gì.
“Này, thầy giáo, tôi có phải là đáng ghét lắm không?” Hiệp Miêu buông đũa, nhìn chăm chú vào Lăng Hải Phong hỏi.
Lăng Hải Phong hiểu được nguyên nhân khiến Hiệp Miêu không vui, cậu ấy nhất định là bị người khác nói cái gì rồi. Qua một quãng thời gian tiếp xúc, Lăng Hải Phong biết Hiệp Miêu là một đứa trẻ rất mẫn cảm. Nghiêm túc nhìn vào mắt Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong lắc đầu: “Không, cậu không đáng ghét.”
“Gạt người ta, lúc mới gặp chúng ta đã tranh chấp, anh đã từng ghét tôi.”
Lăng Hải Phong nở nụ cười: “Cậu đúng là nhớ dai. Nhưng đó chỉ là hiểu lầm tôi tin tưởng cậu không phải người như vậy.”
“Hiện tại không đáng ghét sao?”
“Không, không đáng ghét.”
Từ ánh mắt của Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu nhìn ra được chân thành, cậu cũng yên lòng lại.
“Sao vậy? Có phải nghe được điều gì không hay phải không, không cần để trong lòng. Về sau cậu sẽ gặp chuyện này rất nhiều, nếu cứ từng chuyện từng chuyện một đều để bụng, cuộc sống sẽ rất mệt mỏi.”
Hiệp Miêu bĩu môi: “Này, thầy giáo, anh không biết đâu.”
“Có lẽ, cậu có thể nói cho tôi nghe, nói hết ra sẽ không buồn bực như vậy.”
Hiệp Miêu dùng đũa chọt chọt vào chén cơm, suy nghĩ nửa ngày, đem tâm sự nói ra: “Hôm nay, tôi…cãi nhau với mẹ kế……”
Lăng Hải Phong theo tự thuật của Hiệp Miêu biết được thì ra Hiệp Miêu với anh đều là vật hi sinh cho những cuộc hôn nhân bất hạnh. Bất đồng là Lăng Hải Phong sống với mẹ, mẹ không có tái hôn còn Hiệp Miêu là sống với cha, sau khi cha tái hôn lại có thêm bốn đứa em, trong nhà mọi chuyện đều do mẹ kế định đoạt, Hiệp Miêu không có địa vị gì, chịu không ít uất ức.
“Tôi ghét bà ta bởi vì bà ta ghét tôi trước. Hừ! Bà ta tưởng cái gì tôi cũng không biết sao, ý trong lời nói của bà ta tôi đều nghe ra được, bà ta lãnh đạm với tôi, tôi có thể chấp nhận, dù gì tôi cũng không phải do bà ta sinh, bà ta ngay từ đầu vốn không có biểu hiện muốn thân cận tôi, ngay cả khách sáo một chút cũng không có, tôi không cần. Nhưng mà tôi ghét nhất bà ta đề phòng tôi cứ như đề phòng trộm cướp, tôi mà ở nhà, ánh mắt bà ta liền cứ dõi theo tôi, nhìn chằm chằm không ngừng, soi xét nhất cử nhất động của tôi.” Hiệp Miêu gục đầu xuống nói xong, trong giọng nói có ai oán cùng bất đắc dĩ.
“Cho nên…… tôi hận nhất là người khác không hiểu tôi, hiểu lầm tôi, không tín nhiệm tôi.” Hiệp Miêu nói xong, trong giọng nói lại tràn đầy hận ý, nắm chặt nắm tay. “Tôi sai, đánh tôi mắng tôi đều được. Không phải tôi sai, nói trên đầu tôi, hiểu lầm tôi là, không, được! “
“Luôn dựa vào học bổng để đi học, tôi không phải người thông minh, bạn học có thành tích tốt trong trường rất là nhiều. Trong mắt người khác, học bổng là danh dự, còn đối với tôi, là tất cả…..” Hiệp Miêu nói xong, phẫn nộ chuyển hóa thành uất ức, giống con mèo vô cớ bị đánh, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó không ngừng.
Lăng Hải Phong nghĩ tới bản thân mình, học bổng đối với mình cũng có thể nói là quan trọng, là chỗ dựa để có thể tiếp tục học lên cao.
“Tôi muốn để dành một số tiền sinh hoạt cho bản thân, không thể không ra ngoài làm thêm, liền không có thời gian ôn tập đàng hoàng.” nghĩ đến cuộc thi đại học sắp tới, vẻ mặt Hiệp Miêu bắt đầu khẩn trương.
Lăng Hải Phong vốn nghĩ gia cảnh Hiệp Miêu là không tầm thường, là một thiếu gia cá tính kiêu ngạo, chơi trò làm thêm, sợ không thi đậu đại học mới bỏ ra số tiền lớn mời gia sư phụ đạo, hiện tại nghe Hiệp Miêu nói, liền biết mình hoàn toàn hiểu lầm cậu. ‘Kiêu ngạo’ xác thực từng là ấn tượng ban đầu của Lăng Hải Phong về Hiệp Miêu, nhưng hiện tại anh đã không có chút thành kiến nào với Hiệp Miêu, Hiệp Miêu là một đứa nhỏ mới chừng này tuổi, mồm miệng độc địa, cá tính ương ngạnh chắc có lẽ đều do trưởng thành trong hoàn cảnh gia đình như thế kia, đối với người lạ luôn không tự chủ mà dựng lên rào chắn.
Lăng Hải Phong giờ mới hiểu, lúc mới gặp Hiệp Miêu, đôi giày một đen một trắng kia của cậu, căn bản không phải là thiếu gia có tiền lập dị, theo đuổi trào lưu mà là vì Hiệp Miêu không có tiền mua giày mới đành phải mang bừa chiếc này chiếc kia như vậy.
“Ba tôi đáp ứng sẽ chịu học phí bốn năm đại học, có thể được đến nước đó đã không dễ dàng gì, tôi cũng không muốn tranh cãi thêm điều gì.” Hiệp Miêu tiếp tục nói.
“Mẹ cậu đâu?” Lăng Hải Phong hỏi.
Hiệp Miêu hừ cười một tiếng: “Ai mà biết bà ta ở đâu?”
“Bà ấy không có đến thăm cậu sao? Sau khi ly hôn ……”
“Không có! Đừng nhắc đến bà ta!”, Hiệp Miêu không chút khách khí cắt ngang lời nói của Lăng Hải Phong, nghiêng mặt sau đó giả bộ nhìn poster dán trên tường.
Chú ý thấy môt chút nước mắt trong đôi mắt màu hổ phách to tròn của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong trầm mặc .
“Kỳ thật, tôi với cậu cũng không khác nhau là bao……” một lát sau, Lăng Hải Phong chậm rãi nói.
“Anh……”
Lăng Hải Phong cũng nói chuyện nhà mình, giống với Hiệp Miêu, cha của Lăng Hải Phong cũng là có người mới, sau đó ly hôn với mẹ anh.
“Ông ta cho mẹ tôi một khoản tiền, lại thay hai mẹ con tôi thuê một nhà trọ bên ngoài bắt chúng tôi chọn đi, đã đến bước đường đó, hai mẹ con tôi không đi không được……”
Hiệp Miêu chớp chớp mắt, lẳng lặng nghe.
“Sau đó tôi liền chuyển trường , năm đầu tiên sau khi ly hôn, ba tôi có đến thăm tôi vài lần, sau đó cũng không thấy đến nữa.” Lăng Hải Phong nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nếu như bi thương nén chặt dưới đáy lòng này giống như không khí, có thể thở một hơi đều mất sạch thì tốt biết bao nhiêu, “Mẹ tôi có việc làm, cuộc sống có thể tiếp tục, bà một mình nuôi lớn tôi, nhiều năm như vậy…..”
Hiệp Miêu đột nhiên nói: “Anh vẫn là mạnh mẽ hơn tôi.”
Lăng Hải Phong đánh trống lảng cười cười: “Có lẽ vậy.” dừng lại một chốc, Lăng Hải Phong còn nói thêm: “Mẹ tôi đối xử với tôi tốt lắm. A! Đúng rồi, mẹ tôi nấu ăn rất ngon, khi nào có dịp cậu đến nhà tôi ăn cơm đi.”
Hai mắt Hiệp Miêu lập tức sáng lên: “Thật không? Đến nhà anh?”
“Phải.”
” Này, thầy giáo, không thể gạt người đâu đó.”
“Nhất định, nhất định.”
Ngồi trên xe về nhà, trước mắt Lăng Hải Phong không ngừng hiện lên đôi mắt phiếm lệ của Hiệp Miêu.
Thì ra……cậu ấy là như vậy……dùng kiêu ngạo cùng ngạo khí làm áo giáp thật dày, một thân một mình cho dù là khiến người khác khó hiểu cũng không quan tâm, mà phía dưới thân xác nhìn như băng vừa kiên cường vừa lạnh lung kia lại là một trái tim thiếu niên bình thường yếu ớt tựa như cột chút mèo con.
Càng hiểu biết sau, Lăng Hải Phong đối với Hiệp Miêu càng sinh ra nhiều thương tiếc, chỉ cần ngĩ đến cặp mắt màu hổ phách to tròn kia, anh liền không nhịn được muốn ôm lấy khuôn mặt ấy, ôm cậu vào lòng mà che chở. Tuổi thơ tương tự khiến Lăng Hải Phong cảm thấy Hiệp Miêu giống như một nhân bản khác của mình, càng có thêm cảm giác ‘người nhà’ đối với cậu. Hiệp Miêu không có được ấm áp từ chính gia đình của cậu, Lăng Hải Phong mong mình có thể sưởi ấm cho Hiệp Miêu, khiến cho cậu vui vẻ, vô lo, muốn đối xửa tốt với cậu hơn chút nữa.
Lúc gặp lại, cả hai nhìn nhau, chỉ cười.
Nước mắt ngày hôm qua, để lại cho hôm qua.
Cá man: thực ra đây là con lươn nha mọi người, nhưng bên Trung họ gọi là cá man, mà Trà thấy Hiệp Miêu nói là thích ăn cá nên Trà để nguyên là cá man^^. Lươn nướng ăn ngon lắm đó bà con *chẹp*