CHƯƠNG 1
–
–
–
–
Thành phố, 2019.
Gần rạng sáng, Lôi Hạo mới lái xe về nhà. Trong sắc trời mông lung, hắn chạy như bay trên đường. Mấy ngày gần đây công việc liên miên, mỗi ngày cơ hồ đều về nhà lúc này. Đèn đỏ, Lôi Hạo nâng tay ấn huyệt thái dương, chấn chỉnh lại tinh thần sau một đêm không ngủ. Ngay tại lúc xe đi tới ngã tư, chuẩn bị vào đường Tĩnh Lộ, hắn nhìn thấy phía lối đi bộ có mấy chục người đang đánh nhau.
Đường Tĩnh Lộ là một khu vực yên bình của chốn thành phố phồn hoa huyên náo , ở khu dân cư cao cấp này, mấy vụ đánh đấm rất ít phát sinh, Lôi Hạo không khỏi có chút kinh ngạc, mang theo bệnh nghề nghiệp, hắn lập tức dừng xe.
“Dừng tay! Dừng tay!” “Cảnh sát tới rồi sao? Nơi này có đánh nhau!” Lôi Hạo đưa tay làm loa hô lớn. Tuy rằng hắn tin lấy quyền cước cùng công phu của mình có thể giải quyết, nhưng sự tình như vậy vẫn nên giao cho cảnh sát xử lý thì tốt hơn.
Đám người phát hiện có người đến, bỏ lại người lúc nãy bị đánh mà chạy đi. Lôi Hạo nâng người bị thương dậy, phát hiện người bị đánh là một cậu bé, nương theo ánh đèn đường, hắn nhìn rõ được khuôn mặt của cậu bé này, nội tâm Lôi Hạo liền có phần không hảo cảm, thậm chí có điểm hối hận vì cứu cậu — xem bộ dạng kia, liền biết chắc không phải là người lương thiện gì, cứu cậu chỉ sợ là thêm phiền toái vào thân.
Cậu bé bị đánh có kiểu tóc khá hợp mốt nhưng vô cùng gọn gàng, chỉ là khuôn mặt kia có vẻ khó nhìn, trang điểm vô cùng đậm, căn bản là không đem lại thiện cảm.
Sau đôi lông mi dày là con ngươi màu nâu thẫm, cùng với mùi nước hoa thật làm cho người ta khó chịu, Lôi Hạo lập tức cảm giác được toàn thân người kia ngập tràn phong trần.
Thân chủ của Lôi Hạo, là tinh anh của giới thượng lưu, đôi khi cũng sẽ dùng dầu thơm hoặc nước hoa nam tính, nhưng mà như thế nào cũng sẽ khiến người khác cảm thấy khí chất cao quý hào phóng, khí tức trên thân cũng là tươi mát hợp lòng người, tràn ngập mị lực nam tính, so với thằng quỷ nhỏ trước mắt thật khác xa nhau…
Nhìn nhìn hai cái lỗ tai cậu bé đeo bảy, tám khuyên tai hình dạng khoa trương, trên cổ là dây chuyền bằng kim loại, cổ tay là vòng tay làm bằng da, móng tay sơn đen, áo làm từ da bò bó sát người màu đen, quần cũng làm bằng da bó sát, không cần đoán cũng có thể biết loại đồ đứa nhóc này mặc là hàng giả.
Lôi Hạo trong lòng than nhẹ, cho dù ra ngoài. . . làm, cũng không cần khoa trương như vậy đi! Sợ người khác không biết mình đang làm cái gì sao.
Cậu bé được Lôi Hạo cứu tựa hồ là bị kinh sợ, nắm chặt lấy tay Lôi Hạo không buông, giống như người chết đuối lại vớ được miếng gỗ trên dòng sông, đôi mắt mở to mang theo nước mắt chăm chú nhìn Lôi Hạo.
Bị ánh mắt vô tội của cậu nhìn không hiểu sao lại nảy ra cảm giác thong cảm, Lôi Hạo suy nghĩ, mở miệng hỏi “Cậu không sao chứ?” Có thể nhìn ra, cậu giống như bị đánh rất nặng, trán sưng to lên, khóe miệng cũng sưng phồng, trên người không biết có hay không bị nội thương.
Cậu bé lắc đầu, “Không…… Không có việc gì?”
“Nhà cậu ở đâu? Nếu không sao…… Tôi đưa cậu về?”
Cậu bé lại lắc đầu, “Em…… em không có nhà……” Lúc nói lời này, nếu nghe kĩ thanh âm giống như một con mèo con bị vứt bỏ.
Lôi Hạo đưa tay nâng cậu bé dậy, giống như bế một động vật nhỏ trong tay, “Không sợ thì đi theo tôi.”
Cậu bé ngoan ngoãn lên xe Lôi Hạo.
Về tới nhà, Lôi Hạo mở cửa đi vào trước, sau đó nhắc cậu ở phía sau, “Đừng lo, đi vào đi!”
Cậu bé mang theo một tia khiếp ý, lui bả vai vào cửa, đứng tựa vào, một đôi mắt to lặng lẽ, không ngừng đánh giá mọi nơi.
Lôi Hạo liếc mắt nhìn cậu bé nhưng cái gì cũng không nói, sau đó lấy ra một đôi dép lê đưa cho cậu, lại đem cậu đẩy mạnh vào phòng tắm, đưa qua một cái khăn mặt mới, “Tắm rửa chút đi! Sau đó chúng ta nói chuyện.”
Lấy ra hòm thuốc, Lôi Hạo ngồi trên sô pha chờ.
Một lát sau, cậu bé đi ra, thật cẩn thận đi trên sàn nhà gỗ .
Lôi Hạo đưa mắt ý bảo “Lại đây”.
Cậu cúi đầu, đi qua ngồi.
Vươn tay nâng cằm đứa nhỏ, nhìn vết thương, Lôi Hạo lấy ra cồn, dung dịch oxy già, cồn iốt này nọ, xử lý xong xuôi vết thương, “Được rồi, vết thương trên người, có chỗ nào cảm thấy đau không?”
Đứa nhỏ lắc đầu, sau đó khiếp đảm mở to hai mắt, liếc mắt nhìn nhìn Lôi Hạo, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn.”
Lúc này Lôi Hạo phát hiện, đứa nhỏ vừa rồi tẩy rửa mấy thứ khoa trương trên mặt, hiện tại gương mặt trở nên thanh tú, cư nhiên có vài phần đáng yêu. Đôi mắt thật to, lông mi thật dài, đặc biệt là đôi môi màu đỏ nhạt, nho nhỏ, nếu khẽ cong lên, nhất định giống một quả anh đào.
Lôi Hạo không nhìn lại, sau đó mới nói, “Cậu đi đi!”
Đứa nhỏ sửng sốt một chút, tiếp theo đột nhiên nịnh nọt tươi cười, nắm lấy ống tay áo Lôi Hạo, “Anh trai, cũng không thể ở nhờ một đêm sao?”
Lôi Hạo không khách khí vung tay, làm cho đứa nhỏ lảo đảo, “Ít làm bộ đi, mang cậu trở về là vì thấy cậu đáng thương, đừng có không biết xấu hổ!”
Đứa nhỏ ngẩn ra, biểu tình khóc cũng không giống khóc, cười cũng không giống cười, cúi đầu, đứng lên.
Nhìn bóng lưng đứa nhỏ ngoan ngoãn hướng đến cửa, dáng người nhỏ gầy, đơn bạc, thắt lưng mảnh khảnh, Lôi Hạo trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm thông. Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, đã phải đi ra ngoài nhất định là có nỗi khổ trong lòng, cho dù trở về, không biết còn phải gặp cái gì, dù sao đã mang đến đây, hắn cũng đã mở cửa cho vào, lưu lại một đêm coi như cứu người thì cứu cho chót.
“Dừng lại.”
Đứa nhỏ nghe được phía sau một tiếng quát khẽ, bước chân dừng lại, quay người, tội nghiệp nhìn chằm chằm Lôi Hạo.
Lôi Hạo chỉ sô pha, “Ngủ chỗ này.”
Đứa nhỏ lộ nụ cười quyến rũ, đáp lại, “Cảm ơn anh trai.”
Lôi Hạo giương tay, xốc lên làm đứa nhỏ lảo đảo một chút, “Không được lại gần, cách tôi xa ra một chút.”
Lôi Hạo tới tủ quần áo của mình tìm một tấm chăn bông, Tiểu Mễ ngồi ở trên sô pha, nhìn theo bóng lưng Lôi Hạo thông qua cửa phòng ngủ đang khép hờ.
Hôm nay bị người đánh, vốn tưởng rằng về nhà không hay ho cho lắm, không nghĩ tới cư nhiên gặp được người xuất sắc như thế. Trong mắt Tiểu Mễ, người cứu mình quả thật rất giống thiên thần, lần đầu tiên gặp mà Tiểu Mễ lại nhìn người kia ngây người đến nửa ngày. Người kia mày kiếm, mắt sáng, phong thần tuấn lãng, tươi cười thật tuấn dật, người không chỉ đẹp trai, dáng cũng cực chuẩn…… Nếu khách hàng của cậu có được một nửa như vậy, không, là một nửa của một nửa cũng được, cậu sẽ không cự tuyệt.
Quả thực là một người đàn ông đáng mơ ước, Tiểu Mễ liều lĩnh mà đi tới. Hiện tại…… muốn gần người này một chút, ở lại lâu một chút. Nói không chừng đây là một con sói! Nơi thành thị bê tông cốt thép, sâm lâm hổ báo, nơi nơi đều là sói, còn có sói đội lốt cừu, nhưng cho dù hắn là sói, Tiểu Mễ cũng quyết định, bị một người đàn ông xuất sắc như thế ăn cũng không hối hận.
Lôi Hạo đem chăn bông đưa qua, Tiểu Mễ một tay tiếp nhận, thuận thế dùng sức lôi kéo, Lôi Hạo không phòng bị, thân mình lay động, ngã trên ghế sô pha, Tiểu Mễ lập tức dán lên, ôm Lôi Hạo, giọng êm dịu kêu, “Anh trai…… ”
Lôi Hạo thật muốn đánh nhau, lại cảm thấy đứa nhỏ này vừa bị đánh, nếu còn bị chính mình đánh, sợ cậu không chịu nổi, liền ngỡ móng Tiểu Mễ đang dính chặt trên người, “Biến!”
Tiểu Mễ chớp mắt, cố gắng phóng điện lung tung, “Anh trai, không cần như vậy……”
Lôi Hạo quát khẽ, “Đừng cho là tôi không biết cậu đang làm cái quái gì!”
Tiểu Mễ muốn lưu lại chút ấn tượng tốt cho Lôi Hạo, lại sợ qua đêm nay, về sau không có cơ hội, đơn giản gỡ bỏ mặt nạ, “Nếu biết rồi, anh trai, cứ ôm em……”
Lôi Hạo thật muốn đá một một cái, quát lớn “Biến!”
“Ôm em đi…… ” Tiểu Mễ đưa môi qua.
“Tôi không có hứng thú!”
“Em biết anh thích đàn ông mà, ôm em đi……” Nghe Tiểu Mễ nói như vậy, Lôi Hạo sửng sốt, trừng mắt với Tiểu Mễ đang đứng im, sắc mặt xanh mét.
Tiểu Mễ bị biểu tình Lôi Hạo dọa, ngây người ra một chút, chậm rãi buông tay, đứng lên.
Lôi Hạo nghĩ cho dù bị một trai bao biết tính hướng chính mình, nhưng nếu hắn không nói ra, thân chủ của mình cũng sẽ không biết, vì thế yên lòng, sắc mặt cũng trở lại bình thường.
“Anh trai……” Thấy Lôi Hạo nửa ngày bất động, Tiểu Mễ nhỏ giọng kêu.
“Ai làm anh cậu, đừng có nhận bậy nhận bạ.”
Nghe Lôi Hạo nói như vậy, Tiểu Mễ biết hắn không tức giận, lại đi qua.
Lôi Hạo một tay ngăn trở Tiểu Mễ, hỏi, “Cậu làm ở nơi nào?”
Tiểu Mễ vừa nghe, vừa cười nói, “Làng chơi.”
“Cậu tên gì?”
“Tiễu Mễ.”
Lôi Hạo khẽ “Phốc” một tiếng, bật cười, đứa nhóc trước mắt, thật đúng là một con mèo nhỏ.
“Tôi là hỏi tên cậu!”
Tiểu Mễ biểu tình như không có gì, “Đã nói là Tiểu Mễ.”
Lôi Hạo nhìn Tiểu Mễ, nói với cậu, “Mang cậu về là vì thấy cậu đáng thương, đừng nghĩ bậy bạ, mặt mũi như cậu, tôi thực chướng mắt, cậu tỉnh lại dùm đi. Thành thật mà ngủ, sáng mai liền lượn đi cho tôi!”
Tiểu Mễ kỳ thật cũng biết, lấy điều kiện của người trước mắt, hắn muốn ăn, thật đúng là không tới lượt cậu, đều có một tá các cô gái xinh đẹp bu lấy, nhưng vận mệnh đã đưa đến người đàn ông trong mộng của cậu, chỉ cần một đêm thôi cũng tốt.
Giữ chặt tay Lôi Hạo, Tiểu Mễ liều lĩnh khẩn cầu, “Anh trai, coi như là làm chuyện tốt! Ôm em một cái…… ”
“Cậu mơ à ?” Lôi Hạo trừng mắt Tiểu Mễ.
“Vâng.” Tiểu Mễ lập tức dùng sức gật đầu.
Lôi Hạo lại trừng mắt, “Nếu nghĩ thế liền ra ngoài tìm một người, đừng dùng cách đó với tôi.”
Nói xong, Lôi Hạo tính quay về phòng ngủ, lại bị Tiểu Mễ một phen giữ chặt, cầu xin mang theo nụ cười mê hoặc, Tiểu Mễ đi qua, ngón tay men theo cơ ngực Lôi Hạo, cọ xát, “Anh trai, anh đã cứu em, lại cho em ở lại một đêm, nhân tình này quá lớn, em không có gì đáp trả, kia…… nợ nhân tình này, coi như đền bù……”
Lôi Hạo một phen đẩy Tiểu Mễ ra, “Ai muốn nhân tình của cậu, nếu không thành thật, coi chừng tôi đánh cậu đó!” Nói xong, giơ quả đấm lên uy hiếp.
Tiểu Mễ lại đi qua, cầm lấy tay Lôi Hạo, “A! Anh trai, quyền của anh thoạt nhìn thật có lực nha…… Rất to nha…… em thích……“
Lôi Hạo có chút dở khóc dở cười, hắn còn chưa bao giờ tiếp xúc qua loại người như Tiểu Mễ, cảm thấy thật đau đầu.
“Anh trai……” Tiểu Mễ tiếp tục khẩn cầu, nhìn chằm chằm Lôi Hạo, mắt to chớp chớp.
Lôi Hạo đẩy Tiểu Mễ ra, “Được, ai biết cậu sạch sẽ hay không.”
Tiểu Mễ lập tức gật đầu, “Sạch sẽ, rất sạch sẽ, em hàng năm đều kiểm tra sức khỏe, lúc cùng khách làm cũng đều……” Tiểu Mễ đột nhiên im bặt.
Lôi Hạo nhìn cậu chằm chằm, Tiểu Mễ tim đập mạnh và loạn nhịp, bên khóe miệng gợi lên một tia cười yếu ớt, trong ánh mắt Lôi Hạo, nụ cười tuấn dật kia mang theo phần lãnh khốc, hai mắt lạnh lùng nhìn mình.
Ánh mắt Tiểu Mễ đã ươn ướt, sao có thể có loại vọng tưởng này? Đàn ông như vậy sẽ không muốn cậu, đã biết là bẩn, như thế sao xứng đôi với hắn. Tiểu Mễ mím môi, không muốn nước mắt rơi xuống.
Lôi Hạo xoay người vào trong phòng ngủ, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Tiểu Mễ ôm lấy chăn bông, tắt đi đèn phòng khách, ngồi ở trên sô pha. Trong bóng đêm, Tiểu Mễ khẽ rơi nước mắt, sau đó tự tát mình một cái. Thật là si tâm vọng tưởng!
Nhìn thấy một người đàn ông đứng đắn, cư nhiên đã muốn cùng hắn, làm sao có thể! Nào có việc ăn không trả tiền, bầu trời làm sao có thể có diễm phúc mà có mưa kẹo! Cậu làm sao có thể yếu đuối như thế! Nói không chừng đó là một lang sói thì sao? Nói không chừng lại là một ác nhân? Nói không chừng…… Tiểu Mễ nghĩ đến ánh mắt sáng như sao của Lôi Hạo, cắn môi. Suy nghĩ một hồi, tự khuyên với chính mình, quên đi…… Không thể nào…… Ngày mai vẫn là đi sớm thôi! Về sau……Nói sao cũng sẽ không gặp lại.
Ngay sáng sớm hôm sau, Lôi Hạo thức dậy, đi qua phòng khách để vào phòng tắm rửa mặt.
Nghe được tiếng động, Tiểu Mễ cũng tỉnh, ở trên sô pha ngồi xuống, ôm lấy chăn bông ngẩn người.
Lôi Hạo đi ra, nhìn thấy Tiểu Mễ ngẩn người, nói, “Đi rửa mặt, khăn mặt ở trên giá, tôi không có nhiều bàn chải, cậu trước cứ dùng tạm đi!” Tiểu Mễ sờ sờ tấm chăn, vừa muốn tiến vào phòng tắm, Lôi Hạo đã ngăn cậu lại, cúi đầu nhìn Tiểu Mễ, lại hỏi một lần, “Vết thương trên người…… Không có việc gì chứ!”
Thấp giọng ôn nhu, ân cần hỏi thăm, làm cho Tiểu Mễ lại muốn rơi lệ, một bên thầm mắng chính mình không có tiền đồ, Tiểu Mễ một bên lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ có thâm đen vài chỗ.”
Lôi Hạo là có điểm lo lắng, dù sao cũng cứu được người này, nếu có bị thương chỗ nào, tựa hồ không tốt chút nào.
“Thực không có việc gì?” Lôi Hạo truy vấn.
“Không có việc gì.”
Tiểu Mễ trong phòng tắm, nhấc quần áo lên kiểm tra chính mình, trước ngực, sau lưng đều có vết ứ ngân xanh tím, nhưng là cũng không tổn thương gì đến gân cốt.
Lôi Hạo ở tại phòng bếp nấu cơm, đem bánh bao bỏ vào lò vi sóng, sau đó làm trứng ốp la, lại thêm một đĩa lạc rang, thơm lừng, rồi đun nóng sữa. Thân chủ có đầu bếp riêng, cũng có nhóm người làm chuyên nấu cơm, lẽ ra có thể ăn cơm ở đó, nhưng Lôi Hạo tuy độc thân vẫn thích chính mình tự làm bữa sáng. Hôm nay nhiều hơn một người, chuẩn bị thêm một phần cũng rất thú vị.
Tiểu Mễ từ trong phòng tắm ra, đã ngửi thấy mùi thơm.
Lôi Hạo đem một cái chén nhỏ bày trên bàn cơm, “Lại đây ăn cơm.”
Tiểu Mễ đáp một tiếng, đi qua ngồi, nhìn bàn cơm, cậu thật muốn khóc. Thật sự là không có tiền đồ mà, như thế nào lại dễ dãi như vậy, người ta làm cho một bữa cơm đã cảm động muốn khóc, từng có khách hàng ra tay hào phóng, còn mang chính mình ra ngoài đi du lịch, cũng không hề cảm động như vậy.
Hai người ngồi đối mặt, yên lặng nhai nuốt, ai cũng không nói gì thêm.
Ăn cơm xong, sửa sang lại bàn, Lôi Hạo phủ thêm áo khoác, nói với Tiểu Mễ, “Tôi phải đi làm.”
Tiểu Mễ biết, Lôi Hạo là muốn tiễn khách, đương nhiên không thể không đi, vì thế cậu đi theo phía sau Lôi Hạo, hai người đi ra cửa, rồi ra tháng máy đi xuống lầu.
Ở phía trước cao ốc, Lôi Hạo liếc mắt nhìn Tiểu Mễ, thấy đôi mắt mong đợi nhìn mình của đối phương, trong mắt toát ra tia đợi chờ cùng ái mộ.
Lôi Hạo đối với bề ngoài bản thân vẫn luôn tự tin, muốn hấp dẫn đứa nhỏ này thật phải nói là dễ dàng, nhưng điều này cũng có ích gì đâu…… Đối với cậu ta, cũng không có tình cảm gì.
Lôi Hạo đối Tiểu Mễ vẫy vẫy tay, sau đó khởi động xe.
Tiểu Mễ đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe màu đen phóng trên đường, thẳng đến khi bóng xe biến khỏi tầm mắt, cậu lại ngẩng đầu, nhìn nhìn ngôi nhà lớn nằm trên đường Tĩnh Lộ này.
Đường Tĩnh Lộ là một nơi phồn hoa nhưng không hề ồn ào, ở phía tây trên đô thị Hương Đảo, nằm ở ven biển. Con đường này rất dài, gồm ba đoạn, từ phía tây thẳng lên tới lưng chừng núi.
Dọc theo con đường này, có khu bình dân, rồi khu dành cho giới khá giả thương nhân kết hợp giữa ăn ở với buôn bán, cũng có những khách sạn cao cấp ven biển, lưng chừng núi còn có những khu biệt thự độc lập.
Là một nơi nổi tiếng, thế nên nhiều trung tâm thương mại cao cấp, khu buôn bán đều nằm trên con đường này. Mà nơi Lôi Hạo ở , nằm gần mặt đường ngay ngã tư thuộc loại cao cấp, sạch sẽ, vô cùng trật tự và bình yên.
Tiểu Mễ lưu luyến quay đầu nhìn, thật không muốn rời đi.
Đi đến chỗ làm việc, Lôi Hạo trước tới phòng nghỉ, thay đổi tây trang màu đen, nhìn vào gương sửa sang lại một chút, rồi mới đi ra ngoài, vào phòng chính. Nhìn thấy đội trưởng, Lôi Hạo mỉm cười chào cậu, “Chào buổi sáng.”
“Chào.”
Buổi sáng sau khi bàn bạc, người mà Lôi Hạo phụ trách — Tam công tử xuất hiện ở phòng khách, hắn rất lịch sự gật đầu chào hai vị vệ sĩ khác, dẫn đầu đi ra sảnh lớn.
Biết Tam công tử nghỉ ngơi cực kỳ có quy tắc, bất luận công tác nặng nề cỡ nào hắn đều làm việc có chừng mực, Lôi Hạo rất bội phục điểm này.
Hai người vệ sĩ, một người lái xe, một người ngồi ở phía sau, phía trước là chiếc xe hơi màu đen.
Công việc của Lôi Hạo là vệ sĩ tư nhân, đây là một công việc có độ nguy hiểm vô cùng cao, sống hay chết chỉ cách nhau một đường chỉ.
Lúc đầu gia nhập hàng ngũ này, Lôi Hạo cũng từng sợ hãi, một thời gian sau, cảm giác sợ hãi trở nên phai dần, ngược lại lại cảm thấy công việc so với trong tưởng tượng có phần thoải mái hơn, Lôi Hạo đôi khi còn cảm thấy thật là không có đất dụng võ.
Sau khi Lôi Hạo xuất ngũ đến Hương Đảo liền thi vào công ty vệ sĩ Lôi Đình, lúc ban đầu hắn nghĩ đây là một công ty vệ sĩ bình thường, theo công ty huấn luyện một thời gian sau mới biết, công ty vệ sĩ này tuy không lớn nhưng lại cực kì có thực lực, người làm trong đây đều là cao thủ, cơ bản không hề làm việc cho bên ngoài, chỉ phục vụ người trong nhà — gia tộc Lý thị ở Hương Đảo.
Gia tộc này đại danh đỉnh đỉnh trong giới doanh nhân, phú khả địch quốc (giàu có nhất nước), chỉ một tiếng ho, thị trường tài chính toàn cầu phải cảm mạo theo. Cũng bởi vậy trong gia tộc từng xảy ra sự kiện bắt cóc, có người bị thương, liền lập ra một công ty vệ sĩ bảo vệ an toàn cho người nhà.
Lôi Hạo ở Hương Đảo, chủ yếu phụ trách bảo vệ Lý thị Tam công tử — Lý Hạo Vũ.
Xí nghiệp của Lý gia trải rộng toàn cầu, đại bộ phận người đều không ở nhà chính, mà phân tán khắp nơi trên thế giới. Ở Hương Đảo, trừ bỏ Lý lão gia tọa trấn trong họ, chỉ còn lại Tam công tử, Tứ công tử, Ngũ tiểu thư, cùng với hai đứa em trai đang học đại học ở Hương Đảo.
Nghe vệ sĩ bảo vệ Tứ công tử nói, trong Lý thị, hắn phụ trách quản lý khách sạn trên toàn cầu, thường bay tới bay lui, mấy người vệ sĩ đi theo cũng phải thường xuyên xuất ngoại, Tam công tử Lý Hạo Vũ thì phụ trách truyền thông toàn cầu, có lẽ là do hệ thống thông tin vệ tinh phát triển, y ngược lại không cần thường xuyên đi công tác, hơn nữa tuy rằng bận việc, nhưng lại thường ở trong nhà chính, làm bạn với ông nội.
Lôi Hạo cảm thấy thân chủ thực hiếu thuận, hắn thực khen ngợi.
Công tác chủ yếu của Lôi Hạo là bảo vệ Tam công tử, cùng hắn đi làm. Cuộc sống của Tam công tử cơ hồ chỉ là hai điểm trên một đường thẳng, hắn cũng không xã giao nhiều, bởi vậy khả năng nguy hiểm vô cùng ít.
Tam công tử cá tính quái gở, y ít khi khách khí với người khác, bao gồm cả khách quan trọng cùng với nhân viên, bàn việc làm ăn cũng chỉ để nhân viên bàn, thường chính mình một mình trong văn phòng to lớn, dùng điện thoại với máy tính, Internet quản lý hết thảy.
Người Lý gia dung mạo không hề tầm thường, vị Tam công tử bộ dạng cũng thực anh tuấn, cho nên Lôi Hạo đối với Tam công tử có hành vi không hề khách khí thậm chí trong cuộc họp chỉ nói chuyện qua điện thoại với nhân viên, ngược lại cảm thấy rất cá tính.
Lôi Hạo đã làm trong công ty vệ sĩ Lý thị ba năm, ba năm này hắn học được rất nhiều điều, cũng nghiệm ra được nhiều thứ, trải qua nhiều việc, thành thục không ít, Lôi Hạo không chỉ cảm thấy vừa lòng với tiền lương mà còn vừa lòng với công việc của mình.
Lôi Hạo hiện tại cảm thấy cái gì cũng tốt, chỉ có một việc làm hắn canh cánh trong lòng. Lôi Hạo biết được tính hướng của mình khác với người bình thường, hắn mặc dù thực thích công việc này, nhưng nếu hắn bị thân chủ biết chuyện này, có thể sẽ bị sa thải.
Tuy rằng Lôi Hạo đối với mấy người đàn ông xung quanh mình không hề có ý tứ gì khác, vấn đề là người khác không hề nghĩ vậy, các anh em khác trong công ty cũng có thể sẽ để ý tới.
Lôi Hạo vẫn lo lắng mình sẽ bị nhìn thấu, tuy chính mình che dấu rất khá, giao tiếp cùng với phụ nữ cũng không có gì sơ sót, nhóm người làm ở Lý gia cũng thường thường cùng hắn nói giỡn muốn giới thiệu bạn gái…… Ngày hôm qua lại bị một trai bao liếc mắt một cái liền nhìn ra bí mật ẩn sâu của chính mình, Lôi Hạo cảm thấy chột dạ không thoải mái, một loại hờn giận phảng phất quấn lấy hắn.
Ngay cả như thế, hình ảnh Tiểu Mễ mắt ngập nước vẫn thường thường lướt qua trong đầu Lôi Hạo,cảm giác chính mình bị cậu ta mê hoặc.
Hi vọng sẽ không nghĩ đến cậu ta, cũng sẽ không gặp lại lần nữa!
Tiểu Mễ…… Cái tên thật là thú vị…… Cậu gầy còm, tựa như một con mèo nhỏ, kì thật lúc rửa mặt xong nhìn kĩ cũng rất đáng yêu…… Đặc biệt là đôi môi mọng đỏ nho nhỏ kia, lúc cong lên, thật giống một quả anh đào.
Phát hiện chính mình thế nhưng lại suy nghĩ đến chuyện đêm qua ở nhà chưa làm gì Tiểu Mễ, Lôi Hạo thật muốn đánh cho mình một bạt tai.
Tiểu Mễ (小咪) ở đây ý chỉ là mèo con, mễ là mèo, không phải mễ trong từ gạo.