Hầu hết thời gian đều dưỡng bệnh ở bệnh viện, nhất là hai người ở cùng một phòng bệnh, một người không thể cử động tay, một người không thể cử động chân.
Mỗi ngày mở mắt ra, ngoại trừ việc nhìn chằm chằm trần nhà và ti vi thì hình như không có chuyện gì để làm.
“Ai da, Ấu Tần, cô đã ngủ chưa?”
“Chưa, chỉ ngồi ngây ra đây thôi.”
“Vậy lại đây tán gẫu một chút được không?”
Sát vách đã có yêu cầu rồi, nên Dương Ấu Tần nhờ cô hộ lý vừa đến lúc sáng kéo tấm màn ngăn cách ra, nghiêng đầu hỏi: “Vết thương trên chân cô. . . . có ổn không? Thật xin lỗi đã làm liên lụy đến cô.”
“Ây da, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cô, do tôi lỗ mãng, kéo cô chạy loạn nên mới có thể gặp chuyện không may, tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Với lại bác sĩ có nói, vết thương của cô nghiêm trọng hơn tôi nhiều, chân bó thạch cao có hơi nóng bức, cồng kềnh một chút thôi. Cô phẫu thuật xương bả vai, dây thần kinh chỗ đó nhỏ hơn trên chân, hơn nữa còn rất nhạy cảm, nhiều người đau đến nỗi phải dùng thuốc giảm đau, đến bây giờ lại không nghe cô than một tiếng, tính của cô thật là kiên cường nha.”
Than thì có ích gì? Không có ai đau lòng, than cho ai nghe chứ? Cô đã sớm học được phải không tỏ ra yếu thế.
Không cách nào giải thích, đành phải dửng dưng cho qua. “Cái này cũng không có gì mà.”
Chậc, dự cảm ban đầu quả không sai, cô gái này thật rất…..
Chương Nghi Hằng lắc đầu, sợ thân thiết với người mới quen biết, không biết nên nói thế nào cho cô ấy biết, tính tình như thế rất thua thiệt.
“Đúng rồi, cô và vị hôn phu của tôi đã quen biết từ trước rồi sao? Tối hôm qua lúc ngủ mơ hình như có nghe được hai người nói chuyện.”
Dư Quán Chỉ không có nói với cô ấy? Vậy là có ý né tránh, cô có thể nói không?
“Anh ấy -- là đàn anh của tôi lúc học đại học, không cùng khoa, lúc đầu cũng không quá thân, không có qua lại gì. Sau đó trong hoạt động của trường có gặp mặt vài lần. . . . .” Sợ rước lấy những rắc rối không cần thiết, cô liền lựa lời hết sức cẩn thận.
“Hoá ra là như vậy à.” Chương Nghi Hằng hiểu rõ gật đầu, không hề để tâm cười nói: “Quán Chỉ thật sự là một người rất tuyệt, là chàng trai tốt rất biết cách chăm sóc nữ sinh, đúng không?”
“. . . . . .” Cô chỉ biết là cô có tán thành hay không cũng không đúng. Chần chừ một lúc, vẫn nhịn không được nên hỏi: “Hai người . . . . quen nhau thế nào?”
“Xem mắt.” Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô nên cười nói: “Rất kỳ quặc đúng không? Dì của tôi là kế toán trong tòa nhà mà anh đảm nhiệm việc thiết kế, qua giới thiệu, rồi quen biết. Dựa vào kế hoạch khuôn khổ của cuộc đời anh ấy, là hy vọng có thể ổn định tình cảm trước hai mươi tám tuổi, trên dưới ba mươi tuổi sẽ làm ba. Quen biết hơn một năm trước, cảm thấy tính tình hai bên có thể hòa hợp, cho nên duy trì đến bây giờ. Nghe qua không có một chút lãng mạn nào đúng không? Anh ấy chính là kiểu nề nếp đâu ra đấy, mọi việc đều dựa theo kế hoạch mà làm.”
Dương Ấu Tần ngạc nhiên há hốc mồm, đột nhiên không biết nên nói gì.
Cô không biết sẽ như thế này, vậy . . . . tình yêu đâu? Theo đuổi đâu? Mọi thứ đều rõ ràng hợp lý như vậy, hoàn toàn đi theo kế hoạch của chàng trai, còn cô gái là cái gì? Không được coi trọng chút nào.
“Chẳng lẽ. . . . Cô không cảm thấy uất ức sao?”
“Tại sao chứ?” Chương Nghi Hằng hỏi ngược lại.
“Ít nhất, cơ bản nhất thì trình tự theo đuổi. . . . . .” Đó là chuyện một cô gái nên nhận được, quyền lợi được yêu thương cưng chiều.
“Tôi không nghĩ như vậy. Từ nhỏ thân thể của tôi đã không tốt rồi, thường thì cảm mạo nhiễm trùng một chút xíu cũng phải nằm viện hết mấy ngày. Trước lúc gặp Quán Chỉ, tôi cũng có kinh nghiệm xem mắt mấy lần, nhưng mà người nào nghe đến tình trạng cơ thể của tôi cũng đều rút lui có trật tự, đây là lẽ thường thôi, bọn họ muốn lấy vợ mà, ai lại rước một người thân thể yếu ớt về nhà hầu hạ? Nhưng mà Quán Chỉ không có bị tôi hù bỏ chạy. Anh ấy nói, bỏ qua không nói đến tình trạng cơ thể thì tôi là người vợ lý tưởng trong suy nghĩ của anh, một người đàn ông không sợ phải gánh vác trách nhiệm, muốn tìm ở đâu nữa chứ?”
“Lúc đầu, chúng tôi chỉ ra ngoài dùng bữa vào những ngày nghỉ, xem phim. Trải qua hơn một năm với nhau, anh ấy xác định rồi đề nghị kết hôn, tôi đồng ý, cứ như vậy đó. Có thể cô cảm thấy rất không có thành ý, nhưng mà tôi lại cho rằng, anh ấy đưa tôi vào trong kế hoạch cuộc đời của mình, chân thành đối đãi, tiến đến mối quan hệ này, hơn nữa chịu trách nhiệm mọi thứ về tôi, đó chính là thành ý lớn nhất. Những thứ như hoa tươi, ánh nến, lãng mạn ngạc nhiên gì gì đó, đối với tôi mà nói không quan trọng chút nào, cũng không thể đại biểu cho cái gì hết.”
Người đàn ông này sẽ vì công việc, không rãnh theo cô đi đông đi tây, nhưng khi nhận được điện thoại của bệnh viện thì có thể buông bỏ mọi việc, hỏa tốc chạy đến bên cạnh cô, điều này mới là quan trọng nhất.
Kiểm tra vị trí của mình trong lòng một người đàn ông, từ trước đến giờ chưa bao giờ cần dùng đến những thứ hào nhoáng bên ngoài.
Dương Ấu Tần yên lặng nhìn cô ấy. “Cô -- rất yêu anh ấy sao?”
Cô cũng là phụ nữ, khi nhắc tới một người đàn ông thì khóe miệng tràn đầy ý cười, ánh sáng trong mắt lay động lấp lánh ấm áp như nước mùa xuân, cô làm sao có thể không hiểu điều đó nói lên cái gì chứ.
“Ừm, tôi rất yêu anh ấy.” Chương Nghi Hằng thoải mái thừa nhận. “Đừng chỉ nói về tôi thôi, còn cô thì sao? Người đuổi theo cô đêm hôm đó là bạn trai của cô sao?”
“Không phải. Chỉ là một người theo đuổi thôi.” Cô kể sơ tình hình đêm đó cho cô ấy. “Cứ như vậy, theo đuổi không được, lập tức trở mặt.”
“Thật là không có phẩm chất.” Nhưng mà loại đàn ông này trên đời vẫn còn rất nhiều. Đôi khi, không thật sự là yêu đến nổi không thể không có cô ấy, hơn nữa phần lớn là do không buông bỏ được thôi, danh dự của đàn ông mà, từ trước tới nay là người có quyền có địa vị nên không thích bị từ chối.
Nghĩ đến đây, cũng không để ý chuyện có thân thiết với người mới quen không, lập tức khuyên nhủ: “Ấu Tần, tính cô quá mạnh mẽ cứng rắn rồi, như vậy rất thua thiệt.”
Nếu như lúc ấy, dáng vẻ của cô ấy mềm mại uyển chuyển một chút, nói một câu tuy xưa cũ nhưng thẳng thắn “Anh rất tốt, tôi không xứng với anh”, tin là dù cho trong lòng người đàn ông kia có không thoải mái, nhưng cũng không đến mức ầm ĩ lên như vậy.
Dương Ấu Tần ngoái đầu nhìn lại nhìn cô ấy. “Tôi không quen yếu thế hơn đối phương, phụ nữ cũng không hẳn là kẻ yếu.”
Tại sao phải để đàn ông tới chi phối mọi thứ của cô? Cái cảm giác không cách nào nắm giữ tất cả, thật sự khiến người ta sợ hãi, nếu sau khi tỏ ra yếu đuối, lại bị đối phương vứt bỏ như giày rách, thì mình phải làm như thế nào?
Cô đã thề, không bao giờ để cho người khác thấy sự chật vật nhếch nhác của cô.
“Nhưng mà Ấu Tần, cô thật sự thắng sao?” Một câu trực tiếp trúng ngay tử huyệt.
Cao ngạo như nữ vương, cứng rắn chống chọi với đàn ông, kết quả cuối cùng là làm cho mình bị thương, nằm trong bệnh viện.
“Có đôi khi Quán Chỉ cũng rất gia trưởng, lúc anh ấy cố chấp thì tôi dịu dàng uyển chuyển một chút, nhường nhịn một chút, cuối cùng trong lòng áy náy, chủ động bày tỏ đều là anh ấy, tỉ lệ chính xác một trăm phần trăm. Cho nên, tại sao cô phải tranh thắng thua bên ngoài với đàn ông chứ? Có nhiều lúc không cần câu nệ, thua bên ngoài nhưng bên trong đã thắng chắc mười phần rồi, có gì không tốt đâu?”
Ít ỏi vài lời, làm cô á khẩu không trả lời được.
Nhiều năm cô tranh giành hơn thua, một mình chống đỡ cứng cỏi không chịu khuất phục, đến cuối cùng đổi lại được cái gì?
Nữ vương kiêu ngạo, là đánh giá cuối cùng về cô trong lòng bạn trai cũ, xỏa bỏ sạch sẽ chút dịu dàng ôn tồn cuối cùng của người đàn ông thật lòng với cô.
Lúc anh xoay người đi, lưng cô thẳng tắp, chưa từng níu giữ lại, chưa từng để lộ một chút lưu luyến. Chia tay, cô cố gắng tỏ ra cho mọi người thấy cô không hề quan tâm!
Phiên bản lan truyền ra bên ngoài là cô bỏ rơi anh, chán ngấy người đàn ông không thú vị này.
Nhưng mà như vậy thì sao chứ?
Cô tranh thắng thua sĩ diện, thật ra thì trong lòng hoàn toàn thua.
Thua mất đi người đàn ông của cô, tình yêu của cô, hạnh phúc suốt đời của cô.
Còn cô gái này, cái gì cũng không so đo, tất cả đều thua cũng không sao, lại giành được toàn bộ sự thương yêu của Dư Quán Chỉ.
Cô tranh những thứ kia, cuối cùng là vì cái gì? Trong phút chốc, lại nghĩ không ra.
Cô nhắm mắt lại, mấy câu nói vô tình của Chương Nghi Hằng đánh vào tận đáy lòng cô, từng chữ từng chữ đánh vào trong tim.
“Ấu Tần?”
“Tôi . . . . . Thật ra thì miệng vết thương mới phẫu thuật rất đau.” Giọng cô khàn đi, nhỏ giọng nói.
Lần đầu tiên để lộ sự yếu đuối trước mặt người ngoài, thẳng thắn thừa nhận cảm xúc chân thật nhất.
“Chỉ là tôi . . . . Không biết có thể nói với ai, lỡ như. . . . . nói ra rồi không có ai quan tâm, thì làm thế nào?” Cô không chịu đựng nổi sự khó xử như vậy, cho nên mới không muốn để mình rơi vào tình cảnh khó khăn như vậy nữa.
Có lẽ cuối cùng là sai rồi sao?
Dương Ấu Tần cảm thấy hơi xấu hổ với biểu hiện luống cuống lúc sáng, nhưng mà hình như Chương Nghi Hằng không có để trong lòng, thái độ rất tự nhiên, điều này làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Trải qua cuộc nói chuyện lần này, khoảng cách ngại ngừng giữa hai bên đã giảm đi nhiều, có vẻ như không còn xa lạ khách sáo như trước nữa, tấm màn ngăn cách hai giường không còn kéo ra nữa.
Cũng bởi vì như vậy nên đem đến cho cô rất nhiều chuyện, nhìn cũng rõ ràng hơn.
Mỗi ngày vừa tan tầm Dư Quán Chỉ sẽ tới bệnh viện để giúp đỡ cho vị hôn thê. Dù có bận rộn cũng sẽ đem bản thiết kế đến bệnh viện, vất vả đẩy nhanh tốc độ, vẫn cứ kiên trì ở bên cạnh cô ấy.
Có lúc thì đút nước hoa quả, cô ấy đột nhiên thèm ăn cái gì đó thì chạy đi mua, theo cô ấy làm kiểm tra, nắm tay của cô ấy, tán gẫu đủ thứ chuyện . . . . .
Trước khi ngủ, anh đột nhiên nhớ tới liền nói: “Ngày mai anh phải đi kiểm tra công trình, sẽ tới đây hơi trễ đó.”
“Em đã nói rồi, bận bịu quá thì thật sự không cần phải đặc biệt tới đây, có mẹ em ở đây mà, mấy ngày nay anh ở bệnh viện đều ngủ không ngon.”
“Này nói cái gì đó!” Dư Quan Chỉ liếc cô. “Bình thường anh bề bộn nhiều việc, đặc biệt là ngày lễ rất ít khi ở bên cạnh em, để cho em phải tủi thân.”
“Làm gì tự nhiên nói những lời này vậy? Em cũng không trách anh mà.” Cô biết anh là người rất có kế hoạch, mọi cố gắng đều là vì xây dựng gia đình riêng của họ, cũng đã định chuyện cưới xin, anh đang dốc sức cho tương lai, cô là người đắc lợi mà, có gì để phàn nàn oán trách chứ?
“Anh biết. Vì lễ tình nhân, lễ Giáng Sinh, anh toàn để em trải qua một mình, nhưng mà lúc ngã bệnh thì bất luận như thế nào cũng nhất định phải ở bên cạnh em.”
Chương Nghi Hằng khẽ cười, không nói gì nữa chỉ nhắm mắt lại.
Anh cúi người khẽ hôn lên trán cô, đắp chăn lại cho cô, lúc này mới trở lại giường dành cho người nhà, nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dương Ấu Tần nghiêng người sang bên giả vờ ngủ, ở góc anh không nhìn thấy, mới mở đôi mắt trống rỗng, cố gắng chớp mấy cái, ngăn chặn sự chua xót nóng hổi đang đọng lại nơi khóe mắt.
Nếu năm đó khi anh tới bệnh viện, cô có thể bỏ đi phòng bị, thử cởi bỏ sự trang bị của bản thân trước mặt anh thì có được không, có thể nhận được sự chăm sóc dịu dàng nhẫn nại của anh như vậy không?
Bởi vì quá sợ bị cự tuyệt, thế cho nên không thể nhận ra dưới cái cau mày của anh là sự lo lắng và quan tâm tận đáy lòng.
Cô bắt đầu nhớ lại, mỗi một chuyện khi quen anh, từng chuyện từng chuyện, rất nhiều chi tiết ngay lúc ấy không nhìn ra, từ từ rõ ràng trong đầu cô.
Rất nhiều, rất nhiều chuyện, hình như cô đã sai từ lúc mới bắt đầu rồi