CHƯƠNG 5
Ngày hôm sau, sau khi tan ca, chân Hiệp Miêu lại không tự giác mà đi đến phòng chăm sóc khách hàng, cậu đoán hôm nay Lăng Hải Phong cũng ở bên đó. Cũng sắp tám giờ, đại bộ phận nhân viên công ty đều về nhà, trên hành lang vắng chỉ vang lên tiếng bước chân của Hiệp Miêu, cậu không khỏi phải đi nhẹ nhàng.
Thấp thoáng nghe được âm thanh quen thuộc, trong lòng Hiệp Miêu kêu lên “thông qua “, trên mặt không giấu được nụ cười, lập tức cậu lại tự tức giận, vì bản thân vui vẻ khi có thể gặp Lăng Hải Phong mà cảm thấy vô cùng bực mình.
Hiệp Miêu dùng bồn hoa cảnh che lấp bản thân, ló đầu nhìn vào văn phòng khu chăm sóc khách hàng, Lăng Hải Phong quả nhiên có mặt, bên cạnh đó còn có một đồng nghiệp nữ, hai người ngồi trên hai sô pha đối diện nhau,. Nói ra cũng lạ, vừa nhìn thấy cảnh Lăng Hải Phong cùng người phụ nữ khác ngồi mặt đối mặt, Hiệp Miêu cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nhưng lại lập tức vì chính mình cảm thấy không vui lại tức giận.
Hiệp Miêu lặng lẽ vểnh tai nghe lén, muốn biết một Lăng Hải Phong luôn luôn nghiêm nghị có phải là đang thực hiện chuyện tình cảm nơi công sở hay không.
“Có thể bỏ qua suy nghĩ đó không?” giọng nói vô cùng mê người của Lăng Hải Phong vang lên.
“Lẩn quẩn mãi trong lòng, tôi cũng muốn nghĩ thoáng lắm chứ!” người phụ nữ kia trả lời mang chút mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.
“Có uất ức gì có thể nói hết với tôi.”
“Cám ơn giám đốc Lăng.”
“Tôi hy vọng cô có thể hiểu rõ, chúng ta làm là ngành dịch vụ, coi trọng khách hàng chính là tôn chỉ, nhưng tôi cũng tin tưởng mọi người đều nói đạo lý, có lẽ ở một lúc nào đó là tạm thời mất đi lý trí, nhưng cũng sẽ có được những đối đãi hợp lý, bởi vậy chúng ta phải nghĩ thoáng với các khách hàng không có tính tình tốt, tận lực phục vụ các mong muốn của khách hàng, thấu hiểu, phối hợp.”
“Đạo lý này tôi cũng hiểu.”
Lăng Hải Phong tạm dừng một chút, còn nói thêm: “Cô có thể hiểu là tốt nhất, trong công việc mang tính phục vụ này, uất ức là không thể tránh được nhưng tôi hy vọng mỗi một đồng nghiệp của tôi đều có thể làm việc vui vẻ. Về sau nếu có chuyện gì không thoải mái có thể nói với tôi, thậm chí có thể trút giận lên tôi cũng không sao những lúc đối mặt với khách hàng phải chuẩn bị lại tâm tình của cô, mỉm cười mà chống đỡ.”
“Giám đốc Lăng, sau khi nói chuyện với anh tâm trạng của tôi tốt hơn rất nhiều, xin anh yên tâm, tôi sẽ không để chuyện này trong lòng, tôi chỉ hy vọng giám đốc Lăng có thể hiểu được ngọn nguồn của sự việc, khách hàng hiểu lầm cũng không sao, giám đốc Lăng không hiểu lầm tôi, tôi rất an tâm.”
Hiệp Miêu nghe, trong lòng liền hiểu được là chuyện gì xảy ra, thì ra là đồng nghiệp phòng chăm sóc khách hàng này bị trách cứ, nhưng cô ấy cảm thấy uất ức, bởi vậy Lăng Hải Phong sau khi tan ca liền ở lại tâm sự với cô ấy. Hiệp Miêu thầm nghĩ: Vẫn cứ nghe đồng nghiệp nói Lăng Hải Phong rất quan tâm đến cấp dưới, lời này quả nhiên không phải nói chơi.
Vài ngày sau, lúc tan ca, Lăng Hải Phong đi xuống bãi đỗ lấy xe, xe vừa ra khỏi hầm, anh lại nhìn thấy có người đang đứng dựa vào tường, cúi đầu, tuy rằng không nhìn thấy mặt nhưng dáng người này anh đã quá quen thuộc, không ai ngoài Hiệp Miêu. Anh vốn là muốn chạy qua nhưng lại lo lắng sẽ bị Hiệp Miêu đùa cợt, cứ do dự khiến cho trái tim anh cũng chùng xuống.
Lăng Hải Phong mang tâm tình không yên mà dừng xe, ngồi lại một lát, anh muốn khởi động xe chạy đi nhưng vẫn không nỡ, ngay lúc đang đấu tranh tư tưởng, Hiệp Miêu ngẩng đầu.
Nhìn thấy cặp mắt to màu hổ phách kia như đang láo liêng, Lăng Hải Phong biết, cậu đang đợi anh.
Chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị tổn thương, Lăng Hải Phong xuống xe, cất bước đi qua: “Có việc sao?”
Âm thanh đậm từ tính khiến cho trong lòng Hiệp Miêu rung động, cậu lập tức cười nói: “Sao thế, không có việc gì thì không có thể đứng ở đây sao?”
Lăng Hải Phong không hề đem lời nói trêu chọc của Hiệp Miêu để vào lòng, anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, hỏi: “Cần tôi đưa cậu về không?”
Ánh mắt Hiệp Miêu liền nhìn đi nơi khác: “Giám đốc Lăng, nghe nói……đây là đồng nghiệp lớn tuổi nói cho tôi biết, bọn họ nói nếu có tâm sự, có thể nói với anh, có phải hay không?”
Lăng Hải Phong gật gật đầu: “Có thể.”
“Nói chuyện gì cũng đều có thể chứ? Anh cũng nghe hết?”
“Uhm.”
“Tiền lương rất thấp…… Nói như vậy cũng có thể?” Hiệp Miêu cắn môi nói.
Lăng Hải Phong cười cười: “Nhân viên mà không tranh thủ tăng lương thì không phải là nhân viên tốt, cậu cảm thấy tiền lương thấp là chuyện tốt, cố gắng hoàn thành công việc, hoàn thành nhiệm vụ mà công ty giao cho cậu, có điều kiện gì cứ đề xuất, tôi sẽ tận lực suy xét.”
Hiệp Miêu “phụt ” một tiếng cười ra: “Văn vẻ sáo rỗng, nói kiểu này ai mà không biết nói.”
“Tin tôi, sau khi làm việc một thời gian cậu sẽ hiểu, chế độ khảo hạch của BASA vô cùng hoàn thiện, lúc nhìn thấy tiền thưởng cậu sẽ tin.”
Hiệp Miêu nhìn thẳng vào mắt Lăng Hải Phong, dừng lại một lúc, giọng nói mang chút suy yếu: “Tôi đói bụng……”
Lăng Hải Phong giật mình, bản thân vốn còn muốn nói thêm, nhưng nhìn thấy gương mặt của Hiệp Miêu anh liền mềm lòng, anh ở trước cậu rất ít khi nào nói không, mặc kệ là yêu cầu cổ quái đến thế nào, trước kia cũng vậy mà bây giờ vẫn không thay đổi. Lăng Hải Phong mở ra cửa xe, ý bảo Hiệp Miêu ngồi vào.
“Anh mời khách nha.” Trên mặt Hiệp Miêu lộ ra một nụ cười xấu xa, giống như vừa thực hiện được quỷ kế vậy.
Nhìn nụ cười tươi rói ấy, Lăng Hải Phong không có biểu hiện gì, không nói một lời nào, khởi động xe rời khỏi bãi đỗ xe.
Ở nhà hàng, Lăng Hải Phong nhìn Hiệp Miêu đang vùi đầu ăn lấy ăn để như một chú mèo con khiến Lăng Hải Phong cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, bắt lấy một khoảng thời gian nhỏ khi Hiệp Miêu chuẩn bị đưa thức ăn vào miệng, Lăng Hải Phong hỏi: “Cậu không phải nói là có tâm sự sao?”
Hiệp Miêu nhét đầy một miệng đồ ăn, hàm hồ nói: “Ăn no rồi mới nói với anh.”
Nhìn bộ dáng ăn uống thoải mái của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong ở trong lòng đoán hiện tại cậu đang sống cuộc sống như thế nào, tiền lương có đủ dùng hay không? Đang ở chỗ nào? Đã có xe riêng hay vẫn là vẫn đi làm bằng xe công cộng? Bình thường ăn cái gì? Buổi tối lúc về nhà có tự mình nấu nướng hay không hay là tùy tiện đến một nhà ăn nào đó? Kỳ thật mấy vấn đề này lúc hai người gặp lại Lăng Hải Phong đã nghĩ đến, nhưng vẫn không nói ra miệng được.
Lúc Lăng Hải Phong chưa gặp lại Hiệp Miêu, đối với vướng bận này anh không hề cảm thấy rõ ràng như vậy, hiện tại Lăng Hải Phong liền càng không thể không nghĩ đến chuyện của Hiệp Miêu. Thậm chí mỗi ngày anh còn chú ý đến thời tiết đều là vì Hiệp Miêu, mỗi ngày, sáng sớm anh sẽ vô thức đi ra ban công nhìn trời, nghĩ đến tình trạng của Hiệp Miêu lúc ra khỏi nhà không biết có quên mang theo ô hay không…… nghĩ một hồi, Lăng Hải Phong tự giễu nở nụ cười.
Nhìn thấy Lăng Hải Phong cười, Hiệp Miêu dừng động tác, nâng mắt đặt câu hỏi: “Anh cười tôi à?”
“A, không, không có, tôi chỉ suy nghĩ một chút chuyện của mình thôi.”
“Chưa từng thấy qua người đói ăn cơm à?” Hiệp Miêu oán trách nói.
“Không, cậu đừng hiểu lầm, tội hiện tại không đói lắm, cậu cứ tùy ý là tốt rồi.” biết Hiệp Miêu rất nhạy cảm, Lăng Hải Phong vội vàng giải thích.
Hiệp Miêu một lần nữa cúi đầu xuống ăn.
Ăn cơm xong, lúc uống cà phê, Lăng Hải Phong lại hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, hiện tại có thể nói chưa?”
Vẻ trêu chọc nãy giờ trên mặt Hiệp Miêu liền biến mất, cậu cúi mắt, suy nghĩ một hồi mới mở miệng: “Tôi cùng đồng nghiệp……có chút vấn đề……”
Lăng Hải Phong thoáng một cái liền hiểu được, anh biết Hiệp Miêu là một người rất nhạy cảm, một ánh mắt của người khác cũng có thể khiến cho đứa trẻ xuất thân từ gia đình bất hạnh này bận tâm cả ngày, tâm tình của cậu lại rất mềm yếu, có lẽ lời nói trong những lúc vô tình của đồng nghiệp đã tổn thương đến tâm hồn cậu.
Lăng Hải Phong mỉm cười: “Tôi nhớ rõ lúc trước khi vào BASA, cậu cũng từng làm việc ở hai công ty, hẳn là cũng hiểu được đạo lý chung sống giữa đồng nghiệp với nhau, trong lúc làm việc có rất nhiều trường hợp là phải hợp tác làm nhóm, về phần giữa những đồng nghiệp với nhau….. Tôi tin mọi người đều là nhìn việc không nhìn người, đôi khi có lời qua tiếng lại nhỏ nhặt cũng không nên để trong lòng.”
Hiệp Miêu nặng nề hừ một tiếng: “Vẫn là văn chương sáo rỗng, anh luôn không nói cho tôi!”
Lăng Hải Phong nhẹ thở dài, mỉm cười lại nói: “Sao nào? Tôi không biết giữa tôi và cậu ngoài trừ quan hệ đối thoại, quan hệ đồng nghiệp, còn có thể có chuyện gì khác, từ khi nào thì giữa tôi và cậu có quan hệ nào khác để tôi nói cho cậu?”
Hiệp Miêu ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lăng Hải Phong: “Anh!”
“Người nói muốn bảo trì khoảng cách là cậu, tôi chỉ là làm theo yêu cầu của cậu thôi.”
Hiệp Miêu trách: “Nhưng anh vẫn có thể an ủi tôi một chút cũng có sao đâu.”
Lăng Hải Phong thu lại nét cười thản nhiên trên mặt, hai tay đặt lên bàn, nhìn Hiệp Miêu một cách nghiêm túc: “Cậu muốn tôi phải thế nào đây? Muốn phân rõ giới tuyến là cậu, muốn đến gần cũng là cậu, ngoài miệng nói ghét tôi, lại luôn lãng vãng bên cạnh tôi, cậu thật đúng là mâu thuẫn.”
“Tôi không có lãng vãng bên cạnh anh!” Hiệp Miêu nói lớn, đem đến ánh mắt chú mục của waiter đứng gần đó.
Lăng Hải Phong đưa hai tây lên ý bảo Hiệp Miêu bình tĩnh: “Được rồi, cậu không có. Về vấn đề của cậu, hiện tại những gì tôi có thể nói chỉ có vậy, cùng một đội, mỗi người đều có cá tính riêng, mọi người cần phải cố mà dung hòa, tận lực hợp tác, làm tốt hết nhiệm vụ mà cấp trên đề xuống, nhân nhượng nhau vì lợi ích toàn cục, nếu cậu cùng đồng nghiệp nào có vấn đề thật sự không thể bàn bạc được có thể phản ánh đến quản lý của cậu, nhờ quản lý xử lý.”
“Anh không quản?”
“Đương nhiên, những chuyện thế này tôi không thể quản, bằng không cậu cho rằng quản lý của cậu cùng với quản lý phòng nhân sự là để làm gì? “
Hiệp Miêu đột nhiên ý thức được Lăng Hải Phong là giám đốc BASA, anh không thể nào lo hết các vấn đề của những nhân viên ở tầng dưới cùng nhưng Hiệp Miêu vẫn cảm thấy tức giận.
Chú ý tới biểu hiện của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong liền mỉm cười, bổ sung nói: “Nếu…… có nhân viên nào đó thật sự không thích hợp với nhóm, quản lý của cậu sẽ giải quyết ổn thỏa, thay đổi nhân sự cũng có ảnh hưởng đến tinh thần của cả nhóm, nên phải nhìn nhận toàn cục mà chọn tùy cách khích lệ để giữ lại người.”
“Tôi biết.” Hiệp Miêu liếc Lăng Hải Phong một cái,”Tôi cũng từng học môn quản trị học.”
Lăng Hải Phong cười cười: “Cậu hiểu được thì tốt rồi.”
“Sao cũng vậy, anh chính là không muốn nghe tôi nói.” Hiệp Miêu lẩm bẩm.
“Tôi không phải đang nghe sao?”
Hiệp Miêu phản bác: “Đồng nghiệp bên phòng chăm sóc khách hàng có thể tố khổ với anh, anh còn an ủi cô ấy, tại sao tôi lại không được, anh đối với tôi liền đổi giọng kiểu cách.” lời vừa ra khỏi miệng Hiệp Miêu liền hối hận, đây chẳng phải là tự khai rằng cậu từng rình lén Lăng Hải Phong nói chuyện cùng với người khác hay sao, cậu vội vàng cúi xuống, che giấu nét mặt của mình.
Lăng Hải Phong giật mình, sóng mắt vừa chuyển, lập tức cười nói: “Chuyện mà cô ấy nói với tôi và chuyện của cậu muốn nói là hoàn toàn khác nhau.”
Hiệp Miêu không nói gì, một lát sau, cậu đứng lên,”Tôi muốn về nhà.”
Lăng Hải Phong cũng đứng lên: “Tôi đưa cậu về.”
“Không cần, tôi đi tàu điện ngầm.”
Lăng Hải Phong nâng cổ tay xem đồng hồ: “Muộn lắm rồi, vẫn là để tôi đưa cậu về thôi! An toàn của nhân viên cũng là phạm vi trách nhiệm tôi phải lãnh.”
Hiệp Miêu đi theo sau Lăng Hải Phong ra bãi xe, nhân viên giữ xe chạy xe của Lăng Hải Phong lại, Hiệp Miêu để ý xe của Lăng Hải Phong là màu bạc loại xe thể thao Maserati, giám đốc Lăng Hải Phong của BASA quả nhiên là chọn xe cũng phải vừa đời mới vừa đầy đủ tính năng.
“Cậu ở đâu?” sau khi khỏi động xe, Lăng Hải Phong hỏi.
“Anh không biết?” Hiệp Miêu hỏi ngược lại.
Lăng Hải Phong sửng sốt, lập tức hơi hơi nghiêng mặt đi, Hiệp Miêu nãy giờ vẫn luôn theo dõi biệu hiện của anh lập tức cảm thấy vui vẻ, cậu biết Lăng Hải Phong nhất định biết địa chỉ nhà cậu, nghĩ đến sự chú ý của Lăng Hải Phong đối với cậu, cảm giác được coi trọng khiến Hiệp Miêu cảm thấy đắc ý, lúc trước tuy rằng có nói là phân rõ ranh giới, hiện tại tràn ngập vui vẻ vì anh vẫn quan tâm đến mình, Hiệp Miêu có một loại cảm giác không thể hình dung được, có vẻ như là thỏa mãn lại có chút như là kiêu ngạo…..tóm lại là vô cùng phức tạp.
Xe dừng lại trước một khu nhà trọ cũ kĩ. Lăng Hải Phong đương nhiên biết địa chỉ của Hiệp Miêu, hồ sơ nhân viên của cậu Lăng Hải Phong xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, đến nỗi có thể viết lại một lần tất cả các chi tiết trong đó luôn rồi!
Nhìn khu nhà trọ bình dân này, Lăng Hải Phong biết khu dân cư này là dành cho những người thu nhập thấp, tiền thuê phải chăng, cửa tầng trệt của mấy chung cư nhỏ rất cao, những tòa nhà thấp bé san sát vào nhanh, chuyện gà bay chó sủa gì cũng đều truyền đi khắp xóm, sinh hoạt tương đối phức tạp.
Hiệp Miêu cởi dây an toàn xuống xe, cậu chú ý thấy ánh mắt phức tạp của Lăng Hải Phong, cố ý cười cười: “Tôi ở chung với người khác, không tiện mời anh lên nhà.”
Vừa nghe, trong mắt Lăng Hải Phong xẹt qua một tia vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt.
Hiệp Miêu lại cười: “Chỉ là ở ghép mà thôi.” nói xong liền xoay người bỏ đi.
Nhìn đăm đăm vào bóng dáng của Hiệp Miêu đang dần biến mất, Lăng Hải Phong thở phào một cái, cúi đầu lên vô-lăng. Vừa rồi anh đã nghĩ đến chuyện Hiệp Miêu đang sống chung với người nào đó, cho dù anh có cố gắng ngụy trang rằng mình không quan tâm đến cậu như thế nào đi chăng nữa thì trong lòng anh vẫn rất đế ý, loại cảm xúc này khiến anh thấy sợ, tưởng tượng đến chuyện Hiệp Miêu đang ở bên người khác, trái tim Lăng Hải Phong liền đau đớn vô cùng. Loại cảm giác ghen tỵ cùng đau khổ này chính là biết rõ Hiệp Miêu không thuộc về mình nhưng cũng không đồng ý để cho cậu thuộc về người khác.
Mấy lần Hiệp Miêu lấy cớ có tâm sự muốn nói mà đến tìm Lăng Hải Phong, Lăng Hải Phong luôn tự tâm niệm bản thân phải dùng thái độ đối đãi với đồng nghiệp mà đối mặt với cậu, ở trong văn phòng nói chuyện với cậu như với những đồng nghiệp khác, nhưng đến cuối cùng, anh cũng không tự giác được mà mong chờ được dẫn Hiệp Miêu đi ăn cơm, thậm chí còn dụng tâm lựa chọn nhà hàng nào có món ăn mà cậu thích.
Thái độ của Hiệp Miêu đối với Lăng Hải Phong có chút thay đổi, màn băng giữa hai người dường như đã tan đi, địch ý của Hiệp Miêu cũng giảm bớt rất nhiều, cậu bắt đầu nói hết tâm sự với Lăng Hải Phong, dù là việc công hay việc tư, chuyện to chuyện nhỏ gì cũng đều nói với anh.
Dần dần, Lăng Hải Phong biết được rất nhiều chuyện của Hiệp Miêu trong năm năm nay.
“Hiện tại đã không còn liên lạc gì rồi sao?”
Hiệp Miêu gật đầu, dùng sức cắn một miếng thịt bò: “Uhm.”
Biết Hiệp Miêu sau khi tốt nghiệp đại học xong liền dọn ra ngoài ở, không còn liên hệ gì với gia đình, Lăng Hải Phong nhìn mặt cậu, từ vẻ mặt non nớt ấy là một nét quật cường che giấu đi sự cô đơn.
Hiệp Miêu là một người rất cô đơn, mẹ không cần cậu, cha sau khi tái hôn cũng có con cái đầy đàn, chẳng cần quan tâm đến cậu, lại còn một người mẹ kế không ưa gì cậu, Hiệp Miêu muốn ở bên cạnh cha, e là chuyện không tưởng.
“Ở ghép với người ta, có quen không?” biết Hiệp Miêu đối với người mà cậu không thích sẽ ghét ra mặt cũng không có kiên nhẫn, Lăng Hải Phong hỏi.
“Không đến nỗi nào, chỉ cần không xâm phạm lẫn nhau, tuân thủ hợp đồng thuê nhà là được.”
Nghe Hiệp Miêu nói như vậy, Lăng Hải Phong biết cậu nhất định là không thích ứng được, hoặc là nói cậu không thích hợp đi thuê nhà. Hiệp Miêu giống như một chú mèo con, luôn thu mình lại, tính tình lại có chút cổ quái, hơn nữa lại còn có “tập tính mèo”, cậu cần phải có không gian tự do để bay nhảy, đáng tiếc hiện tại là không được như vậy.
Thật muốn đem con mèo này về nhà! Tuy nhiên Lăng Hải Phong biết hiện tại không được. Tuy rằng đã chiếm được một chút tín nhiệm của Hiệp Miêu, nhưng Lăng Hải Phong hiểu rất rõ con mèo này có móng vuốt rất sắc cùng với răng nanh, anh không muốn tổn thương đến nội tâm mẫn cảm cùng kiêu ngạo của Hiệp Miêu. Chỉ cần nhớ lại cái tát trước đây, Lăng Hải Phong liền cảm thấy vô cùng mất mát, anh đoán không được tâm tư của Hiệp Miêu cho nên cũng không dám bước lên một bước.
Qua lại lâu dần, Hiệp Miêu cũng hiểu thêm rất nhiều về Lăng Hải Phong, cậu biết Lăng Hải Phong cùng với Lý Nhược Hàn của tập đoạn Lý thị là bạn bè. Lý Nhược Hàn đứng thứ năm trong nhà họ Lý, mọi người đều gọi là Ngũ thiếu gia, hắn phụ trách kinh doanh các mặt hàng bán lẻ, hàng tiêu dùng cùng hàng cao cấp của Lý thị, cũng nhờ sự dẫn dắt của hắn mà Lăng Hải Phong mới trở thành giám đốc BASA, đương nhiên sự tự cố gắng cùng năng lực của Lăng Hải Phong cũng không làm cho Ngũ thiếu gia mất mặt.
Càng biết được nhiều điểm tốt của Lăng Hải Phong, tâm tình của Hiệp Miêu lại càng phức tạp, cậu rõ ràng là nên ghét Lăng Hải Phong, nên tránh xa anh từ lúc mới gặp mặt kìa nhưng hiện tại Hiệp Miêu lại phát hiện ra cậu càng ngày càng không thể rời khỏi Lăng Hải Phong. Bọn họ bây giờ, giống như trở về năm năm trước, khi mà Hiệp Miêu vẫn coi Lăng Hải Phong là anh trai, kể hết mọi tâm sự với anh, có được sự an ủi, tìm được nơi để tâm hồn dựa dẫm, một phần tình cảm trong lòng cũng có nơi để trao gửi.
Khi hẹn nhau, Hiệp Miêu được Lăng Hải Phong đưa về nhà, cậu sẽ tự lâm vào trạng thái ghét bỏ bản thân, nghĩ đến nụ hôn năm năm trước, liền cảm thấy vô cùng tức giận; đối với bản thân hiện tại luôn chủ động đi tìm Lăng Hải Phong lại càng chán ghét; nghĩ đến sự thành công của Lăng Hải Phong, cậu cảm thấy vô cùng khâm phục, cũng sẽ đắc ý vì địa vị đặc biệt trong lòng Lăng Hải Phong nhưng lại mâu thuẫn vì lo lắng sợ người khác sẽ biết mối quan hệ của hai người họ, đàm tiếu cậu vì địa vị của Lăng Hải Phong mới tiếp cận anh.
Từ ánh mắt của Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu có thể cảm nhận được anh rất quan tâm đến cậu, nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được Lăng Hải Phong cố ý bảo trì khoảng cách, anh đối với cậu là có dung túng nhưng cũng có lảng tránh.
Nói không nên lời rốt cuộc là thích Lăng Hải Phong hay là không thích, Hiệp Miêu cảm thấy vô cùng thống khổ, cảm thấy chỉ có một mình mình thống khổ không công bằng, cậu đơn giản là cố ý đùa Lăng Hải Phong, nhìn anh vì mình mà hao tổn tinh thần. Tuy nhiên làm như vậy lại cảm thấy bất an, cậu giống như sợ mất đi anh, nhưng mà muốn thật tâm đến gần anh, nút thắt trong lòng lại không thể nào cởi bỏ, cậu cảm thấy bản thân thật giống một con mèo ngốc nghếch.
Lại một lần nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng dựa vào tường, Lăng Hải Phong dừng xe, mở kính xe, Hiệp Miêu chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh.
“Hôm nay……”
“Tôi đói bụng.” vẫn là dùng giọng điệu làm nũng nói ra những lời này, Hiệp Miêu thở dài trong lòng, đối với Lăng Hải Phong như vậy, cậu cảm thấy mình không thể tự chủ được, lúc trước nói, lúc trước nói bảo trì khoảng cách là mình, nhưng cậu lại rất hy vọng có một người cho cậu làm nũng, cho cậu có cảm giác được cưng chiều, chịu đủ khổ sở và cô độc đã nhiều năm như vậy, hiện tại bản thân càng ngày càng không muốn một mình đi tìm nơi để ăn tối.
Lăng Hải Phong dẫn Hiệp Miêu đến nhà hàng thường đến ăn cơm, cũng theo thường lệ đưa Hiệp Miêu về nhà.
Lúc ngồi trong xe, Hiệp Miêu hỏi: “Hôm nay……cô gái đến tìm anh là ai vậy?”
Lăng Hải Phong nhíu mày: “Mỗi ngày đều có rất nhiều đồng nghiệp nữ đến tìm tôi, cậu hỏi người nào?”
“Cứ cho là cái người thật đẹp kia đi.”
“Phái nữ trong công ty mình đều không tồi.”
Đối với vẻ mặt hời hợt của Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu tức giận trừng lớn mắt: “Đừng có mà giả bộ ngây ngô.”
“Tôi không cần phải làm như vậy.” cho dù trong lòng có chút không hài lòng, giọng nói của Lăng Hải Phong vẫn rất ôn hòa.
“Chính là đại lý kia đó, ăn mặc rất thời trang, tôi nghe trợ lý của anh nói, cô ấy tìm anh không phải vì công việc.”
Lăng Hải Phong lại nghĩ nghĩ: “À! Cậu nói Tinna, sao vậy?”
“Cô ấy là ai?”
“Cô ấy không phải khách hàng, cô ấy là đồng nghiệp trên tổng công ty. Hôm nay, vô tình đi ngang qua nên cô ấy lên thăm tôi, không có gì.”
Hiệp Miêu hừ một tiếng, khi cậu chú ý tới ánh mắt cũng thái độ nghi hoặc của Lăng Hải Phong, vội vàng quay mặt ra ngoài cửa xe né tránh.
Lăng Hải Phong thở dài một hơi: “Có lẽ……chúng ta cần nói chuyện.”
“Tôi không muốn!” Hiệp Miêu lập tức kêu lên.
“Cậu còn không biết tôi muốn nói với cậu chuyện gì.”
“Tôi không muốn biết, tôi không thích nghe!”
“Em rốt cuộc là đang trốn tránh cái gì?” Lăng Hải Phong hỏi.
Hiệp Miêu sửng sốt, cậu dự cảm được Lăng Hải Phong muốn nói cái gì, nhưng cậu không muốn nghe.
Lăng Hải Phong không thêm gì nữa, suốt chặng đường cũng không nói gì, đưa Hiệp Miêu về đến nhà.
“Đại khái là muốn nói rõ mối quan hệ này phải không?” lúc chuẩn bị đi ngủ, Hiệp Miêu nghĩ như vậy, “Anh ta muốn rời bỏ mình sao?” Hiệp Miêu cảm thấy khó chịu, cắn góc chăn, trừng mắt nhìn trần nhà ngẩn người.
Thời gian tiếp theo, Hiệp Miêu cố ý lảng tránh Lăng Hải Phong, cậu sợ nhìn thấy anh, càng sợ cậu ở trong lòng Lăng Hải Phong đã không còn là đặc biệt.
Lăng Hải Phong phát hiện Hiệp Miêu không hề xuất hiện ở bãi đỗ xe, anh hiểu được chuyện lần trước đã dọa mèo con sợ, anh muốn giải thích nhưng lại cảm thấy mối quan hệ không rõ ràng như bây giờ nếu cứ tiếp tục thì đối với ai cũng không có lợi, Lăng Hải Phong cuối cùng vẫn là quyết định thẳng thắng một lần với Hiệp Miêu.
“Đi công tác?” Hiệp Miêu nhìn cấp trên của mình, mở to hai mắt nhìn hỏi.
“Đúng vậy, cậu nhanh chuẩn bị đi, tư liệu ở trong này, cùng giám đốc Lăng đi công tác, cậu nếu để xảy ra sai sót, thì liệu mà tính đi.”
“Sao lại là tôi!?” Hiệp Miêu nhỏ giọng rên lên, trong lòng ẩn ẩn dự cảm không hề tốt.
“Cũng chỉ có cậu thích hợp.” trưởng phòng nói, “Cũng không tính là đi công tác, chỉ là rời đảo đi họp mà thôi, cậu đừng khẩn trương, cẩn thận làm tốt công việc của mình là tốt rồi. Đây là ba hộ khách đã hợp tác nhiều năm với BASA, công ty không muốn không khí cuộc họp khẩn trương, cứng nhắc, muốn dùng một chuyến nghỉ dưỡng kết hợp với bàn chuyện để tạo cảm giác thoải mái, cho nên đã sắp xếp với khu resort ngoài đảo. Giám đốc Lăng nói muốn dẫn một người cùng đi, mấy trợ lý của anh ấy đều có nhiệm vụ khác, tôi thì còn việc không thể buông, mấy đồng nghiệp khác bên phòng sales cùng có chuyện cần làm, cũng chỉ có cậu là không có dự án quan trọng nào cần xử lý, cho nên, hiện tại cậu là thích hợp nhất.”
Hiệp Miêu nghe, đầy bụng hồ nghi, cậu biết lần này là không thể né Lăng Hải Phong được nữa rồi.
“Thoải mái đi, con người giám đốc Lăng tốt lắm, ở cùng với anh ấy cũng không cần khẩn trương đâu .” trưởng phòng nghĩ Hiệp Miêu đang sợ, vỗ vỗ vai cậu, trấn an nói: “Bất quá nhiệm vụ là phải hoàn thành tốt, yêu cầu của giám đốc Lăng với nhân viên rất nghiêm khắc, đây cũng là cơ hội tốt cho cậu biểu hiện, cố lên!”
Ngồi trên thuyền rời khỏi đảo, Hiệp Miêu luôn luôn lặng lẽ quan sát Lăng Hải Phong, cậu không biết Lăng Hải Phong sẽ chọn lúc nào thì nói ra suy nghĩ của anh, trong lòng cậu cứ bất an không thôi.
Lăng Hải Phong lần này mang Hiệp Miêu rời đảo, là thật lòng hy vọng nhân cơ hội lần này, bắt lấy mèo con cứ luôn trốn tránh này vào tay rồi nói chuyện đàng hoàng, mặc kệ là kết quả ra sao, anh cũng muốn để mọi chuyện kết thúc. Nhưng chỉ cần nghĩ đến sau khi thẳng thắn rồi có lẽ ngay cả nhìn cùng không thể nhìn Hiệp Miêu, cậu sẽ không bao giờ tìm đến mình nữa, Lăng Hải Phong cảm thấy lòng chùng xuống.
“Sao? Anh với tôi……” phát hiện hai người ở cùng một phòng, Hiệp Miêu lập tức khẩn trương.
“Cậu có gì không hài lòng à?”
Nghĩ đến Lăng Hải Phong là giám đốc, anh còn không để tâm ở chung với mình, bản thân mình sao lại có thể nói ra tiếng không hài lòng chứ ? Hiệp Miêu lắc đầu.
Gian phòng có hai phòng ngủ, phòng khách xài chung, phòng sách cùng phòng tắm, bỏ hành lý xuống, Hiệp Miêu ngồi trên giường ngẩn người. Nghe được tiếng gõ cửa, cậu đi qua mở cửa.
“Hành lý của cậu thu xếp xong chưa?”
Nhìn vali vẫn để trên sàn chưa động gì đến, Hiệp Miêu lập tức đỏ mặt, hiện tại là đang đi công tác, người đàn ông trước mặt chính là ông chủ của mình, trong lòng Hiệp Miêu thầm mắng bản thân không chuyên nghiệp cư nhiên lại có thể lẫn lộn mối quan hệ của mình và Lăng Hải Phong ngay lúc này.
“Tôi lập tức sắp xếp lại ngay.”
Lăng Hải Phong nhìn nhìn đồng hồ: “Một tiếng sau hộ khách đầu tiên sẽ đi chuyên cơ đến, cậu xem xét thời gian, chúng ta phải đi rước người đó.”
Hiệp Miêu luống cuống tay chân sắp xếp lại hành lý mang theo, lại vội vội vàng vàng thay quần áo, vừa làm vừa lẩm nhẩm lại tư liệu về các hộ khách hết một lượt.
Trở lại phòng khách, Hiệp Miêu nhìn thấy Lăng Hải Phong cũng đang chuẩn bị, anh của hiện tại là một người hoàn toàn khác với người mà Hiệp Miêu thường gặp ở bãi đỗ xe, tư thái có chút không giống, có một loại khí thế không thể diễn tả rõ.
Lăng Hải Phong mặc một bộ vest màu xanh navy, bên trong là áo sơmi trắng, một họa tiết mây được thêu bằng chỉ trắng và bạc nổi bật trên nền xanh đen của cravat. Toàn thân toát ra sự thanh lịch cùng cao quý.
Hiệp Miêu ngửi được một chút hương thơm, cậu nhận ra đây là mùi nước hoa mà Lăng Hải Phong thường dùng, mùi thơm nhàn nhạt của trà xanh rất dễ chịu. Lăng Hải Phong là kiểu đàn ông cẩn trọng lại không thích ra vẻ, sự tự nhiên của anh khiến Hiệp Miêu vô cùng đề cao, cho dù không phải là cấp dưới của anh cũng sẽ cảm thấy người đàn ông này rất đáng để ngưỡng mộ.
Đánh giá Hiệp Miêu từ trên xuống dưới, Lăng Hải Phong hơi nhíu mày, hỏi thẳng: “Cậu chỉ đem theo một cái áo sơmi sao?”
Hiệp Miêu cảm thấy có chút kỳ lạ, cúi đầu nhìn nhìn: “Sao vậy?”
Lăng Hải Phong kiên nhẫn giải thích: “Áo sơmi kiểu open-collar này của cậu khi mặc thì bâu áo sẽ ở bên ngoài áo vest, tuy rằng hiện tại cậu cũng là mặc đúng cách, vấn đề là chúng ta không phải đi dự lễ trao giải, chúng ta là đi đàm phán làm ăn cho nên áo kiểu này có vẻ không hợp trong trường hợp này.” Ngữ khí của Lăng Hải Phong rất ôn hòa, thái độ cũng nhã nhặn, anh biết Hiệp Miêu nhạy cảm, anh không muốn tổn thương đến lòng tự trọng của cậu.
“Có mang theo áo sơmi kiểu cổ điển không ? Đi thay đi! BASA là một tổ chức nghiêm ngặt, là một phần tử của ngành dịch vụ, chúng ta mỗi ngày đều phải đối mặt với hàng loạt các thương hiệu nổi tiếng thế giới, hình tượng của bản thân là rất quan trọng, không cần quá lố cũng không được thất lễ.”
Nghe lời nói của Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu ảo não rất nhiều, lại không thể không vui lòng phục tùng, cậu biết phương diện này Lăng Hải Phong để tâm nhiều không phải là cố tình ra vẻ, đây là một loại chuyên nghiệp, là sự tôn trọng với đối tác.
Mặt Hiệp Miêu đỏ lên, vội vàng trở về phòng.
Đứng trước gương trong phòng, Hiệp Miêu đánh giá bản thân trong gương, cậu đã từng học qua lễ nghi trong giao tiếp, nhưng trước kia cậu chỉ làm trong công ty nhỏ, cũng không có chú ý nhiều đến vậy, đột nhiên bị Lăng Hải Phong chỉ ra chỗ sai sót, Hiệp Miêu cảm thấy xấu hổ, quả thật nhiệm vụ không hề làm tốt.
Một lần nữa đứng trước mặt Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu có chút không yên, khẩn trương nhìn chằm chằm Lăng Hải Phong, sợ anh lại nói áo vừa thay, tay áo, cravat, dây thắt lưng hoặc là giày lại có vấn đề gì
Lăng Hải Phong nhìn áo sơmi Hiệp Miêu mới thay, không nói gì nữa, hơi hơi gật đầu, liền đi trước ra cửa.
Khách hàng thứ nhất đến đem theo hai trợ lý, anh ta cùng Lăng Hải Phong là bạn cũ, không khí đàm phán rất nhẹ hàng, hợp đồng cũng được thỏa thuận và kí kết vui vẻ.
Sau khi họp xong, mọi người cùng nhau đi ăn tối.
Trong lúc ăn cơm, Hiệp Miêu âm thầm thở dài, lễ nghi dùng cơm của cậu đều là lý thuyết suông, thật sự sợ sẽ mất mặt trước đối tác.
Nhưng càng là cẩn thận cùng khẩn trương lại càng dễ xảy ra sai sót, lúc ăn hào, Hiệp Miêu làm văng một con hào lên bàn, tay lại lóng ngóng làm rớt một chiếc đũa. Hiệp Miêu khẩn trương lén nhìn Lăng Hải Phong, Lăng Hải Phong vẫn bình tình như không có việc gì, vừa tán gẫu mấy vấn đề về rượu với đối tác vừa vô cùng tự nhiên gọi phục vụ đến thay một đôi đũa mới.
Đối tác dường như cũng không có để ý đến chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ trên bàn ăn, vẫn vô cùng hứng thú nghe Lăng Hải Phong bàn về rượu nho.
Sau khi dùng xong bữa tối, Lăng Hải Phong liền tặng một chai rượu nho đã được chuẩn bị từ trước làm quà, sau đó an bài mấy tiết mục giải trí khác cho vị đối tác kia.
Lúc đứng trong thang máy, Hiệp Miêu nói thầm: “Còn tưởng rằng chúng ta vẫn phải đi cùng anh ta chứ.”
Lăng Hải Phong nghe thấy liền nói: “Anh ta đã hợp tác với BASA nhiều năm, hiện tại để anh ta tự do giải trí thích hợp hơn, anh ta có thể thư giãn một chút sau chuyến bay dài, còn nếu chúng ta cứ bên cạnh, anh ta cứ cố kỵ chúng ta, ngược lại sẽ không thoải mái.”
Hiệp Miêu vừa gật đầu, vừa lẩm nhẩm lịch trình tiếp theo.
Sau khi trở lại phòng khách sạn, Hiệp Miêu định nghỉ ngơi một chút rồi sẽ đi đọc tư liệu về hộ khách tiếp theo, cậu vừa ngồi xuống, mở máy tính xách tay ra thì đã nghe tiếng gõ cửa.