[Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt] Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ

Chương 7: Chương 7




Lễ Giáng Sinh tới rồi.

Lý Xuất Vân rãnh rỗi, hiển nhiên dị thường thoải mái, cậu tìm được một công việc trong siêu thị, mỗi ngày đều đúng giờ ra cửa đi làm.

Lúc cùng nhau xem tin tức buổi chiều vào chín giờ, Từ Táp nghe thấy Lý Xuất Vân thở dài, “Mấy ngày nay có chút mệt.”

“Công việc rất vất vả sao? Nếu không thì đừng làm nữa, cậu không phải còn tại làm việc trên trang web sao, lại nói, nghiên cứu sinh cũng có thể tìm được công tác tương ứng, không cần nhất định phải đi làm ở siêu thị.”

Lý Xuất Vân tựa vào trên ghế sa lon, “Tôi chỉ là muốn làm nhiều công việc khác nhau để kiếm thêm chút kinh nghiệm thôi. Gần đây tôi vận động quá ít, cho nên cảm thấy có chút mệt, không được, phải nhiều rèn luyện rèn luyện.”

“Muốn tôi làm cho cậu một bản kế hoạch rèn luyện thể lực không?”

Lý Xuất Vân lắc đầu, “Không cần.” Sau đó, cậu nhẹ nhàng đá đá chân Từ Táp ngồi bên kia ghế sô pha “Có đồ ăn khuya không, lấy ra đi.”

Từ Táp lấy một hộp bơ bánh ngọt lại.

Lý Xuất Vân vừa thấy, mặt mày hớn hở, “Ha, thứ tốt.” Bánh ngọt được cắt thành những miếng trái cây nhỏ, chỉ cần nhìn thôi đã biết là ngon.

“Nhìn ngươi công việc vất vả, ăn bánh ngọt cổ vũ mình một chút.”

Chọn một khối ô mai ngọt, Lý Xuất Vân lập tức đem nó bỏ vào trong miệng.

“Ăn ngon chứ?”

“Ừ.”

Bánh ngọt thật ngon, hơn nữa có Từ Táp pha trà, Lý Xuất Vân ăn ngon đến quên hết trời đất.

Nhìn trong hộp chỉ còn lại một miếng bánh, Lý Xuất Vân nhìn chằm chằm nó xem, vừa nhấc đầu, phát hiện, Từ Táp cũng đang nhìn, hai người nhìn nhau một chút.

Lý Xuất Vân đột nhiên vươn tay ra.

Động tác của Từ Táp nhanh hơn, Lý Xuất Vân chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe lên một cái bóng, bánh ngọt cũng không còn.

“A!” Lý Xuất Vân vốn tưởng rằng, Từ Táp nhất định sẽ đem miếng bánh ngọt cuối cùng nhường cho mình, không nghĩ tới hắn cư nhiên cướp bánh ngọt đi, liền kêu lớn lên.

Từ Táp cười cười vì trò đùa thành công, hé miệng, lấy động tác chậm chạp đem bánh ngọt để vào trong miệng.

Cảm giác được bị trêu đùa làm Lý Xuất Vân nhào qua, áp đảo Từ Táp, “Trả lại cho tôi!”

Bỗng nhiên bị Lý Xuất Vân nhào đến, Từ Táp lập tức đem toàn bộ bánh ngọt bỏ vào miệng, mắt thấy bánh ngọt cứ như vậy bị Từ Táp ăn luôn, Lý Xuất Vân nóng nảy toàn lực ép xuống, “Trả lại cho tôi! Là của tôi!”

Túm lấy quần áo Từ Táp, Lý Xuất Vân không cần nghĩ ngợi liền sáp lại, môi đụng phải môi Từ Táp, muốn dùng miệng, đem bánh ngọt trong miệng Từ Táp cướp về.

Môi cùng môi tiếp xúc, đầu lưỡi Lý Xuất Vân, cảm giác được vị ngọt của bánh, đồng thời, còn cảm giác được cảm xúc mềm mại từ môi của Từ Táp.

Mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm Từ Táp, phát hiện hắn đồng dạng cũng mở to hai mắt nhìn nhìn mình, mặt hai người gần như vậy, chóp mũi đều chạm nhau.

Lý Xuất Vân rốt cục cũng hiểu được mình đã làm cái gì, bỗng ngã nửa người về sau, sợ đến chảy một thần mồ hôi lạnh.

Từ Táp đồng dạng cũng bị hù một trận.

Hai mắt trừng nhau một hồi lâu, Lý Xuất Vân phát ra một trận cười gượng, sau đó dùng mu bàn tay lau môi, “Hắc hắc, hắc hắc, hắc hắc hắc hắc…”

Từ Táp đồng dạng cũng không biết phải làm sao.

Đem vẻ mặt đỏ bừng, Lý Xuất Vân hướng trở về gian phòng của mình.

Từ Táp lưu ở trong phòng khách ngẩn người.

Cư nhiên, cứ như vậy, liền hôn.

Từ Táp nheo ánh mắt như hiểu ra. Quá nhanh, không kịp phản ứng, trên cơ bản không có cảm giác gì.

Thật sự là, không nghĩ tới… Nhưng là, hôn chính là hôn.

Không nghĩ tới, tiểu hùng miêu cư nhiên chủ động.

Bên trong gian phòng, Lý Xuất Vân một lần lại một lần thôi miên mình, “Tôi không có hôn cậu ta, tôi không có hôn cậu ta, tôi không có hôn cậu ta, ngoài ý muốn, là ngoài ý muốn.”

Toái toái niệm nửa ngày, Lý Xuất Vân lúc này mới buồn bực lẩm bẩm: “Chán ghét, tranh giành với mình làm gì.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Xuất Vân nhìn thấy Từ Táp, phát hiện hắn cũng có chút ngượng ngùng, vì thế vội vàng giả bộ làm như không có chuyện gì phát sinh.

Chớp mắt đã đến năm mới, Lý Xuất Vân đã xong công việc, có được một số tiền, nói phải thỉnh Từ Táp ăn cơm.

Từ Táp không muốn ra ngoài, đưa ra yêu cầu ở nhà kêu thức ăn.

Gọi thức ăn tới, mỹ vị của đồ ăn làm cho Lý Xuất Vân rất vui vẻ, tâm tình nhất thả lỏng, cậu đem bia uống hết lon này sang lon khác.

Nhớ không rõ đã hàn huyên những thứ gì, tóm lại, cảm giác đều là chuyện rất vui vẻ, Từ Táp đang ước mơ về trận đấu mới năm nay, Lý Xuất Vân thì bàn về kế hoạch của học kỳ mới.

Kết quả, hai người đều uống rượu.

Nửa đêm, Lý Xuất Vân tỉnh, phát hiện mình cùng Từ Táp đều nằm trên ghế sa lon trong phòng khách, mấy lon bia lăn lon lóc trên mặt đất.

“Uy, cậu muốn chết tới khi nào, đứng lên cho tôi! Không được ngủ ở phòng khách.” Lý Xuất Vân kéo áo Từ Táp, quát, miệng nói như vậy, nhưng dù cậu động như thế nào cũng không nhúc nhích.

“Mệt mỏi quá, đau đầu, để tôi ngủ.” Lẩm bẩm, tuy rằng nói như vậy, hắn vẫn là cố gắng đứng lên.

Từ Táp giãy giụa đứng lên, miễn cưỡng đỡ lấy Lý Xuất Vân, đưa cậu vào phòng của cậu.

Để Lý Xuất Vân ngã xuống giường, nhìn cậu xoa xoa huyệt thái dương kêu đau, Từ Táp vừa định đi múc chén nước, Lý Xuất Vân lại giữ chặt hắn, kêu lên: “Cái gì, cậu làm gì? Muốn đi? Cậu thật không có lương tâm a. Cậu không phải mới vừa mới nói phải ở bên tôi sao?”

Từ Táp không nói, thật sự, thật sự nói qua sao? Rượu thật sự là thứ đáng sợ, lần sau uống phải cẩn thận một chút.

“Tôi đi múc chén nước cho cậu.”

Lý Xuất Vân leo kéo Từ Táp không buông, “Tôi không cho cậu đi.”

“Tiểu hùng miêu, buông tay a.”

“Tiểu hùng miêu không buông tay.”

Thật vất vả khuyên Lý Xuất Vân, Từ Táp nói: “Tôi trở về bên kia nha.”

“Không được, không được đi, cậu ngủ ở đây.” Lý Xuất Vân đi lại, bán ôm lấy thắt lưng Từ Táp.

Từ Táp bị túm lại đặt mông ngồi ở bên giường:” Giường ở chỗ cậu rất mềm, tôi ngủ không thoải mái.”

“Mới là lạ, phải nhờ người đặc biệt đi mua riêng đó, cậu còn ngại.”

“Mua riêng?”

“Đúng vậy.”

Thì ra là thế nha tiểu hùng miêu.

“Kia nếu không thì tôi qua giường của cậu ngủ được rồi. Ân, tôi muốn đi, tôi muốn đi…”

Từ Táp lập tức thanh tỉnh lại, lập tức ôm người đi, hắn chính là chờ câu này, sau khi ở trên giường của mình ngủ, về sau, cậu cũng không thể không chịu nhận.

Ôm lấy Lý Xuất Vân, Từ Táp đã sắp đi.

“A, cậu muốn làm gì?”

“Đi qua bên chỗ tôi ngủ.”

Lý Xuất Vân trảo trảo tóc, “Nga, được nga.”

Từ Táp nhìn Lý Xuất Vân trong lòng, đôi mắt cậu vì buồn ngủ mà mông lung, biểu tình ngây thơ đáng yêu cực kỳ, hắn nhịn không được nổi lên ý niệm vui đùa trong đầu, đột nhiên nhẹ buông tay, nửa người trên Lý Xuất Vân theo trọng lực chậm rải, hướng mặt đất rơi xuống.

Lý Xuất Vân oa a kêu to một tiếng, động tác dị thường nhanh nhẹn ôm lấy cổ Từ Táp, lập tức ở bên tai Từ Táp cao kêu: “Cậu làm gì? Muốn mưu sát a!”

Mặt hai người dán rất gần, trong mắt đối phương đều có hình bóng của bản thân mình.

Lý Xuất Vân nháy mắt.

Từ Táp lộ ra mỉm cười ôn nhu, thấp giọng nỉ non: “Tiểu hùng miêu.”

“Ân.”

Chậm rãi nhắm mắt lại, Từ Táp tiến lại gần, hôn Lý Xuất Vân.

Cánh tay Lý Xuất Vân siết chặc hơn, thân thể gắt gao dán vào lòng Từ Táp.

Sau nụ hôn triền miên dài, Từ Táp ôm Lý Xuất Vân vào gian phòng của mình, đem cậu để ở trên giường, để cậu nằm xong, mình nằm ở bên cạnh cậu.

Lý Xuất Vân giống như tiểu hùng miêu nép sát vào lòng Từ Táp, vươn tay khoát lên thắt lưng Từ Táp, mặt dán trước ngực Từ Táp, tìm một tư thế thoải mái mà nằm.

Từ Táp ôm Lý Xuất Vân, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, “Tiểu hùng miêu, ngủ ngon.”

“Ân.”

Nhìn Lý Xuất Vân ở trong ngực của mình ngủ yên, Từ Táp đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn trước kia chưa bao giờ có.

Ngày hôm sau, lúc Lý Xuất Vân tỉnh lại, cậu phát hiện, trần nhà của mình có cảm giác thật lạ.

Xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, Lý Xuất Vân vừa xoay mặt, liền thấy được khuôn mặt anh tuấn nổi bật của Từ Táp, lúc ấy liền ngây dại.

Nhìn chung quanh nửa ngày, Lý Xuất Vân lúc này mới nhận ra, nơi này là phòng Từ Táp.

“Uy, đây là có chuyện gì!”

Một phen nhéo lỗ tai Từ Táp, Lý Xuất Vân ở hắn bên tai kêu to.

Từ Táp bị tiếng kêu bừng tỉnh, tìm một chút thời gian mới hiểu rõ chuyện.

Nhìn Lý Xuất Vân nhảy xuống giường vọt vào phòng tắm, Từ Táp có chút sững sờ, thầm nghĩ, nếu như cậu thật sự quên ngày hôm qua đã nói cái gì, đã làm cái gì, như vậy, cậu cũng nhất định quên, còn có một nụ hôn.

Bất quá, cậu đã quên, không có nghĩa là không có gì phát sinh.

Lúc đánh răng, Lý Xuất Vân đột nhiên dừng động tác lại, chuyện tối ngày hôm qua, cậu lập tức nhớ lạ hết.

Ăn cơm, nói chuyện phiếm, uống bia, cùng Từ Táp hàn huyên nói đề tài gì, từng chuyện từng chuyện hiện rõ trong đầu. Chính là cuối cùng mình kéo lấy Từ Táp làm nũng, cứng rắn muốn tới phòng của hắn ngủ, dễ dàng bị Từ Táp ôm lấy, còn có, còn có…

Ngậm bàn chãi đánh răng, Lý Xuất Vân ôm lấy đầu.

Trời ạ!

Hiện tại duy nhất có thể làm, chính là giả tỉnh rượu, cái gì cũng không biết, không nhớ rõ, để tránh cho xấu hổ.

Cuối cùng, Lý Xuất Vân cùng Từ Táp phát hiện, đối phương đều làm như vậy, cả hai đều hiểu phải giả câm vờ diếc quên hết chuyện hôm đó.

Hết thảy giống như trở lại điểm bắt đầu.

Mùa giải Trung Siêu mới lại sắp tới, Từ Táp nghiêm túc chuẩn bị xuất chiến, trừ bỏ huấn luyện ra, mỗi buổi tối đều xem băng ghi hình phương pháp thi đấu, phối hợp yêu cầu nghiên cứu chiến thuật của huấn luyện viên.

Lý Xuất Vân rất muốn vì Từ Táp làm chút gì đó, lại cảm thấy mình cái gì cũng không biết làm.

Học sinh giỏi của đại học Hóa Chất Hương Đảo luôn luôn tràn đầy tự tin, lần đầu tiên mất đi tự tin, bắt đầu buồn bực lên.

Giữa trưa, lúc cùng các bạn học ăn liên hoan, ăn tới món cơm cà ri rất ngon, Lý Xuất Vân ăn ăn, toát ra một cái ý niệm trong đầu.

“Từ Táp là người ở nơi nào?” Lý Xuất Vân thực đột nhiên hỏi các bạn học đang cùng ăn.

“Người Trùng Khánh.” Một bạn học sửng sốt nửa ngày, mới trả lời.

Tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm Lý Xuất Vân, “Tiểu Vân, đột nhiên hỏi vấn đề này làm gì, không phải đầu cậu lại muốn làm trò gì chứ, đừng chỉnh loạn chúng ta.”

Lý Xuất Vân vội vàng dấu dím, “Không có, đột nhiên nghĩ đến, tùy tiện hỏi hỏi.”

“Cậu lại không xem bóng đá, sao đột nhiên hỏi Từ Táp.”

“Ba của tôi xem, ông ấy là một fan hâm mộ của đội Minh Châu.” Gặp các bạn học đều lộ ra biểu tình thoải mái, Lý Xuất Vân âm thầm thở một hơi.

Trên đường đi tới phòng thí nghiệm, Lý Xuất Vân vừa đi vừa nghĩ, nguyên lai, Từ Táp là người Trùng Khánh, sống cùng nhau gần nửa năm, mình cũng chưa từng hỏi qua.

Một bạn học đi cùng với Lý Xuất Vân bỗng nhiên vỗ vai cậu, dọa đLý Xuất Vân một cái lảo đảo, “Tiểu Vân, cậu vừa đi vừa cười ngu ngơ gì thế?”

“Không có, không có.”

Nếu hắn là người Trùng Khánh, thì chắc không sao, hắn nhất định không sợ lạt.

Tan học, Lý Xuất Vân bay tới siêu thị, mua một đống đồ.

Về đến nhà, cậu chui đầu vào bếp, cố sức mân mê nửa ngày.

“Tiểu hùng miêu, tôi đã trở về.”

Vừa thấy Từ Táp, Lý Xuất Vân cũng vui vẻ nhào qua, bất chấp để hắn buông ba lô, liền đem hắn kéo vào bếp.

“Cái này là cái gì?”

“Cơm cà ri.” Mang theo ý cười như hiến vật quý, Lý Xuất Vân đứng bên bàn ăn, nhìn chằm chằm Từ Táp, chờ hắn ca ngợi.

“Ngô, rất thơm a.”

Mặt mày Lý Xuất Vân hớn hở liên tiếp gật đầu, “Không tồi đi.”

“Sao hôm nay lại đi nấu cơm.”

“Ngày mai không phải cậu có trận đấu sao, là trận đấu đầu mùa, cho nên…”

Vươn tay vỗ vỗ vai Lý Xuất Vân, Từ Táp cười ôn nhu, “Cám ơn cậu.”

“Mau, đến ha ha xem.”

Hương vị cơm cà ri cũng không tồi, đồ gia vị hơi thừa, lúc ăn mùi có chút đậm, phối với đồ ăn được luộc sơ, nhưng là, vẫn ăn rất ngon. Từ Táp không nghĩ tới, lần đầu tiên Lý Xuất Vân nấu cơm, cư nhiên có thể làm được đến như thế, xem như thực không dễ dàng.

Như vậy thừa nhận cậu là một học sinh giỏi.

Một nồi cơm cà ri đều bị ăn sạch.

Lúc ngồi trên ghế sa lon xem tin tức chín giờ, Lý Xuất Vân hỏi Từ Táp, “Ngày mai sẽ bắt đầu thi đấu, khẩn trương chứ?”

“Này có cái gì phải khẩn trương.”

“Nghe nói đội Minh Châu năm nay nhất định sẽ đoạt được giải quán quân.”

Từ Táp không trả lời, biểu tình dần thâm trầm lên.

Nhìn Từ Táp ngưng mắt tĩnh tư, mặt của hắn tuấn suất như thế, Lý Xuất Vân cơ hồ xem đến ngây người.

Từ Táp, trung tâm trong các trận đấu của đội Minh Châu, kẻ chỉ hủy tiến công, cầu thủ công thủ nhiều mặt, hắn thuận tay trái, chân trái phải đều có thể đá banh với lực mạnh, tốc độ khởi động trong nháy mắt cực kỳ mau, một trong những người là làm cho những người phòng thủ của tất cả đội bóng đau đầu nhất.

Đây là tư liệu về Từ Táp mà Lý Xuất Vân tìm được trên mạng gần đây.

Bất quá, làm cho Lý Xuất Vân cảm xúc nhiều nhất, là tinh hình học hỏi kinh nghiệm từ các mùa giải trước ssau khi kết thúc trận đấu(chém), đó là điều Từ Táp làm cậu ấn tượng.

Ở trên sân, Từ Táp kiên nghị, bình tĩnh, chắc chắn, khi cười như ánh mặt trời ấm áp, khi không cười bình tĩnh như cứng như sắt thép, trên sân, hắn vì đội Minh Châu mà chiến, xuống sân, rất nhiều đội viên trong đội bóng khác đều là bằng hữu của hắn. Hắn có được khí chất của người đứng đầu, là người được ủng hộ nhiều nhất làm đội trưởng đội Minh Châu, hắn gần như là một nam nhân hoàn mỹ.

Đây là Từ Táp sao? Đây là người cùng mình sinh hoạt, là Từ Táp lúc ban đầu có khi ngẫu nhiên sẽ vì việc nhỏ tranh chấp sao?

Từ Táp trong mắt Lý Xuất Vân, cùng Từ Táp trong mắt người khác, nhất định là không giống nhau. Điểm này Lý Xuất Vân có thể khẳng định.

Chính mình gặp được nhiều mặt khác của hắn, Từ Táp ở trong mắt Lý Xuất Vân, càng thêm chân thực, cụ thể.

“Mỗi một đội bóng đều muốn thắng a.” Từ Táp thâm trầm thở dài một chút, hai tay giao nhau gối lên sau đầu, dựa vào sô pha.

“Đội Minh Châu không giỏi sao?”

“Không phải chúng ta không giỏi, là người khác cũng không kém.”

“Mỗi một mùa giải, chỉ có thể có một quán quân, kỳ vọng quá nhiều, sẽ ảnh hưởng trận đấu.”

“Tôi biết. Nói như thế nào đây? Có lẽ lúc ban đầu, luôn hạ quyết định nhất định phải thắng nhất định phải thắng, nhưng là, khi cùng một đội mạnh cân xứng chiến đấu, trận đấu đánh tới trình độ nhất định, tôi cảm thấy được, trận này thắng thua với tôi mà nói, đã không còn quan trọng, tôi chỉ muốn nghiêm túc đá xong trận đó, tâm lý của tôi đã không còn quan tâm thắng bại, tôi chỉ muốn một trận chiến.”

Lý Xuất Vân nháy mắt to, “Thật sự?”

“Ân.”

“Lúc cha tôi xem trận đấu, có thể nhìn ra rất nhiều cách thừ, cái gì phòng thủ, tràng người, đội hình, biên lộ tiến công linh tinh, rất nhiều, chính là, tôi dù thế nào cũng coi không hiểu.”

“Không sao, chậm rãi sẽ đã hiểu.”

“Cha tôi nói cậu là cầu thủ dùng đầu óc đá cầu.”

Từ Táp nghe xong, cười một cái, không nói gì.

Lúc nửa đêm, Lý Xuất Vân bị một trận ồn ào đánh thức, nghiêng tai lắng nghe một chút, hình như là Từ Táp ở trong phòng vệ sinh làm cái gì.

Lý Xuất Vân lặng lẽ nhảy xuống giường, đi ra xem.

Từ Táp ở trong phòng vệ sinh, ói đến rối tinh rối mù.

“A, cậu làm sao vậy, cậu làm sao?”

Từ Táp suy yếu tựa vào bồn cầu, nhắm nửa con mắt, xua tay ý bảo Lý Xuất Vân trở về, “Không có việc gì, dạ dày không thoải mái, ói ra thì tốt rồi.”

Nhìn mặt Từ Táp trở nên trắng bệt, trong lòng Lý Xuất Vân lo lắng cực kỳ, “Cậu rốt cuộc là làm sao vậy chứ?”

“Không có việc gì, không có việc gì.”

Lý Xuất Vân bản năng nghĩ đến cơm cà ri kia, chính là, chính mình cũng ăn, vì cái gì không có chuyện gì chứ? Từ Táp trừ bỏ cơm, cũng chỉ là uống nước xong, cũng không có ăn gì hết.

“Cậu thế nào, muốn đi bệnh viện không?” Lý Xuất Vân đỡ lấy Từ Táp hỏi.

Từ Táp lắc đầu, “Giúp tôi đem ly nước đến, để thôi súc miệng.”

Giằng co gần nửa đêm, Từ Táp cuối cùng là ngừng ói, nhưng là rõ ràng inh thần không tốt, cước bộ loạn choan.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Xuất Vân vẫn là nhận định, là cơm cà ri của mình gây ra.

Từ Táp cái gì cũng không có nói, uống thuốc dạ dày xong, lẳng lặng nằm xuống đến nghỉ ngơi.

“Cậu còn có thể trận đấu chứ?” Canh giữ ở bên người Từ Táp, Lý Xuất Vân hỏi.

“Không có việc gì, đây không tính là cái gì.”

Lý Xuất Vân rất rõ ràng, đây là là trận đấu đầu tiên của mùa giải của đội Minh Châu, Từ Táp vô luận như thế nào cũng không thể thiếu trận.

Nhìn Từ Táp nhắm mắt nghỉ ngơi, Lý Xuất Vân vươn tay, nhẹ nhàng xoa trán của hắn, xoa bóp trán hắn.

“Tôi không sao, cậu đi nghỉ ngơi.”

“Tôi không mệt.”

“Kia cũng đi ngủ, ngày mai cậu còn phải đi học.”

“Buổi sáng không khóa.” Lý Xuất Vân không tính trở về phòng, cậu muốn canh giữ ở bên người Từ Táp.

Sáng sớm, Từ Táp đứng dậy, rửa mặt chải đầu xong, sửa sang lại mọi thứ, liền xuất môn.

Nhìn bóng dáng Từ Táp, lòng Lý Xuất Vân có một cổ tư vị nói không nên lời.

Không phải chưa từng cùng hắn tranh chấp, cãi nhau đều là việc nhỏ không quan trọng, đến lúc cuối cùng, Lý Xuất Vân thường thường cùng Từ Táp dùng thái độ quan điểm giống nhau. Và càng cảm thấy được mình đã sai, lúc cần gánh vác trách nhiệm, Từ Táp cái gì cũng không nói, áp dụng thái độ tha thứ hết thảy.

Mà người kia cũng đã biết mình sai rồi, cho nên Từ Táp tuyệt đối sẽ không cười nhạo.

Lý Xuất Vân càng nghĩ càng ảo não.

Không thể đi sân bóng xem trận đấu của Lý Xuất Vân, buổi tối dành xem tin tức thể thao.

Trong TV, nhìn không ra sắc mặt Từ Táp rốt cuộc như thế nào, bất quá, ánh mắt của hắn kiên nghị mà chấp nhất, chút không có biểu hiện thân thể không khoẻ gì.

Từ Táp đánh trận đấu đầy chín mươi phút.

Trận đầu mùa giải này, đội Minh Châu chiến thắng trên sân của đối phương, toàn bộ lấy ba phần.

Nhìn đến hình ảnh Từ Táp cùng đội hữu ôm nhau chúc mừng thắng lợi, Lý Xuất Vân thở nhẹ hõm một hơi.

Ngày thứ hai khi đi học, Lý Xuất Vân liền kế hoạch đến hết giờ học, đi sân huấn luyện của đội Minh Châu chờ Từ Táp, cậu lo lắng, nóng lòng muốn đến gặp Từ Táp, xem hắn rốt cuộc có tốt không.

Lúc Lý Xuất Vân đi vào sân huấn luyện, các đội viên đội Minh Châu đang phân tổ huấn luyện đối kháng.

Một đội, từ tiên phong Lý Thiên Lượng suất lĩnh, một đội khác, lấy Từ Táp làm tổ chức trung tâm, đương nhiệm đội trưởng đội Minh Châu Củng Vĩ khoanh hai cánh tay ở trước ngực, đứng ở một bên xem cuộc chiến.

Công kích bên tiên phong Lý Thiên Lượng, gặp được công kích bên trung tâm trận đấu Từ Táp, ai có thể hơn ai?

Đối mặt với thế tiến công của Lý Thiên Lượng, người bên Từ Táp, phòng thủ thập phần nghiêm mật, đối phương không thể đột phá, Từ Táp cướp cầu, chợt khởi động, vượt qua hai người, vọt tới vùng cấm phía trước của đối phương.

Tốc độ Từ Táp nhanh như vậy, Lý Xuất Vân chỉ cảm thấy nhìn hắn lăn banh, thân vừa chuyển chân đã lùa, động tác nhẹ nhàng thật là giống khiêu vũ, chặn lại người phía sau.

Mạnh mẽ sút một cái, quả bóng cao su bay về góc chết phía cầu môn.

Thủ thành phán đoán chuẩn phương hướng, nhưng là, bóng Từ Táp đá ra với tốc độ quá nhanh, không đợi người bổ nhào vào, cầu đã theo tiếng vào lưới.

“Hảo!” Bên sân bóng, mọi người xem huấn luyện phát ra một trận hoan hô.

Củng Vĩ bắt đầu vỗ tay.

Từ Táp nhìn đến khung thành, trên mặt lộ ra nụ cười trong sáng, trong tươi cười lộ vẻ hồn nhiên, giống như là đứa nhỏ khờ dại.

Đối với bóng đá, Từ Táp biểu lộ yêu thích không mang theo một tia tạp chất, hắn là thuần túy yêu bóng đá như thế.

Lý Xuất Vân cảm thấy, lòng bị nụ cười của Từ Táp sưởi ấm. Hắn có một loại mị lực mà người khác không thể có.

Điều này cũng chính là nguyên nhân Từ Táp thu hút người mê bóng.

Ngay tại lúc Lý Xuất Vân xuất thần suy nghĩ, Từ Táp trong lúc vô tình vừa xoay mặt, hắn thấy bên ngoài sân huấn luyện, Lý Xuất Vân đang đứng.

Từ Táp sửng sốt một chút, sau đó, hắn hướng bên sân ra dấu, thỉnh cầu tạm thời ngưng.

Bởi vì chỉ là huấn luyện, lập tức liền có cầu thủ khác lên sân, thay thế Từ Táp.

Lý Xuất Vân nhìn Từ Táp đi hướng bên sân, lúc đó, giữa cậu cùng hắn, chỉ khách nhau khoảng chiều rộng một sân bóng

Từ Táp cúi người, lấy điện thoại di động trong ba lô.

Lý Xuất Vân đang suy nghĩ vì cái gì Từ Táp đột nhiên bỏ dở huấn luyện đối kháng. Ngay sau đó, điện thoại di động của mình liền vang lên.

Dãy số điện thoại biểu thị: hầu tử, đây là tên khác của Từ Táp. Sau khi ở chung, hai người trao đổi số điện thoại, Lý Xuất Vân không dám đem tên Từ Táp lưu vào danh bạ, vì thế đổi thành biệt danh của hắn.

“Tiểu hùng miêu?”

“A?”

“Có chuyện gì muốn tìm ta sao?”

“Nga không, không có.”

“Ta nhìn thấy cậu.”

Nắm di động, Lý Xuất Vân nhìn bên kia sân bóng, Từ Táp cũng nhìn phía mình “Tôi, tôi sợ cậu còn chưa khỏe, cho nên, cho nên mới nhìn xem…”

“Yên tâm, tôi không sao.”

Hai người nắm di động, đột nhiên đều dừng nói chuyện, sau đó lại đồng thời mở miệng, “Cậu…”

“Ngươi nói trước đi.”

“Không, là cậu trước.”

Lại trầm mặc một hồi, Từ Táp nói: “Cậu phải trở về liền sao?”

“Không, không vội.” Lý Xuất Vân vội vàng lắc đầu.

“Kia, cậu chờ tôi một chút, huấn luyện lập tức sẽ chấm dứt, chúng ta, cùng nhau trở về.”

“Nga, hảo.”

Khi đi bộ quay về đường Trữ Tĩnh, Từ Táp nhìn ven đường, thấy một nhà ăn trong siêu thị, còn có máy để chụp ảnh dán*.

_Mấy máy chụp ảnh di động kiểu hàn quốc ấy.

“Tiểu hùng miêu, chúng ta đi chụp được không?”

Lý Xuất Vân nhìn nhìn, cười nhạt, “Để làm chi, cậu mấy tuổi rồi? Nhàm chán muốn chết.”

“Thì là bởi vì cho tới bây giờ đều chưa từng chụp qua, tò mò thôi.”

Lý Xuất Vân nghĩ nghĩ, vậy cũng là một cơ hội, đã biết Từ Táp lâu như vậy, nếu có thể lưu lại một ảnh chụp làm kỷ niệm, ngày sau cùng người ta nói, cũng coi như có cái chứng minh.

“Trước tiên là nói trước, tôi sẽ không chụp mấy tư thế khôi hài kia đâu.”

Đứng ở bên người Từ Táp, vẻ mặt Lý Xuất Vân nghiêm túc.

Từ Táp nhẹ nhàng khua khua Lý Xuất Vân, “Không cần bày ra một bộ dáng thiếu tiền được không.”

Lý Xuất Vân bất đắc dĩ bĩu môi, cười cười.

Ảnh chụp chụp tốt lắm.

Nhìn một chuỗi ba tờ ảnh chụp, Lý Xuất Vân nhíu mày, trên ảnh chụp, mình đeo kính đen thô, đứng ở bên Từ Táp anh tuấn bất phàm, thật giống một người qua đường giáp, tuyệt không hòa hợp.

“Cậu lấy được rồi, tôi không cần.” Buông tha cho ước nguyện muốn lấy làm kỷ niệm ban đầu, Lý Xuất Vân đem ảnh chụp đưa hết cho Từ Táp.

Dọc theo đường đi, Lý Xuất Vân nhìn Từ Táp bên người, hắn mặc đồ thể thao rộng thùng thình, hắn có dáng người cao lớn của một vận động viên thể thao, cho dù là bị quần áo rộng thùng thình che lấp, vẫn đang có thể hấp dẫn ánh mắt các nữ sinh xung quanh.

Lý Xuất Vân sợ lúc này, có người nhận ra Từ Táp, hoàn hảo, một đường an toàn về nhà.

Cảm thấy được rất kỳ quái, Từ Táp vì cái gì không ngồi xe hoặc là chạy bộ về nhà, mà là sóng vai đi theo mình, Lý Xuất Vân suy nghĩ thật lâu, đều không có kết luận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.