“Ấu Ấu, Ấu Ấu --”
“Không được gọi người ta như vậy nữa!”
“Tại sao?” Anh cảm thấy rất hợp mà.
“Nghe giống như đứa con nít chưa dứt sữa vậy.” Cô nàng xinh đẹp rạng rỡ đang nhăn mặt nhăn mũi, từ chối làm đứa nhỏ chưa dứt sữa, sợ phá hỏng cái tên xinh đẹp.
“Không có ai gọi em như vậy?”
“Không có.”
“Vậy sau này anh sẽ gọi như vậy, chỉ để cho anh gọi thôi, chỉ làm đứa trẻ với một mình anh, chỉ để cho anh cưng chiều thôi.”
Cô còn muốn kháng nghị, lại đón nhận một nụ hôn vô cùng triền miên quấn quýt.
“Anh yêu em, Ấu Ấu --”
Đến cuối cùng, cô vẫn không thành công làm cho anh đổi lại cách xưng hô.
Tỉnh lại từ trong giấc mộng, trong phút chốc ngẩn ngơ không phân biệt rõ đây là hiện thực hay là cảnh trong mơ.
Giọng nói kia đặc biệt du dương, văng vẳng bên tai, đã rất lâu rồi, rất lâu rồi cô không nghe thấy nữa, gần như cho rằng mình đã sớm quên đi.
Âm thanh đặc biệt và lời âu yếm đó là của người yêu đầu của cô.
Tình yêu cuồng nhiệt khi đó, lời âu yếm ngọt ngào sến súa gì cũng nói ra được, bây giờ nghĩ lại thật ra thì rất buồn nôn, nhưng lúc ấy hoàn toàn không cảm thấy vậy, không biết có phải bây giờ anh ấy cũng sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ hay không?
Mối tình đầu mà, ngây ngô hồ đồ lại không biết gì, nói thẳng ra chẳng qua chính là ghi lại một đoạn thanh xuân mà thôi, thật ra thì không có gì đặc biệt, sau khi chia tay bốn năm này cô ít khi nhớ đến anh, cũng không hiểu tại sao, đêm nay lại mơ thấy quãng thời gian qua lại với anh.
Đại khái là dạo này cuộc sống quá vô vị, nhàm chán đến nỗi ngay cả những chuyện cũ rích năm xưa đều lôi ra nhớ lại.
Chậc, cô mới không tệ như vậy! Giá trị con người của Dương đại tiểu thư cô đây thật sự rất được. Lúc tuổi trẻ, người theo đuổi tùy tiện kể ra cũng cả một xe tải rồi, điều kiện của mỗi người đều tốt hơn anh, càng hiểu được sự vui thích đòi hỏi của cô hơn anh . . .
Anh đã muốn đi thì để cho anh đi đi, không có gì đáng lưu luyến cả, cô không lo không có ai bầu bạn.
Ngày mai, lại chọn người vừa mắt từ đống thiệp mời trên bàn để ra ngoài giết thời gian đi!
Cô trở mình, trùm chăn bông, lại chìm vào giấc ngủ.
Chương 1.1
“Ấu Ấu!”
Âm thanh quen thuộc, tiếng gọi quen thuộc, trái tim Dương Ấu Tần lập tức siết chặt, nín thở quay đầu lại --
“Hựu Hựu, sao con lại chạy lung tung vậy? Không phải bảo con nắm chặt tay của ba sao?” Người đàn ông ôm đứa trẻ vào trong lòng, lo lắng làm cho sắc mặt của anh ta hơi trầm xuống.
Thằng nhóc biết nhìn sắc mặt của người khác, không cãi lại đầu tiên miệng méo xệch, đôi mắt trẻ con bắt đầu ầng ậc nước, tranh thủ giành lấy sự cảm thông.
Thế là người đàn ông chỉ còn cách thở dài.”Ba không có tức giận, đừng khóc nào.”
Hai cha con càng lúc càng xa, trong nháy mắt trái tim như bị treo lơ lửng làm cho cô ngẩn ngơ tại chỗ, vẻ mặt trống rỗng, không cách nào khôi phục lại.
Hình như cô . . . cũng từng dùng qua chiêu này.
Người đó, không quá thông hiểu chuyện yêu đương trai gái, ngay cả cách theo đuổi cũng không thuận mắt, tính cách điềm tĩnh và thực tế, trong rất nhiều người theo đuổi cô, thật sự chưa đủ nổi bật, nếu không phải là thiên thời, địa lợi, nhân hòa và anh đứng nơi đó, thì cả đời này cô cũng không biết được người này thích cô.
Sau này khi đã qua lại thuận lợi rồi, anh cũng rất ít khi thể hiện những hành động lãng mạn, cảm thấy không thực tế, lần nào cũng là cô mở lời chủ động yêu cầu, nhưng anh rất thương cô, những lúc tình cảm mặn nồng, anh cũng sẽ đắm chìm vào trong bể tình giống như tất cả những người đàn ông khác, thì thầm những lời âu yếm bên tai cô.
Cô cũng biết khi nào nên tỏ vẻ yếu đuối, nên dùng điệu bộ nũng nịu của cô gái nhỏ, anh rất thích dáng vẻ này, mỗi khi nghe giọng nói êm ái giả vờ vô tội giả vờ tủi thân của cô thì anh không thể nào thoát được, tất nhiên sau đó sẽ vô cùng nuông chiều, vô cùng dịu dàng ôm cô vào trong lòng, và dịu dàng hôn cô.
Quãng thời gian đó, là thời kỳ vàng son của tình yêu của họ, cũng là thời gian hạnh phúc nhất họ có với nhau. . . . . .
Tiếng kèn vang lên làm cho cô giật mình bừng tỉnh ngay lập tức.
Sao gần đây cứ luôn nhớ đến người đó chứ?
Cô nhíu mày, bất mãn tự trách cứ bản thân mình, mau chóng xua đuổi những ký ức không muốn nhớ đến ra khỏi đầu.
Chỉ là một giọng nói tương tự và cách gọi quen thuộc mà thôi, biệt danh “Ấu Ấu” thì đầy ra đó, cô còn ngạc nhiên cái gì!
Đêm Giáng sinh năm đó, cô trải qua như bình thường, trở về quê tụ họp với người thân.
Cô trở về sớm, anh em họ hàng đều chưa đến, trong lúc rãnh rỗi tranh thủ sắp xếp sửa sang lại căn phòng ở nhà dưới.
Khi cô còn bé mỗi lần ở lại nhà của bác cô, quả thật có thể nói là đi khắp nơi, mọi người vô cùng nâng niu cưng chiều cô công chúa nhỏ trong lòng bàn tay, có điều nơi đây chính là gốc gác của ông bà tổ tiên, cùng với bác hai và anh em họ hàng thân thiết.
Gia huấn của nhà họ Dương cực kỳ xem trọng người đứng đầu, vì vậy suy nghĩ huynh trưởng như cha đã cắm rễ ăn sâu vào tư tưởng của bác hai, vẫn nhận định chăm sóc cho cô là trách nhiệm của ông.
Có khi cô cảm thấy rằng bác hai giống như cha của cô vậy.
Lật quyển album ảnh lớn ra xem, ánh mắt dừng lại trên một tấm ảnh khi còn bé cô đã chụp cùng với người bác hai nay đã qua đời, không nén nổi hồi tưởng lại những hoài niệm.
Người đã vác cô trên vai vui đùa, mặc cho cô náo loạn ầm ĩ, vẫn rất kiên nhẫn, cực kỳ bao dung dỗ dành cưng chiều cô, cho tới bây giờ cũng chỉ có bác hai, nuông chiều cô đến gần như vô lý.
Cô nhớ có một năm, anh họ và bạn hẹn nhau đi chơi bóng, cô ở nhà đợi sẽ rất nhàm chán nên đòi đi cùng.
Không nhớ được là chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra như thế nào, nói chung là cô đã té ngã bị thương, dù sao anh họ cũng chỉ là một cậu bé mười mấy tuổi, không thể lúc nào cũng chú ý tới cô, chứ đừng nói đến chuyện muốn chăm sóc một con bé năm tuổi hoạt bát hiếu động, nghiêm túc mà nói thì thật sự không phải là lỗi của ai hết, huống chi là chính cô không biết chừng mực kiên quyết muốn theo cùng, nhưng lần đó anh họ đã bị bác hai đánh đến vô cùng thê thảm.
Khi đó cô cũng biết, mình được hưởng đặc quyền, cho dù tuổi xấp xỉ với Quý Yến cùng nhau chơi đùa gây họa, bị phạt phần lớn sẽ không phải là cô, nói chung mọi người đều hết sức che chở cho cô, sợ cô phải chịu đựng uất ức.
Có một lần, cô cũng không biết dây thần kinh của mình bị gì, buột miệng gọi chú hai là “Ba“.
“Không phải đâu, Ấu Tần, gọi là bác hai.”
Cô biết không phải vậy, nhưng mà bác hai cũng giống như một người ba vậy, cô chỉ muốn cảm nhận cái cảm giác được gọi ba mà thôi, tự lừa gạt mình là cô cũng có ba.
Bác hai sửa lại, cô cũng không phải là không hiểu, đó là tư tưởng thẳng thắn và truyền thống, chỉ là kiên trì giữ vững không thể làm hỗn loạn các mối quan hệ, cũng không có cự tuyệt tấm lòng của cô.
Nhưng sau lần đó, cô lập tức hiểu rõ, dù có lừa mình dối người như thế nào cũng vô dụng, cho dù có yêu thương cưng chiều cô ra sao thì cô và anh họ vẫn không giống nhau, bác hai chính là bác hai, mãi mãi sẽ không trở thành ba được.
Khép quyển album lại, một bức ảnh cũ theo đó rơi ra.
Đó là lúc cô học đại học, ảnh chụp buổi họp mặt bạn bè.
A, đúng rồi, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp gỡ và nói chuyện với mối tình đầu của mình. Sau khi chia tay, tất cả những bức ảnh liên quan đến anh đều bị xé bỏ, không ngờ còn sót lại tấm ảnh này.
Cô đưa tay muốn vứt vào thùng rác, động tác dừng lại giữa không trung, chần chờ ba giây, lại chậm rãi lấy về, tầm mắt dừng lại ở hàng cuối cùng của bức ảnh.
Anh rất cao, không nói nhiều, luôn yên lặng làm chuyện của mình, thật ra tướng mạo không hề kém, nhưng bởi vì quá trầm lặng, nên đặc biệt không trở thành tâm điểm trong một đám người.
Hừ, thì ra là anh cao như vậy, gần như là đã quên mất rồi.
Ngay từ lúc bắt đầu là đã như vậy rồi, anh không giống với những người theo đuổi khác, dùng hoa để theo đuổi, dẫn dắt sự chú ý của cô. Anh chỉ yên lặng làm chuyện anh muốn thôi, như là ngày mưa sẽ lặng lẽ đặt một cây dù ở chỗ cô ngồi, tiết học thứ nhất của ngày thứ Hai cô không kịp ăn sáng, đói bụng đến hạ đường huyết, lúc đó được đưa cho một phần sandwich ăn đỡ đói, hoặc là gửi tài liệu đúng lúc cô cần dùng để làm báo cáo. . . .
Một lần lại một lần, anh luôn đến lúc thích hợp nhất, đem đến tất cả những thứ cô cần nhất, đó không phải là theo đuổi, bản thân anh không cho hành động đó là theo đuổi, đó chỉ là quan tâm thôi.
Với tính cách này sẽ vô cùng thiệt thòi, không biết lấy lòng mọi người, cho nên cũng phải một năm sau đó, cơ duyên gặp gỡ kế tiếp cô mới phát hiện toàn bộ những chuyện kia là do anh làm.
Sau khi qua lại, cô từng trêu đùa hỏi: “Có phải anh giả heo xơi tái cọp già không?”
“Không phải.” Anh thật sự nghiêm túc phản bác lại. “Khi đó anh thật sự không nghĩ gì nhiều, cũng không cho rằng chúng ta sẽ ở bên nhau. Em không cảm thấy tính cách của chúng ta không hợp nhau sao?”
Cô bị vẻ mặt làm quá lên của anh chọc giận. “Vậy không phải là rất uất ức cho anh sao?”
“Không có.” Anh nhíu mày, cố gắng bày tỏ cảm nhận trong lòng mình. “Chẳng qua là anh cảm thấy tình cảm này khiến cho người ta rất khó khống chế, không phải muốn như thế nào là có thể như thế đó được. . .”
Cô không nằm trong dự định của anh, tình yêu đến bất ngờ, tình yêu mất đi lý trí đó, chỉ muốn vì tình yêu mà điên cuồng bất chấp tất cả lý do, đời này anh chưa từng trải qua, có lẽ cũng sẽ là lần duy nhất trong cuộc đời này.
Cô đã hiểu, tình cảm mãnh liệt đó của anh dành cho cô, đã chiếm trọn lòng cô.
Lúc bọn họ ở bên nhau đã làm sụp đổ không ít người theo dõi, cho nên sau khi chia tay, dường như cũng là chuyện đương nhiên, không khiến người ta ngạc nhiên.
Một người là thiên kim tiểu thư được chiều chuộng, hoa khôi của trường được nhiều người vây quanh, người theo đuổi đếm không hết. Một người kín kẽ khiêm tốn, tính tình thật thà lặng lẽ, không biết cách lấy lòng người đẹp, sau lưng có bao nhiêu người cảm thấy cô chọn anh là chuyện khó tin.
Quả thật giống như anh đã nói, từ khi vừa bắt đầu tính tình của bọn họ đã không hợp nhau, chẳng qua là nhất thời bị ngọn lửa tình yêu làm mờ mắt, sau khi ánh sáng đi qua, cuối cùng vẫn phải trở về thực tại, thật sự đối mặt với tình cảnh khác biệt của họ.
“Em nói đúng, anh không có khả năng, cho nên cứ như vậy đi.”
Đó là anh vì tình cảm của bọn họ giải thích lần cuối cùng, sau đó quay lưng lại, không bao giờ còn đi chung đường nữa.
Anh đã buông bỏ quá dễ dàng, cô cần gì phải lưu luyến người này như vậy? Dù sao lựa chọn của cô còn rất nhiều, không người nào thua kém anh hết.
Cô cũng xoay người, rất nhanh chóng vứt anh lại phía sau, chưa từng nghĩ đến anh lần nào, chưa từng.